Tiếng nhạc của bản So-nat Ánh Trăng nhè nhẹ vang lên thật khẽ trong căn
phòng sang trọng. Trên bàn cơ man nào là đồ ăn, thức uống...còn có những cô nàng nóng bỏng.
Peter Evans bày ra bộ mặt khó
chịu khi chứng kiến cảnh mà ông cho rằng là "bẩn" trước mặt. Mà phía đối diện là cảnh Lucius đang cuồng nhiệt hôn một cô gái tóc ngắn, bên cạnh
là một cô gái khác đang như dây leo quấn lấy anh ta. Khỏi nói cũng biết
là ai nấy quần áo đều xộc xệch, hình ảnh thật sự nóng mắt.
Peter Evans vẫn đứng không ngồi, tầm mắt ông ta liếc nhìn viện trưởng khu W
mà thầm khinh bỉ trong lòng. Coi bộ dạng khúm núm, lo sợ của ông ta là
đủ biết ông ta sợ Lucius nhường nào.
Vài phút trôi qua, ba người trên ghế sopha không có dấu hiệu dừng lại trái lại còn cuồng nhiệt hơn.
Cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm quá đáng, Peter Evans cất cao giọng hừ lạnh.
- Lucius Martin lẽ nào cha mẹ cậu không dạy cho cậu tối thiểu hai chữ "lịch sự" và "tôn trọng" là như thế nào?
Đang hung hăng hôn cô gái trong ngực, Lucius vì câu nói của Peter Evans mà dừng lại, đôi lông mày ngay lập tức nhíu lại.
Chậm rãi rời khỏi cô gái, anh ta quay lại ngồi đối diện với Peter Evans, hai cánh tay tùy tiện dang ra trên thành ghế, ngay lập tức hai cô gái kia
ngồi qùy xuống chân anh ta như nô lệ. Hình ảnh này quả thực có chút chói mắt, kiêu ngạo.
- Peter Evans, bình tĩnh đi. Chỉ là tận hưởng một chút trong khi chờ ông mà thôi.
Biện bạch! Peter Evans thầm khinh bỉ trong lòng. Nhẫn nại đến ghế đối diện ngồi xuống, ông ta hời hợt.
- Cậu muốn gặp tôi làm gì?
Vén mái tóc dài loà xoà trước mặt qua một bên Lucius thoải mái rút một điếu thuốc trên bàn lên châm lửa, hít một hơi thật sâu.
Khuôn mặt Peter Evans lạnh đi vài phần. Trong lòng thầm chửi anh ta ngàn lần. Chỉ là một thằng nhãi mà dám tỏ thái độ khinh đời như thế. Rốt cuộc
Lucius Martin có gì đáng sợ hay tốt đẹp mà khiến lũ người Sói phải sợ,
phải ca tụng như vậy?
Nhả ra vài vòng
khói, Lucius nhìn cũng không nhìn, cũng không trả lời câu hỏi của Peter
Evans mà chỉ nhàn nhạt nói ra một câu không đầu không đuôi.
- Lấy ra đi!
Peter Evans nhíu mày khó hiểu.
Chỉ thấy Davy - tên viện trưởng khu W khệ nệ xách ra một cái va ly để trên bàn sau đó xoay người đứng bên sopha của Lucius.
- Đây là cái gì?_ Peter Evans nghi hoặc.
- Chính mình tự mở ra xem, ông có tay mà phải không?_ Lucius cao ngạo,
nhấp một chút rượu vang sau đó cúi đầu hôn lên cô gái tóc ngắn.
Ranh con hỗn xược!
Peter Evans tức giận muốn bùng nổ, đường đường là một viện trưởng mà lại bị
một thằng nhóc không tôn trọng. Ông muốn đứng dậy rời khỏi phòng nhưng
chiếc va-ly trên bàn lại như có tiếng mời gọi thôi thúc ông mở nó.
"Cạch" chầm chậm mở va-ly ra, vật trong va-ly làm Peter Evans như không tin
nổi vào mắt mình. Đôi mắt ông mở to hết cỡ dán vào viên kim cương đen
lấp lánh, đôi môi mấp máy.
- Đây..đây là....
- Không sai! Đây chính là "Giọt Lệ Đen" độc nhất vô nhị. Bây giờ nó thuộc về ông._ Lucius tà mị lên tiếng.
- Cậu nói gì?
Peter Evans sửng sốt, bàn tay vươn ra chạm nhẹ vào viên kim cương trong hộp.
Sự lạnh lẽo khiến ông rụt tay lại. Ông lại không ngờ rằng sẽ có ngày
mình lại được tận mắt chứng kiến và chạm vào viên kim cương này.
Nở một nụ cười đầy ẩn ý, Lucius miễn cưỡng nhắc lại.
- Tôi nói viên kim cương này từ giờ thuộc về ông._ Sau đó bồi thêm một câu.- Không phải là ông luôn ao ước có nó sao?
Đúng thế! Peter Evans khẳng định trong lòng. Vốn là người đam mê sưu tập đá
qúy, ông có trong tay rất nhiều đá qúy đẹp nổi tiếng...chỉ duy nhất còn
thiếu viên kim cương này.
"Giọt Lệ Đen"
là tên gọi của viên kim cương này, nó vốn thuộc sở hữu của Anna Green -
con gái của bá tước Frank. Là một viên kim cương hoàn mĩ. Xét về độ
trong, khối lượng, hình dáng thì Giọt Lệ Đen được rất nhiều người yêu
thích - trong đó không thể thiếu Peter Evans. Ông đã từng nhiều lần qua
Nhật Bản với ý muốn mua lại từ Anna nhưng cô nàng một mực từ chối. Rất
nhiều lần như vậy ông đành từ bỏ ý định nhưng niềm khao khát có nó không thể dập tắt.
Cũng không biết vì sao Lucius lại có được nó, ông tin chắc là đã sử dụng thủ đoạn nào đấy.
Lucius chậm rãi đánh giá biểu hiện của Peter Evans mà thầm đắc ý. Quả nhiên
đúng với dự kiến của anh ta, Peter Evans hoàn toàn bị viên kim cương mê
hoặc.
Vui mừng, Peter Evans không dấu
được nét sung sướng như trúng số trên mặt. Nụ cười không tự chủ mà kéo
ra, ngón tay run run chạm vào viên kim cương thật nhẹ như sợ làm xước
nó. Nhưng rồi ông nhận ra, "Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí", huống hồ lại là viên kim cương độc nhất như thế này. Thu nụ cười lại,
ông ngước mặt lên nhìn Lucius đang ung dung uống rượu, chạm rãi nói ra.
- Cậu muốn tôi làm gì?
Để ly rượu xuống bàn, Lucius đứng lên cao ngạo. Tay đút vào túi quần, môi
mỏng không nhanh không chậm từ từ nói ra ý định của mình.
- Tôi muốn bắt đầu từ giờ phút này ông hãy nghe theo lời tôi!