-Dì nói sao ạ? Tiểu Phương đi học thiết kế?- Hắn không khỏi ngạc nhiên khi nghe mẹ nó nói.-Ừ Phương Thư mới đi lúc nảy.- Mẹ nó thở dài.
-Sao có thể như vậy?- Thế Nguyên bức xúc. Nó mới lớp 9 mà thiết kế gì chứ.
-Dì cũng nói với nó rồi nhưng nó cứ ương bướng, ba nó cũng chẳng biết nói sao.
-Vậy Tiểu Phương đi trong vòng bao lâu vậy dì?- Hắn nhìn mẹ nó mong đợi câu trả lời từ bà.
-2 năm
*Rầm*
Câu trả lời của mẹ nó như búa tạ giáng vào đầu hắn.
Không thể nào? Nó còn quá nhỏ...quá nhỏ để thích ứng với việc vừa học thiết kế rồi vừa học ở trường nữa. Nó đâu phải là nhân tài (anh coi thường chị ấy quá đấy)
-Vậy dì biết công ty Phương Thư học là ở đâu không?- Thế Nguyên hỏi, đây cũng là câu hỏi mà hắn muốn biết câu trả lời.
-Dì không biết.
*Rầm*
Nữa rồi đấy. Chắc về hắn phải băng cái đầu lại quá.
Mẹ nó thấy hắn như vậy cũng muốn nói cho hắn biết chổ của nó nhưng vì lời hứa tối qua với nó nên bà không thể nói cho hắn biết được.
-Vậy thôi chúng cháu về. Tạm biệt dì- Thế Nguyên nói rồi kéo hắn ra ngoài.
Về căn nhà đối diện hắn ngồi thất thần trên sofa tưởng đâu sẽ được gặp nó nhưng ai ngờ là nó đã đi. Lời hứa "nó sẽ chờ hắn" không lẽ phải đổi ngược lại là "hắn sẽ chờ nó". Hắn mệt mỏi ngả người ra, nằm trên sofa.
Thế Nguyên bước ra từ phía bếp trên tay anh cầm ly nước chanh đưa cho hắn.
-Nè uống đi.
Hắn với tay lấy rồi đặt ly nước lên bàn không ngó ngàng tới.
-Này nước tự tao pha đấy mày đừng phũ vậy chứ.- Thế Nguyên gắt lên.
Hắn không trả lời mà chỉ im lặng. Trong đầu hắn bây giờ đầy ắp những hình ảnh của nó.
-Nhà mày siêu thiệt, chủ không có ở nhà mà đồ trong tủ lạnh vẫn như mới mua- Thế Nguyên ngồi nói nhảm một mình.-Mà này tao thấy 2 năm cũng nhanh mà.
Nhanh sao? 2 năm đối với hắn dài như hai thế kỷ vậy đó. Chỉ có ngày nhận điện thoại khi biết nó bị tai nạn đến ngày hắn về VN mà hắn muốn điên tiết lên. 2 ngày hắn chờ còn không được đừng nói gì 2 năm. Hắn đã cố gắng 8 năm rồi, nay đã trở về mà lại bắt hắn chờ nữa sao.
*Phía bên nó*
Nó được đưa đến một khu nhà lớn ở trong một nơi vắng vẻ hầu như là không có người dân sống ở đây.
Khu nhà đó toát lên sự lạnh lẽo hơn địa ngục nhưng không hiểu sao nó không sợ gì hết.
Tuấn Du đưa nó vào bên trong. Đứng trước một cánh cửa gỗ cao cấp, anh mở lấy chìa khóa ra, tra vào ổ khóa.
*Cạch*
Cách cửa mở ra Tuấn Du đưa cho nó chìa khóa và nói.
-Căn phòng này của cô, đây là chìa khóa. Bên trong có đầy đủ tiện nghi và tủ lạnh có sẵn thực phẩm, gần bếp có sẵn gạo,...- Anh giới thiệu cho nó rất nhiều thứ có trong phòng này.- Và nếu cô cần thứ gì thì nhấn chuông ở đây sẽ có người lên.- Anh nói và chỉ vào cái chuông ở bên trái cách cửa.
-Cảm ơn.- Nó nói xong thì anh cũng quay lưng đi mất nhưng không quên nói với nó.
-Hôm nay cô nghỉ ngơi đi. Ngày mai tôi sẽ đem lịch học đến cho cô. Nhớ 6.00 phải xong hết mọi thứ.
Nó gật đầu rồi đóng cửa lại.
Nó nhìn xung quanh.Căn phòng này rộng thật. Rộng gấp 4 lần phòng trọ nhà nó, có bếp, có giường ngủ, có nhà vệ sinh, có cả tủ lạnh, máy tính,... Nhìn căn phòng không khác gì căn nhà thu nhỏ.
Nó kéo vali lại cái tủ gỗ lớn, treo hết quần áo xong thì nó lấy cái quần short và áo pull vào nhà vs thay cho đỡ ngột ngạc.
Sau khi thay đồ nó lấy những thứ trong tủ lạnh ra để chuẩn bị bửa trưa. Những thứ ở đay quá tuyệt vời làm cho nó nhầm lẫn là đang đi du lịch thì đúng hơn. Nó không nghĩ là nơi đào tạo sát thủ lại tân tiến như vậy, nhiều khi nó nghĩ là phải ở chung với 3,4 đứa gì đó chứ đâu nghĩ là sẽ ở một mình trong căn phòng như khách sạn này. Tổ chức này cũng "sang" đấy chứ.
Loay hoay một lúc nó cũng làm xong bữa trưa. Nó không ăn mà lại nhảy phóc lên chiếc giường êm ái, lấy trong hộp gỗ ra sợi dây chuyền của hắn ngắm ngía. Nó lại nhớ hắn rồi. Nó hi vọng thời gian nó ở trong đây sẽ làm rút ngắn 2 năm chờ đợi của nó.
Nó cất sợi dây vào trong hộp rồi lấy điện thoại ra ấn ấn dãy số và gọi.
"Alo"
"Mẹ con nhớ mẹ quá"
"Con đó...mới đi có chút xíu mà nhớ này nhớ nọ rồi"
"Ở nhà có gì khác không mẹ?
"Không có gì đâu con"
"Vâng mẹ với ba giữ gìn sức khỏe nha. Con yêu ba mẹ."
"Ừ"
"Thôi con ăn trưa đây"
"Ừ con ăn đi lúc khác thì gọi"
"Vâng mà mẹ nhớ nhắc ba uống thuốc nha. Con thấy ba nay có vẻ mết đấy"
"Được rồi con gái"
"Bey mẹ"
"Ừ yêu con"
Nó ngắt máy rồi nằm ngửa ra, đôi mắt màu cafe nhìn lên trần nhà. Nó nhớ ba mẹ và nhớ...hắn...