Thiên Thần Ngủ Gật

Chương 16: Trò đùa không đúng lúc



Vẫn là một buổi sáng rực rỡ như mọi hôm, nhưng việc lê người xuống khỏi giường, với Kịch San San bao giờ cũng là một cực hình đau khổ nhất. Hôm nay cô vẫn quyết định ngủ nướng, mặc cho chiếc đồng hồ báo thức kêu ing ỏi bên tai.

“Nha đầu thối !”

Mạc Đông Tuyền tự cho phép phòng ngủ của Kịch San San là lãnh địa thuộc sự quản lí của mình, sau khi dùng chia khóa mở cửa, anh liền hùng hổ bước vào trong. Nhìn bộ dạng xấu xí của Kịch San San, cùng mái tóc rối xù như che kín cả gương mặt, Mạc Đông Tuyền lấy làm vui thích.

“Nha đầu thối…thối…thối !”Anh hét lớn bên tai con mèo lười.

Kịch San San mở từ từ cặp mắt bồ câu tròn xoe của mình, nhìn vào gương mặt Mạc Đông Tuyền rồi lại tự dụi mắt.

“A….!” Cô véo vào má mình một cái, thực sự cảm thấy đau.

“Dậy đi !” Mạc Đông Tuyền thô bạo kéo lấy tấm chăn đang che ngang người Kịch San San vứt xuống giường, xách lấy cổ tay cô rồi kéo đi xồng xộc. Anh đẩy cô đến trước cửa phòng tắm, liền ra lệnh.

“ Tôi cho cô mười phút.”

Gì chứ? Mười phút sao?

Kịch San San nghiến răng ken két, tức tới nỗi không thể mở miệng. Nỗi giận chưa được trút bỏ, kẻ đáng ghét đã nhanh chóng bước ra ngoài.

Cho Kịch San San mười phút, chẳng qua cô chỉ có thể đánh răng xong. Để rửa mặt, thay quần áo, chải tóc,…Kịch San San tự cho mình thư thả trong vòng hai mươi phút nữa. Khi cô bước xuống, dưới bàn ăn Kịch Trình Châu và Mạc Đông Tuyền đang ngồi với nhau.

Mạc Trình Châu nhìn đồng hồ, trông thấy gương mặt rũ rượi của Kịch San San, liền tỏ ra không vui. Ông nói.

“Đông Tuyền chờ con lâu rồi.”

“Con có bảo anh ta phải chờ đâu?” Kịch San San đáp lại, vùng vằng ngồi xuống chiếc ghế của mình. Trông thấy Mạc Đông Tuyền, miếng bánh sandwich trong miệng cô không nuốt trôi cho được. Đã vậy, Mạc Đông Tuyền còn cố tình công kích bằng việc chu đáo đẩy ly sữ về phía cô, sau đó nhắc nhở.

“Ăn từ từ thôi.”

Kịch San San ho sặc sụa, nhanh chóm cầm lấy ly sữ đưa lên miệng uống một hơi dài. Cô vứt cho Mạc Đông Tuyền một cái nguýt dài tận mấy kilomet, vô cùng giận dữ.

“Anh không cần làm bộ trước mặt tôi.”

“Con bé này !” Kịch Trình Châu nhướng mày, nhìn Kịch San San nhắc nhở. “Con nên thay đổi cách giao tiếp với Đông Tuyền đi.”

Trong ánh mắt thỏa mãn khi được Kịch Trình Châu hợp tác, Mạc Đông Tuyền phô ra cái nhìn sắc bén trong nụ cười. Nó vừa chạm tới cơ mặt Kịch San San, ngay lập tức cắt đứt mọi sự phản kháng đã cô đã chuẩn bị sẵn.

Trong lớp 12K4 sáng nay…

Kịch San San cố gắng bước thật nhanh vào ngồi đúng vị trí của mình, vậy mà dù mỗi bước chân của Mạc Đông Tuyền luôn tỏ ra thong thả và khoan thai, độ dài của nó vẫn luôn giúp anh giữ được khoảng cách tối giản với cô. Kịch San San vứt chiếc cặp xuống bàn, vứt cho Mạc Đông Tuyền một cái nguýt dài rồi ngồi xuống. Đối với cách cư xử đó, mạc Đông Tuyền chỉ dùng một ánh mắt kiêu ngạo đề phản hồi.

Từ khi Kịch San San cùng Mạc Đông Tuyền bước vào, không khí lớp 12K4 đã hoàn toàn thay đổi. Nhìn cách họ nhìn nhau và trao nhau những cử chỉ thay cho lời nói, tất cả mọi thành viên đều cảm thấy có một sự không ổn ở đây. Mà điều không ổn nhất là, có lẽ vẫn chưa ai quên được câu nói bá đạo của Mạc Đông Tuyền dành cho Kịch San San trong ngày đầu tiên vào lớp dành cho Kịch San San : “Vì một ngày nào đó cô sẽ là bạn gái của tôi.”

Từ trước tới nay, ngay cả một cái cây ngu ngốc đứng trong sân trường cũng nghe rõ những gì Kịch San San từng phát ngôn ở lớp 12A1 : “Kể từ nay trở đi, Kịch San San sẽ theo đuổi Diệp Tử Thông”. Vậy bây giờ, thực ra mọi chuyển là thế nào?

Có thể độ ngang ngược của Kịch San San chưa đủ “hot”, nhưng đối với sự hoàn hảo của Diệp Tử Thông cùng gương mặt mới điển trai Mạc Đông Tuyền, hiệu ứng nhiệt phát ra từ người họ đủ làm kích thích trí tưởng tưởng của mọi người.

Đối với Kịch San San, dù có sự xuất hiện của Mạc Đông Tuyền ngay bên cạnh mình không, mỗi tiết học trôi qua luôn vô cùng nhạt nhẽo. Hôm nay không có tiết của thầy Tống, cũng không có tiết của cô chủ nhiệm, Kịch San San tự sung sướng với lịch học của mình.

Ngay từ tiết thứ hai, mặc cho trên bục giảng giáo viên rất hăng say và nhiệt tình, dưới góc lớp Kịch San San lại gục đầu xuống bàn ngủ như chết. Trong sự mê man đó, cổ họng cô đôi khi nuốt khan.

“Nha đầu thối !” Mạc Đông Tuyền gõ cuốn sách vào đầu Kịch San San gọi khe khẽ. Đáp lại, Kịch San San chỉ chép môi mà chẳng mở mắt ra.

“Kịch San San !” Mạc Đông Tuyền gọi thêm lần nữa, Kịch San San vẫn mê man bất động, ngược lại một vài người phía trên tỏ ra khó chịu quay lại nhìn.

“Kệ cô ta.” Triệu Tường hất hàm, ngăn cản hành động của Mạc Đông Tuyền. “Từ trước tới nay Kịch San San luôn như vậy, đến giáo viên còn chẳng thèm bận tâm, anh có gọi nữa cũng chẳng có ích gì đâu.”

So với Triệu Tường, khoảng thời gian tiếp xúc và hiểu được những thói quen khác người của Kịch San San, với Mạc Đông Tuyền còn rất hạn chế. Sau khi Triệu Tường quay đầu lên, mặc dù không còn đánh thức Kịch San San nữa, những ngay lập tức một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh.

Mạc Đông Tuyền lục lọi chiếc cặp của Kịch San San đang để trong ngăn bàn, lấy ra một hộp bút màu nước. Có thể anh không phải là họa sĩ, nhưng tác phẩm của anh trên mặt Kịch San San thật nổi bật hơn thường.

Khuôn mặt xinh đẹp của Kịch San San chỉ sau chưa đầy năm phút, dưới bàn tay ma lực của Mạc Đông Tuyền, chỉnh thức trở nên thảm hại và tức cười quá mức. Trên đôi má đỏ hồng và phũng phính một nốt ruồi đen nhẻm nằm chễm chễ như muốn khoe hết sự vô duyên của mình, lại được phụ họa cùng chỏm râu mép vuốt ngược lên trên, thật quỷ không ra quỷ, người không thành người. Vậy mà, trong khi Mạc Đông Tuyền không thể ngăn nổi mình ôm bụng cười thích thú, Kịch San San lại vô tư ngủ một cách ngon lành.

Giờ ra chơi, bị tiếng trống trường đánh thức, Kịch San San từ từ dụi mặt rồi nhìn ra xung quanh. Sau một lướt khảo sát, hình ảnh cuối cùng vẫn là nụ cười lấp lửng trên môi Mạc Đông Tuyền, vừa biếm họa, vừa thách thức. Ôi cái nụ cười ấy, nó nhảy múa trong đầu Kịch San San thật đáng ghét biết bao? Đáp lại, cô vẫn chỉ vứt đi một cái nguýt dài.

Kịch San San vươn vai đứng dậy, xoay xoay cổ qua bên mấy lượt và co giãn gân cốt.

Trong lớp 12K4, mọi người vừa trông thấy Kịch San San đã cười ầm lên.

Cười gì chứ? Kịch San San bĩu môi. Hôm nay mặt cô có nhọ hay đầu óc họ không được bình thường, thật không thể chịu nổi.

Khuôn mặt Kịch San San càng lúc càng đơ ra, từ bất ngờ chuyển qua khó chịu, cuối cùng vẫn không ngăn nổi miệng mình cô hét lên.

“Có chuyện gì? Trông tôi giống vật thể lạ lắm sao?”

Ước gì người ta có thể nói thật cho cô biết nhỉ? Tuy cô không phải vật thể lạ, nhưng một điều chắc chắn cô không phải sinh vật của hành tinh này.

Có ai đó đưa ban tay ra khỏi miệng mình, định nói gì đó với Kịch San San. Ở bên cạnh, Mạc Đông Tuyền nhanh chóng cướp lời.

“Kịch San San, cô không thấy mình buồn cười lắm sao?”

“Anh…???” Kịch San San mở miệng, nói được một câu rồi im hẳn.

“Đấy ! Cô xem bộ dạng của mình đi? “ Mạc Đông Tuyền nhún vai. “ Một thói quen xấu không thể chấp nhận được.”

Kịch San San biết Mạc Đông Tuyền đang ám chỉ cái gì, liền hất hàm lên, cố vớt vát chút sĩ diện.

“Việc của tôi, không tới lượt anh quan tâm.”

Qua cánh cửa lớp, Kịch San San dằn mạnh từng bước chân xuống sàn.

Hôm nay nữ sinh trường Thiên Ngôn không được bình thường, nhưng có vẻ nam sinh còn bất thường hơn. Rốt cuộc là có chuyện gì? Đi từ lớp 12K4 sang tận lớp 12A1, đôi chân mày Kịch San San liên tục nhướng lên trước những nụ cười chế nhạo và lố bịch của mọi người.

Trong trường này, người duy nhất được Kịch San San cho phép trá hình tình cảm trong ánh mắt nhìn cô chỉ có thể là Diệp Tử Thông, dù cho thứ tình cảm ấy như thế nào. Nhắc tới Diệp Tử Thông, tự nhiên cô thấy nhớ con người này ghê gớm. Cả nụ cười ma lực trên môi anh từng khiến cô như muốn phát điên.

Giờ giải lao, sự nhộn nhịp của lớp 12A1 hoàn toàn không thua kém sự nào loạn của lớp 12K4. Cái vị trí Diệp Tử Thông vẫn thường ngồi, Kịch San San đứng ngoài cửa sổ, hai tay giữ chặt song cửa, đưa mắt nhìn theo.

“Diệp Tử Thông ! Diệp Tử Thông !”

Bên cạnh Diệp Tử Thông, một vài người bạn quay người nhìn ra vị trí phát ra âm thanh, liền khoái chí ôm bụng cười.

Lại là Kịch San San ? Rốt cuộc cô ta tới trường, ngoài việc mỗi ngày tới đây để tìm anh ra, con để làm gì nữa?

Diệp Tử Thông lắc đầu, tỏ ra hơi bất lực. Tuy nhiên, nếu những ngày trước, để đáp lại cái nhìn của Kịch San San, hành động của anh bao giờ cũng rất chậm rãi, thì hôm nay, ngay khi những tiếng cười bên cạnh phát ầm lên, nó nhanh chóng kéo cả gương mặt anh hướng ra ngoài.

“Kịch San San làm trò gì thế này?”

“Hallowen đến sớm như vậy sao?”

“Thật không thể tin nổi!”

Những tiếng nói đầu thích thú ấy, nhanh chóng lôi kéo tất cả nam, nữ sinh lớp 12A1 đang đứng bên trong tập trung cái nhìn vào cô gái đang đứng ở bên ngoài.

Hành động của mọi người, cũng những âm thanh xáo trộn xung quanh, da mặt Diệp Tử Thông đỏ rựng. Trên mặt anh từng mao mạch như bị tắc nghẽn khiến hồng cầu không thể lưu thông. Tóm lại, anh đang muốn nổi điên.

Dù xung quanh mình có xảy ra chuyện gì, chỉ cần Diệp Tử Thông xuất hiện, trước mắt Kịch San San không đủ tỉnh tạo để nhận ra những điều bất thường nữa. Cô chỉ nhìn thấy mỗi Diệp Tử Thông, gương mặt từ vô cảm dần chuyển sang giận dữ, và vẫn chần chừ ở trong lớp không chịu ra bên ngoài gặp cô.

Kịch San San chạy vào lớp 12A1, chưa kịp tới trước mặt Diệp Tử Thông đã bị dòng nước lũ 12A1 chặn lại. Thực ra có chuyện gì?

Bị vây kín bởi những chàng trai có chiều cao vượt trội, cùng những tiếng cười ing ỏi như còi tàu, Kịch San San đơ mặt ra, cố nhòn chân lên cao để có thể nhìn thấy Diệp Tử Thông, nhưng rồi vẫn không thể.

“Mấy anh làm sao vậy?” Kịch San San điên tiết lên.

“Hôm nay cô làm ma dọa người phải không?” Một chàng trai sung sướng đáp lời. “Trông gương mặt cô tức cười…tức cười…tới mức không nhịn nổi. Ha ha ha…”

Lòng bàn tay Kịch San San nắm lại, tưởng như mười chiếc móng đâm thủng da thịt vô cùng đau đớn. Trên đời này lại có kẻ giám đưa cô ra làm trò cười sao?

Mặc dù không thể ngăn nổi miệng mình, Lôi Dĩ Hà có lẽ vẫn là người tử tế nhất. Anh xích lại gần Kịch San San hơn một chút, cố nói đều đều.

“Kịch San San, cô mau về soi gương đi, sao lại thành ra nông nỗi này.”

“Ha ha ha….đẹp lắm phải không mọi người ?” Những tiếng cười lại tiếp túc ngân nga.

Nói vậy là sao chứ? Hai gò má Kịch San San nóng ran.

Vòng tròn vây quanh Diệp Tử Thông từ từ được giãn ra, nhường chỗ cho anh đi vào. Tử phía trên cao nhìn xuống, ánh mắt Diệp Tử Thông vừa dạt dào vừa ấm áp, chỉ là không hiểu sao da mặt anh vẫn đỏ rưng như thể đang bất mãn việc gì.

“Sao cô lại tới đây?”

Nghe thấy chất giọng của Diệp Tử Thông, ngay lập tức mọi sự xung quanh không còn tồn tại trong đầu Kịch San San nữa. Cô cắn môi một cái, vô tình bức biếm họa trên khuôn mặt càng trở nên khó coi hơn.

“Tôi tới đây tìm anh.” Kịch San San lấp lửng, không biết phải nói rõ lí do làm sao. “Tôi…là vì tôi nhớ anh.”

“Người ta nhớ cậu đấy…!”

“Ha ha ha…bạn gái cậu từ bao giờ lại xinh đẹp thế này.”

Lại những tiếng ồn ào xung quanh dội vào tai Diệp Tử Thông, kích thích gương mặt Kịch San San mỗi lúc một đơ ra.

“Các cậu im miệng cho tôi.” Diệp Tử Thông đấm bàn tay thật mạnh xuống bàn, hét ầm lên.

Diệp Tử Thông mắng người sao? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhìn Diệp Tử Thông, cuối cùng khuôn miệng khép lại.

Đội trưởng đội Văn minh học đường, học sinh xuất sắc trường phổ thông Thiên Ngôn, một chàng trai luôn cư xử chừng mực và sống theo nguyên tắc, ngay cả việc thể hiện cảm xúc thật còn không thể tin được, huống gì là việc anh ta mắng người?

Nhưng trông bộ dạng của Diệp Tử Thông bây giờ, nếu có ai ngu ngốc mở miệng thêm một câu, việc anh đánh người cũng dễ lắm. Thật ra, lí do khiến Diệp Tử Thông thay đổi, thực ra là cái gì?

Cánh tay Kịch San San bị nắm chặt, Diệp Tử Thông lôi xộc cô đi từ lớp 12A1 vào tận phòng vệ sinh. Thái độ nay của anh thật khiến người ta phải sợ hãi, mà trong số người ta đó, Kịch San San có lẽ sợ hãi nhất.

“Anh làm sao vậy? Tôi tới tìm anh khiến anh giận dữ như vậy sao?” Kịch San San hất văng cánh tay khi bàn tay Diệp Tử Thông vừa nới lỏng, cặp mắt ngấn nước.

Nếu đây là lần đầu tiên Kịch San San trông thấy Diệp Tử Thông nổi nóng với mọi người, thì có lẽ đây cũng là lần anh biết trong mắt cô có nước.

Cô đang khóc sao?

“Nín đi !” Diệp Tử Thông nặng lời, hệt như vừa dỗ ngọt vừa mắng mỏ. “Sao phải khóc ?”

“Không có ! Tôi có khóc đâu ?” Hia bím tóc khẽ chao qua chao lại theo nhịp lắc đầu, Kịch San San đưa tay lau hết những giọt nước không chịu nghe lời càng lúc càng trào ra, cố phủ nhận. “Anh ghét tôi ?”

Sắc mặt Diệp Tử Thông chậm chậm trở nên tĩnh lặng hơn, không còn những cái nóng giận như bàn đầu, thay vào đó sức nóng dần lan vào ánh mắt. Mà cứ hễ nhìn vào, trái tim Kịch San San lại đánh rơi mấy nhịp.

“Cô ngốc như vậy ai thèm thương cô chứ?” Diệp Tử thông dỗ dành. “Thôi được rồi ! Nín đi !”

Kịch San San gật đầu, không còn khóc nữa nhưng thi thoảng nơi cổ hỏng còn đọng lại vài tiếng nấc.

Khoảng gương trước mặt được lộ ra sau khi Diệp Tử thông tiến sát lại bồn rửa mặt, bỏ mặc Kịch San San một mình.

“A….!!!!!!!!!!!!!!!”

“Sao vậy ?” Diệp Tử Thông bị tiếng hét làm cho giật mình, ngay lập tức quay lại lo lắng.

“Trong ấy !” Kịch San San chỉ ngón tay về cô gái có gương mặt xấu xí trong gương. “ Cô ta…cô ta…”

“Ừ ! Cô ta vừa ngốc vừa xấu.” Diệp Tử Thông mỉm cười, anh trấn an Kịch San San bằng việc đưa hait ay giữ chặt lấy vai cô, xoay người cô tiến sát lại bồn rửa mặt theo chân anh.

Cô ta vừa ngốc vừa xấu như vậy, tại sao thi thoảng rửa sạch tay mình dưới vòi nước đang chảy xuống bồn rửa, ánh mắt Diệp Tử Thông khi ngước lên nhìn cô ta lại dịu dàng đến thế ?

Hai tay Kịch San San buông thõng, ánh mắt nhìn vào gương đờ đẫn, đôi khi qua đó chạm phái cặp mắt sâu hút hồn của Diệp Tử Thông lại đổ rụp xuống.

« Mọi ngày cô hung dữ vậy cơ mà ? » Tiếng nói của Diệp Tử Thông đánh thức tâm trạng mơ hồ của Kịch San San. Tay anh dùng nước nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt cô đều đều, vừa ấm áp từ thân nhiệt của anh, vừa mát lạnh đan xen vao da thịt, có vài tia điệt xẹt qua người Kịch San San.

Bình thường đối diện nhau, Kịch San San càng lém lỉnh bao nhiêu Diệp Tử thông càng kiệm lời ngần ấy. Duy chỉ có hôm nay, mọi sự hình như bị đảo ngược.

« Hôm nay cô không mang coffe cho tôi ? » Diệp Tử Thông hỏi.

Kịch San San lắc đầu.

“Tại sao vậy?” Diệp Tử Thông làm bộ thắc mắc. “Cô không muốn pha cho tôi nữa?”

“Không có !” Cuối cùng sau một hồi Diệp Tử Thông cố gắng, Kịch San San đã chịu mở miệng. Cô hỏi, lấp lửng trên môi một nụ cười. “ Anh thích coffe của tôi rồi phải không?”

“Không thích ! Coffe của cô tệ lắm.”Đáp lại gương mặt Kịch San San đang xị xuống, Diệp Tử Thông mỉm cười. “ Nhưng mà tôi nghiện rồi. Bây giờ cô tính phải làm sao?”

Dứt lời, những ngón tay thẳng tắp, thon dài của Diệp Tử Thông lại vuốt ve hai gò má Kịch San San, cố gắng lấy hết những chất bẩn trên mặt cô, một cách chậm rãi nhất. Cái chậm như cố tình, như mong muốn được âu yếm và tiếp xúc lâu hơn.

Thực ra, câu nói nửa đùa nửa thật của Diệp Tử Thông, vừa đáp chân ngay tại màng nhĩ Kịch San San đã khiến đầu óc cô mơ màng, thần hồn nát thần tính. Lời anh không có cánh nhưng nghe xong cô tưởng chừng mình đang bay lơ lửng trên bầu trời. Lời anh không có mật, nhưng từ từ ngấm vào mỗi tế bào khiến đầu lưỡi cô ngọt lịm. Kịch San San cố gắng thở đều.

“Tại sao anh nổi nóng?”

Diệp Tử Thông không trả lời, rút chiếc khăn trong túi áo lau sạch nước trên mặt Kịch San San. Thao tác của anh vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, làm như chỉ cần mạnh tay một chút, da mặt cô sẽ bị tổn thương.

“Anh giận vì sự xuất hiện của tôi làm anh mất mặt với bạn bè?”

Diệp Tử Thông không nói gì, gương mặt không có chút cảm xúc, nhưng cách anh nhìn Kịch San San, giống như phủ nhận ý nghĩ của cô.

“Vậy chẳng lẽ…?”

“Chẳng lẽ gì ?” Ngay khi Kịch San San lĩu lưỡi, Diệp Tử Thông hỏi lại ngay.

“Chẳng lẽ anh giận vì mọi người chế nhạo tôi?”

“Chế nhạo cô cũng đáng lắm !” Diệp Tử Thông bộ mắng mỏ.

“Anh…! Anh cũng giống họ phải không?”

Cổ tay của Kịch San San ngay lập tức bị xiết chặt, cơ thể bị dồn sát vào tường theo mỗi bước chân Diệp Tử Thông. Tay còn lại của anh truyền lực vào tường, lại tiếp tục công việc giam lỏng cô vào một thế giới khác, vừa chật hẹp, vừa bao la – chính là cơ thể anh.

“Chỗ này, dây thần kinh tự chủ đã không hoạt động nữa.” Diệp Tử Thông nắm gọn bàn tay Kịch San San trong tay mình, áp lòng bàn tay cô vào trên ngực trái của anh. Chạm tới đó, xung lực mạnh mẽ nơi trái tim anh lập tức làm trái tim cô đập không đều. “Kịch San San, cô là loại vi khuẩn cơ thể tôi không thể tự miễn dịch. Vì vậy, tốt nhất là cô hãy tránh xa tôi ra, bằng không…”

“Bằng không sẽ thế nào?” Kịch San San căng hai mí mắt như cố thu nhận hết tất cả những cảm xúc trên mặt Diệp Tử Thông, cướp lời.

“Bằng không tôi sẽ biến cô trở thành con vi khuẩn phải cộng sinh với tôi suốt cả cuộc đời.”

“Miễn…dịch??? Vi…khuẩn???...” Hai mắt Kịch San San mở to, đôi môi vừa mới tách khỏi nhau đã bị bàn tay Diệp Tử Thông che kín. Miệng anh ghé sát vào tai cô, truyền tới một lớp âm thanh ngọt lịm như mật ong.

“Tôi biết cô ngốc, vì vậy cứ từ từ hiểu đi.”

Nào là vi khuẩn, nào là hệ miễn dịch, chuyện trọng đại liên quan tới sức khỏe như thế, bảo Kịch San San từ từ hiểu chẳng khác gì bôi sữa lên người cô cho kiến châm, thật vô cùng khó chịu. Kịch San San đúng là ngốc thật. Cùng với sự thay đổi thái độ từ cái vuốt tay nhẹ nhàng trên khuôn mặt, đến ánh mắt ranh mãnh chứa nhiều thâm ý của Diệp Tử Thông, lại lời nói cao siêu phong tình của anh nữa, Kịch San San nhất thời hồ đồ không hiểu ra.

Bên ngoài sân trường, cơ thể Kịch San San hết nghiêng qua phải lại qua trái, bám sát gót chân Diệp Tử Thông.

“Diệp Tử Thông ! Anh nói vậy là có ý gì?” Kịch San San kêu rè rè như cái radio từ thế kỉ mười chín.

“Ý tôi thế nào cô hãy tự hiểu lấy.” Diệp Tử Thông bước nhanh, tập trung ánh mắt về phía trước, đáp lời.

“Như thế là anh đang khen hay đang trách tôi?”

“Tùy cô !” Diệp Tử Thông nhếch môi. “Cô muốn nghĩ sao cũng được.”

Từ đằng xa, nhìn theo bước chân của Diệp Tử Thông, ánh mặt trời vàng rực chảy dài trên gò má Kịch San San, hòa quyện với sắc đỏ của da thịt càng trở nên rực rỡ. Cô hét lớn, như sợ Diệp Tử Thông sẽ không nghe rõ.

“Tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ chọn phương án thứ hai !”

Trên hành lang tầng ba khu nhà A….

“Cậu ta là ai ?” Mạc Đông Tuyền hất hàm, ngước ánh nhìn về chỗ Diệp Tử Thông trên sân trường, cất tiếng hỏi.

“Nam sinh ưu tú nhất trường Thiên Ngôn – Diệp Tử Thông “ Triệu Tường đáp lời.

“Cậu biết tôi muốn hỏi về chuyện khác?” Mạc Đông Tuyền nhướng mày, tỏ ra không hài lòng.

“Ý cậu là quan hệ của bọn họ sao?” Triệu Tường tựa nửa người trên lan can, hết nhìn Diệp Tử Thông lại nhìn Kịch San San đang vui vẻ bước đi giữa sân trường. “Kịch San San đang theo đuổi Diệp Tử Thông. Cô ấy hơi bướng bỉnh, nhưng rất cá tính.”

“Đó gọi là ngu ngốc !” Mạc Đông Tuyền cười đểu lả, ánh mắt đỏ ngầu. « Cô ta nên biết những thứ không cùng đẳng cấp, nhất định sẽ không thể ở bên nhau. »

Cái đẳng cấp đó, Triệu Tường chưa kịp hiểu, Mạc Đông Tuyền đã bỏ đi từ bao giờ.

Mạc Đông Tuyền đứng chắn ngang trước Kịch San San ở cầu thang. Hễ cô bước qau phải anh liền bước theo, cô bước qua trái anh lại bước qua một bước. Mặc dù rất bực mình với hành động này, nhưng bây giờ tâm trạng Kịch San San còn lơ lửng chưa đáp đất, cô cũng không thèm dằng co với anh.

« Anh muốn gì ? » Kịch San San hỏi.

“Cô đi đâu về ?” Mạc Đông Tuyền chất vấn.

“Đó không phải việc của anh !” Kịch San San quát, vừa đưa chân lên mặt cô liền đỏ như gấc. “Chính anh đã làm trò với tôi phải không?”

Hai tay Mạc Đông Tuyền vòng chéo nhau trước ngực, nụ cười trơ trẽn.

“Là tôi làm đấy.” Anh nhún vai. « Cô đang muốn phát điên phải không ? »

« Ha ha ha ! » Kịch San San cười nham nhở. “Tôi cảm ơn anh còn chẳng được nữa là.” Nét mặt cô thay đổi nhanh chóng. “Mạc thiếu gia này, anh có biết vì sao tôi chưa bao giờ rung động với anh không? Chắc chắn cả đời này anh sẽ không biết đâu.”

Kịch San San bước qua Mạc Đông Tuyền với tâm trạng nhẽ nhõm, sau khi vứt vào lòng anh một viên đá tảng nặng nề.

“Rồi sẽ có ngày cô rung động vì tôi.” Mạc Đông Tuyền hét lớn.

“Không thể đâu !” Kịch San San quay người lại, nhếch môi. “Dù anh có làm gì đi nữa, tôi vẫn sẽ không rung động vì anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.