Thiên Thần Sa Ngã

Chương 24



- Bông bách hợp anh tặng em, anh còn nhớ không?

Lý San hỏi, tặng tôi nụ cười tràn đầy hồi ức quá khứ. Cứ làm như tôi và cô ta đã có một quãng thời gian lãng mạn vậy.

Tôi chẳng thấy tôi và cô ta đã có bất cứ cái gì đáng gọi là kỷ niệm cả. Tôi cũng chẳng thấy những cái kỷ niệm chẳng thể gọi là kỷ niệm ấy lãng mạn tí nào. Nhưng cô ta đã có thể tận dụng tối đa quãng thời gian được ở một mình với tôi mà nói những lời đó, điều này cũng có vẻ chả báo trước điều gì tốt đẹp.

A Lam ở trước mặt cô nàng hoàn toàn chẳng có vẻ gì của một người đàn ông, nghe Lý San ra lệnh:

- Anh đi mua thức ăn đi, hôm nay em làm cơm, cho bạn anh biết ngón nghề.

A Lam lầm lũi lôi tiền ra đếm rồi cun cút bước ra ngoài.

A Lam vừa đi xong, Lý San liền lập tức lộ ra ngón nghề của cô ta.

- Ghê quá nhỉ? – Tôi uể oải ngồi xuống đi văng, rút ra một điếu thuốc. – Có điều trình độ nói dối của cô vẫn chưa tiến bộ hơn chút nào, chẳng có gì đáng khoe khoang cả.

- Nói cho anh biết, cành bách hợp đó, tôi đã vứt ngay vào thùng rác phòng vệ sinh sân bay rồi.

Cô ta ngồi xuống cạnh tôi, cũng lấy một điếu thuốc trên bàn, châm lửa hút.

Tôi nhìn cô ta, cô gái đến tận 23 tuổi vẫn còn trinh. Mới có mấy tháng trôi qua nhưng cô ta đã không còn vết tích gì của con người tôi gặp ngày trước. Cho dù đã không còn trinh tiết nhưng cô vẫn xinh đẹp. Tôi nhớ đến câu nói khí thế hiên ngang mà cô nói với tôi lúc ở sân bay, câu nói có mang chút khinh bỉ và thương xót cho cái thằng tôi bé nhỏ yếu hèn. Thế mà bây giờ cô ta cũng chẳng sá gì, cố sống cố chết quay lại Thượng Hải, để rồi tìm thấy một A Lam còn đáng thương hơn tôi?

Nghĩ đến đây, tôi nhếch môi. Đàn bà!

- A Lam chắc chưa biết gì đâu nhỉ. – Tôi nói, ám chỉ việc cô ta từng tham gia cuộc phỏng vấn của nhà tỉ phú nhưng không thành.

- Đúng thế! Anh ta cũng không hề biết người anh em của anh ta đã từng qua đêm với người anh ta vẫn gọi là “vợ yêu”, ha ha.

Nói xong, cô ta cất tiếng cười sắc nhọn, tiếng cười nghe kỳ quái, như khoan vào tai, giống như một thầy mo bị người ta vạch trần sự giả dối của mình, bèn cố tỏ ra mình coi khinh tất cả.

Điều làm tôi khó hiểu nhất là một cô gái nhiều tham vọng như Lý San sao lại cam tâm ở bên A Lam được?

Qua ánh mắt tôi nhìn, Lý San dường như cũng đoán được những thắc mắc trong lòng tôi, cô ta nói thoải mái:

- Anh tưởng tình yêu thật sự cứu được tôi sao? Tôi vốn chưa bao giờ tin có cái thứ gọi là ái tình. Tôi chẳng qua chỉ là, muốn mượn một căn nhà để ở vài ngày. Anh biết khách sạn ở Thượng Hải đắt thế nào rồi mà! Ha ha.

Lý San cười đắc ý.

Tôi trừng mắt nhìn, chẳng muốn phí lời với cô ta làm gì.

- Sao hả? Bây giờ tóm được một cô nàng giàu có là khinh bọn dân thường chúng tôi hả? Tiêu chuẩn cao hơn trước rồi sao? Ha ha, A Lam hôm qua có nhắc đến với tôi một người bạn làm luật sư đang giúp nhà đại tỉ phú chọn vợ, tôi liền đoán ngay chắc là anh. Không ngờ lại là anh thật! Càng không ngờ hơn là – miệng cô ta hé ra phả một làn khói vào mặt tôi – anh thật sự cá chép hóa rồng rồi?! Anh thăng quan tiến chức cứ vèo vèo, tôi thật sự hối hận đấy! Ngày đó, tôi coi thường anh, nghĩ anh chẳng là gì nên cứ thế mà ngoan ngoãn ra đi…

Lý San nói.

Khi cô ta chẳng hề ngượng ngùng, công khai nói về những ước vọng của mình, vẫn còn ôm mộng lật ngược thế cờ, tôi bắt đầu thấy chán ghét cô ta.

- Rốt cuộc thì cô muốn gì?! – Tôi phẫn nộ thấp giọng.

- Tất nhiên là không cần anh rồi! Cứ theo những gì A Lam kể với anh hôm qua, mẹ tôi đang bệnh, tôi cần 100 nghìn. Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, bệnh của mẹ tôi là nan y, 100 nghìn chắc chắn không đủ, dù sao anh và A Lam cũng là bạn thân, anh cứ đem lấy một phần ba con số 3 triệu của anh cho chúng tôi là được.

Cô ta cười gian trá, dáng vẻ nũng nịu như thế chẳng biết sự độc ác của chính mình.

- Cô…

Sự chán ghét của tôi đối với vẻ gian trá của cô ta đã lên tới cực điểm, bàn tay giơ lên nhưng không dám đưa đến mục tiêu.

- Tôi làm sao? Bây giờ chắc anh không cho là tôi nói dối nữa phải không? Tôi cho anh một tháng, chồng đủ một triệu, đến lúc đó tôi sẽ ngậm miệng còn chặt hơn con sò con trai nữa.

- Cái gì làm cô nghĩ tôi sẽ đồng ý với yêu cầu đó?

Tôi giả vờ thản nhiên hỏi lại, nhưng không thể kìm được chút run rẩy trong giọng nói.

- Ha ha, chưa nói rõ thì anh vẫn chưa chịu thôi phải không? Vậy thì tôi sẽ để anh chết cho minh bạch nhé! Thứ nhất, anh là luật sư do Á Đương mời tới, nhưng lại vì tư lợi mà câu kết với thí sinh đến phỏng vấn cùng lừa tiền của tỉ phú. Anh vốn là luật sư, chắc cũng biết đây là tội danh lừa đảo tài sản công dân, vướng vào vụ này anh cũng đừng có nghĩ đến việc tiếp tục làm việc ở Thượng Hải nữa. Thứ hai, chuyện tình lén lút giữa anh và Đạm Ngọc là sự thật, theo như tính cách của anh, mèo thấy mỡ đời nào bỏ qua. Thế nhưng Đạm Ngọc vẫn cứng lý mạnh miệng tiếp tục tham gia ứng thí, tôi đoán chừng một chỗ nào đó trên người cô ta đã có sự can thiệp rồi phải không? Thứ ba, nghe A Lam nói, dựa hơi lần phỏng vấn tìm bạn đời này, anh cũng thu được khá nhiều lợi lộc phải không? Tôi nói với anh những thứ này, là chân thành khuyên anh nên thật thà một chút, việc này đối với tôi chẳng hề có hại gì, nếu để tôi có bất cứ điều gì không hài lòng, biết đâu tôi sẽ vô tình để lộ ra điều gì đó thì sao, anh sẽ mất cả người lẫn tiền đấy. Sao hả? Phân tích rõ ràng đấy chứ?

Lý San nói, còn tôi thì toát mồ hôi lạnh theo từng lời nói của cô ta.

Tôi bỗng cảm thấy cô gái trước mặt tôi thật sự là một con hồ ly tinh, hèn hạ, bỉ ổi và giảo hoạt. Khổ một cái mỗi lời nói của cô ta đều làm tôi kiệt sức không thể phản bác, tôi nhũn ra trên đi-văng, một hồi lâu mới thốt được mấy lời:

- Để tôi nghĩ đã.

- Được, tôi cũng không phải là người không biết thế nào là thấu tình đạt lý! Dù sao chúng ta cũng đã có một đêm vui vẻ tình cảm bên nhau, tôi cho anh phân ra trả ba lần, trong vòng nửa năm phải trả hết! Việc này quyết định thế nhé! Chút nữa A Lam quay về tôi sẽ giả vờ không quen biết anh, anh cũng phải làm như vậy.

Tôi chẳng phản ứng gì hết, ngồi đờ đẫn trên đi-văng.

Chẳng bao lâu sau, A Lam đã quay lại, túi thức ăn lớn nhỏ đủ cả, vừa vào đến cửa đã sung sướng khoe ầm lên hôm nay cậu ta mặc cả thành công được một tệ.

Lý San đón cậu ta, mắng yêu:

- Một tệ chứ có phải một triệu đâu, xem anh tự đắc kìa!

Câu nói vô tình của Lý San chỉ làm A Lam hơi ngạc nhiên, nhưng sang đến tai tôi thì thành ra một lời nhắc nhở ngầm. Cứ như là bị ma quỷ quất roi thúc giục vậy.

- Em mơ về một triệu nhiều quá thành ra hâm rồi hay sao thế?! Làm gì có một triệu dễ dàng đến thế! – A Lam ngốc nghếch nói. – Nấu cơm đi đã, có thực mới vực được đạo. Cần anh giúp không?

A Lam chủ động đề nghị vào bếp nhưng Lý San từ chối.

- Các anh cứ nói chuyện đi, em đoán chắc anh Hà Duy có nhiều chuyện muốn nói lắm đấy!

Lý San nói, chẳng biết vô tình hay cố ý liếc tôi một cái, cái nhìn khiến tôi nổi da gà. Hình như mỗi câu nói của cô gái này đều như vô tình mà lại là cố ý vậy.

- Hả? Thế à? Hà Duy, có chuyện gì anh nói đi!

A Lam xem ra chẳng biết gì, A Lam xem ra vẫn vui vẻ như cũ.

- Chẳng có gì. – Tôi nói.

- Người anh em sao trông mệt mỏi thế này, em thấy anh hình như đang hoang mang lo lắng ấy!

A Lam đoán, mắt nhìn tôi kỹ lưỡng.

Tôi nói phải, hơi lo lắng một chút.

- Đúng rồi, anh thấy người yêu em chưa? Có phải là rất xinh không? So với cô Nhậm Đạm Ngọc của anh cũng chẳng kém bao nhiêu phải không?

A Lam nói, đôi mắt không có gì khác ngoài tình yêu và niềm tự hào đầy ắp.

Tôi chẳng nói gì, nên A Lam cũng không tiếp tục nữa, cứ ở đó tự mình say sưa ngây ngất. Tôi nghĩ cậu ta không bao giờ có thể ngờ rằng, cô gái hoàn mỹ mà cậu ta yêu thương đó chính là con người đã bị cậu chửi là đồ “hạ cấp” hồi trước.

Tất nhiên, nhìn cậu ta vui vẻ sung sướng như vậy, tôi cũng không nỡ vạch trần sự thật.

Xem ra Lý San đối với A Lam cũng chẳng tệ, lúc ăn cơm cô ta liên tục gắp thức ăn cho cậu.

Tôi ăn mà lòng để đâu đâu, cũng chẳng còn tâm trí để ý đến câu chuyện cậu ta và Lý San đã quen nhau thế nào:

- Nhớ lại thấy cũng có duyên thật! Hôm đó em đi trên đường, bỗng va phải một cô gái, làm cho người ta ngã lăn ra đường ngất đi. Em nghĩ cô này yếu đuối đến gió thổi cũng bay hay sao thế, bèn vội vàng đưa vào bệnh viện, cuối cùng bác sĩ nói hóa ra cô ấy ngất là vì lâu quá chưa ăn uống gì. Ha ha ha, em liền trả tiền viện phí cho cô ấy, ngày ngày mang đồ ăn đến cho cô ấy. Kỳ lạ không? Va một cái, được ngay một cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa đối tốt với mình thế này!

A Lam nói đến đây, nhìn Lý San đầy hạnh phúc.

Đàn bà đúng là có độc.

Nhớ lại Lý San lúc phải rời xa Thượng Hải đã lưu luyến thế nào với những phồn hoa giàu có nơi đây, nghĩ đến sự kiên trì mà đàn bà có được trong tình huống họ cho là cần thiết, tôi cảm thấy họ thật sự không thể khinh thường. Họ đã muốn gì thì sẽ làm đủ mọi cách để đạt được mục đích, cho dù có nguy hiểm đến tính mạng cũng mặc.

Tôi nhìn Lý San, phát hiện ra rằng đàn bà đều giống nhau, những lý tưởng của họ đều tràn ngập những tế bào mơ mộng màu hồng.

Tôi bỗng nghĩ đến A Lam, cậu ta hạnh phúc bao nhiêu thì tôi lại càng thấy cậu ta đáng thương, thảm hại bấy nhiêu.

Khi trong đầu cậu ta chỉ toàn là: “Anh yêu em, em cũng yêu anh”, thì cậu ta làm sao tin được cô gái mà cậu ta coi như niềm tự hào đó là một con hồ ly tinh, vì phỏng vấn tìm bạn đời chỗ nhà đại tỉ phú thất bại, muốn giải quyết vấn đề ăn ở mới tìm đến cậu ta. Tôi nhớ lại mấy tháng trước, Lý San như đứa trẻ lạc mẹ ngơ ngác nói với tôi rằng kiếp sau cô nguyện làm một con cua, nhớ lại lúc quan hệ với tôi xong cô ta đã khóc lóc kêu gào như thế nào, rồi tôi lại nhìn vẻ yêu thương nồng thắm anh anh em em, “chân tình bộc lộ” của cậu chàng trước mắt, tôi bỗng muốn trốn đi, thở không ra hơi. Tôi biết chân tướng sự việc, nên tôi thấy khó chịu thay cho A Lam.

Nhậm Đạm Ngọc và Lý San… có phải trong mắt họ, Thượng Hải là một kho báu châu ngọc lấp lánh với bao nhiêu giàu có, sang trọng đang chờ đợi?

Không biết nên dùng ánh mắt như thế nào mà nhìn đàn bà đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.