Thiên Thần Tan Vỡ

Chương 19



Joanie không hỏi câu nào và nghiêm túc nhắc nhở mọi người rằng cô không mốn nghe ai nói bất cứ chuyện gì về Reece mà không liên quan đến thức ăn.

Khi khách khứa ăn trưa đã vãn, cô đứng nhìn Reece băm hành và cần tây. Cô bé rất nhanh và chính xác nhưng đầu óc thì lại không hề tập trung vào công việc.

“Cô hết ca làm rồi.” Joanie thông báo với Reece.

“Cháu còn nợ cô thời gian. Và chúng ta cũng sắp hết salad khoai tây rồi.”

“Cô nợ tôi mười phút và đã trả xong.”

Reece lắc đầu trong khi tay vẫn băm chặt. “ Cháu đã ở chỗ cảnh sát trưởng ít nhất là ba mươi phút.”

Bực mình Joanie đứng chống nạnh lớn tiếng. “ Tôi có nói sẽ trừ tiền của cô vì chuyện đó đâu? Trời đất quỷ thần.”

“Cháu nợ cô ba mươi phút.” Reece bỏ hành và cần tây vào chỗ khoai tây mà cô đã luộc, thái và để nguội. “ Sẽ ngon lành hơn rất nhiều nếu có thì là tươi.”

“Vâng, tôi chỉ cần có Geogre Clooney và Harrison ở đây gọi món đó là đủ nhưng chả ai trong số chúng tôi yêu cầu phải có thứ đó cả. Tôi không thấy khách hàng nào phàn nàn và ca làm của cô đã hết. Tôi không trả tiền làm thêm giờ.”

“Cháu không cầ tiền làm thêm giờ của cô. Cháu chỉ cần thì là tươi, bột cà ri và pho mát thực sự chứ không phải loại trông như bột nhựa và nếu như khách hành không phàn nàn gì thì chẳng qua là vị giác của họ có vấn đề.”

“Cứ cho là thế đi.” Joanie nói trong khi Peter bực bội bỏ đi ra ngòai. “ Dù sao thì họ cũng không cần thì là tươi.”

“Họ nên cần.” Reece đập mạnh lọ gia vị xuống bệ bếp. “ Và cô cũng nên cần. Tại sao mọi người lại cứ nhắm mắt cho qua chuyện thế? Cháu chán ngấy thái độ đó rồi.”

“Vậy thì ra khỏi nhà bếp của tôi ngay.”

“Được”. Reece cởi tạp dề. “ Được thôi, cháu sẽ ra ngay.” Trong cơn bực tức cô lao vào phòng Joanie lấy áo khoác, ví và chạy ra cửa. Cô dùng lại một lát bên gian ăn uống nơi có mấy thực khách đang ngồi ăn trưa và giả vờ không nghe thấy gì. “ Cumin( thì là Ai Cập). Cần phải có thêm Cumin.” Cô chỉ lọ tương ớt và lao ra cửa.

“Cumin gì, khỉ gió”. Joanie lầm bẩm và quay sang Pete. “ Cậu không làm việc đi còn đứng đó làm gì. Tôi không trả tiền cho cậu đứng đó mà buồn phiền như thế.”

“Cháu có nên đi theo xem cô ấy thế nào không?”

“Vậy thì cậu cũng nghỉ việc luôn đi.” Cumin, Joanie khịt mũi bực bội và làm nốt món salad khoai tây.

Reece lao vào xe. Cô chả biết làm gì khác ngoài việc lái xe đi. Cô không cần thị trấn này nữa, những con người ngớ ngẩn, kiểu công việc đến buồn cười khiến cô thấy đó là một sự sỉ nhục đối với nghệ thuật ẩm thực. Cô phải đến Los Angeles, đó mới là nơi cô cần đến. Ở đó mới có nhà hành thực sự và mọi người không chỉ coi thức ăn là thứ để nhét vào ruột cho qua ngày.

Cô lại lao ra khỏi xe trước cửa hành bách hóa. Cô còn nợ Joanie thời gian, nhưng mụ già đó lại không cần. Cô còn nợ Brody một bữa ăn để trả công sơn nhà nữa.

Reece đi nhanh qua cửa và thoáng cau mày khi thấy Mac đang đứng ở quầy thanh tóan cho Debbi Mardson.

“Tôi cần mua hạt phi ( Một loại cây nhỏ thuộc họ bulô có hạt màu nâu ăn được)

“À, hình như không còn thì phải.”

“Khỉ gió,làm sao có thể làm được rượu Frangelico ( Tên một loại rượu nổi tiếng có nguồn gốc từ miền bắc nước Ý) mà không có hạt phi? Tại sao lại không có?”

“Không có nhiều người mua lắm. Nếu cô cần tôi sẽ đặt cho mua một ít.”

“Tôi chọn thứ khác cũng được.” Cô đi về phía quầy hoa quả lục tìm trên giá, trong sọt xem có thứ gì có thể gợi cho cô cảm hứng làm món ăn không. Thật kỳ quặc, ngớ ngẩn khi tìm cảm hứng làm món ăn nơi khỉ ho cò gáy này.

“Ôi, thật lạ kỹ.” Cô lẩm bẩn, “ Có khoai tây phơi khô”.Cô nhặt bỏ vào giỏ và nhặt vài quả cà chua tươi. Cô nghĩ bụng, loại này, trồng trong nhà kính, bọc giất bóng kính, chả có màu sắc mùi vị gì cả.

Nhắm mắt cho qua chuyện, tất cả chỉ có thế.

Không trồng được cà, không có atisô, cũng chả có thì là tươi.

“Ôi, xin chào Reece.”

Vứt vài quả ớt mà cô biết là chất lượng chẳng ra gì vào giỏ, cô ngước nhìn lên. “ Nếu mẹ anh bảo anh đến đây thì anh nên quay lại nói với bà ấy rằng tôi đã quyết định nghỉ làm ở đó rồi.”

“Mẹ anh sao? Anh chưa ghé qua đó. Anh thấy xe em ở ngòai nên đóan em ở trong này. Để anh xách cho.”

“Tôi xách được.” Cô đưa chiếc giỏ xách ra khỏi tầm tay của Lo. “ Anh đừng quên tôi đã nói là tôi sẽ không ngủ với anh.”

Lo có vẻ ngạc nhiên hắng giọng. “ Không được, ý nghĩ đó bám chặt vào đầu anh không thể gỡ ra được rồi. Em này, anh thấy xe em ở ngòai nên vào đây vì anh biết em đang buồn.”

“Tại sao tôi lại buồn? Khoai tây vỏ đỏ, lại thêm một điều kỳ lạ nữa.”

“Anh đã nghe nói chuyện người ta tìm thấy xác người phụ nữ gần Moose Ponds rồi. Những chuyện như thế lan nhanh lắm.” Lo nói thêm khi thấy Reece đứng nhìn anh trừng trừng. “ Chắc là em đau khổ lắm.”

“Cô ấy còn đau khổ hơn nhiều.” Cô đi ra quầy thịt lấy thịt gà đóng gói.

“Anh cũng nghĩ thế. Quả là không hề đơn giản đối với em khi phải nhận diện cô ấy. Chắc là em phải hình dung lại những gì em đã nhìn thấy hôm ở trên con đường đó. Nhưng ít nhất thì em cũng biết được họ đã tìm thấy cô ấy.”

“Chưa chắc đã phải là người phụ nữ mà tôi nhìn thấy hôm đó.”

“Chắc là thế. Làm gì còn ai khác.”

“Sao anh biết?”

“Anh chỉ cảm giác thế thôi.” Lo đi theo cô ra quầy thanh toán. “ Mọi người cũng nói thế.”

“Người ta nói gì thì kệ họ. Tôi thì tôi không khẳng định đó là người phụ nữ mà tôi nhìn thấy.”

“Ừm, Reece. Anh không…”

“Thật nực cười là chính bọn trẻ mới là người tìm thấy cô ấy và người dân quanh đây mới tin là tôi không hề bịa đặt chút nào, hoặc tôi hoàn tòan không bị điên.”

Mac cẩn thận đóng gói những thứ đồ cô mua. “ Không ai nghĩ cô điên đâu Reece ạ.”

“Chắc chắn là có. Tay đã nhúng chàm thi làm sao rửa sạch được. Thói đời là thế mà.”

Cô lấy ví ra thanh tóan và giật mình khi thấy cô lại sắp tiêu đến những đồng xu cuối cùng.

“Cô không nên nói thế.” Mac nhận tiền và trả lại cô ba mươi sáu cent.” Đó là sự sỉ nhục với cô và cả với chúng tôi nữa.”

“Có thể. Thật nhục nhã khi đi đến đâu, vào đâu cũng có người nhìn ngó, chỉ trỏ, xì xào về con người từ miền Đông như tôi, nhìn tôi như đang tò mò đợi nghe tôi nói lắp. Tôi đã chứng kiến cảnh đó rồi.” Cô cầm cái hộp đồ và quay sang Lo. “ Nếu không phiền thì nhờ anh nói giúp với mẹ anh là bà ấy còn nợ tôi hai mươi tám giờ tiền công.”

Reece bước ra cửa và nói tiếp. “ Nói với bà ấy sáng mai tôi sẽ đến lấy tiền.”

Tiếng đóng sầm cửa khiến Brody giật mình thoát ra khỏi nhân vật chính mà anh đang đóng vai và trở lại với con người mà Reece tin tưởng.

Anh hơi bực mình với tay lấy ly cà phê nhưng chỉ còn ly không. Anh thoáng nghĩ sẽ xuống nhà lấy thêm nhưng lại nghe tiếng cửa kêu- có phải cửa tủ để đồ không nhỉ? – và cuối cùng anh quyết đinh sẽ tiếp tục làm việc mà không cần sự kích thích của chất caffeine.

Anh vươn người cho đỡ mỏi. Có lẽ do mình vừa lao động sáng nay, anh thầm nghĩ, Và rồi Brody lại nhắm mắt quay lại với bối cản cây chuyện của mình.

Chắc là tiếng cửa sau hay cửa trước gì đó, nhưng anh đã nhập vai rồi và sẽ chỉ thoát ra được khi thấy thỏa mãn.

Brody hài lòng rời khỏi bàn phím. Anh và Maddy đã cùng đi cưỡi ngựa hôm đó, và trong khi nhân vật của anh còn nhiều việc phải làm thì anh lại tự thưởng cho mình một lon bia lạnh và một lần tắm nước nóng.

Tất nhiên lon bia phải là thứ anh nhận đầu tiên. Nhưng trong khi đi xuống nhà dưới anh đưa tay vuốt mặt cảm thấy có tiếng xòan xoạt và cảm giác ran rát. Có lẽ phải cạo cả râu nữa. Hai ba ngày cạo một lần cũng có thể chấp nhận được với một người đàn ông độc thân như anh. Khi có phụ nữ bên cạnh để cân bằng, anh sẽ tạo thói quen thường xuyên hơn, sẽ dùng loại dao cạo tốt hơn.

Không có gì để nấu ăn, cũng chẳng có bát đĩa hay nến trên bàn, cửa sau thì mở toang. Anh quên cả việc cạo râu và bước ra phía cửa.

Reece đang ngồi xổm một mình ở hiên sau tay cầm chai rượu. Nhìn lượng rượu còn lại trong chai anh biết cô đã ngồi lâu rồi.

Brody bước ra ngòai ngồi cạnh cô. “ Em đang ăn tiệc một mình à?”

“Còn phải hỏi.” Cô nâng ly. “ Tiệc lớn là đằng khác. Anh có thể dễ dàng mua được một chai rượu mình thích ở đây nhưng lại không bói đâu ra được một cọng thì là tươi, hay mấy hạt phỉ.”

“Anh đã phản ánh chuyện đó với thị trưởng tuần trước rồi.”

“Anh làm sao biết được thế nào là thì là tươi nếu em không mang đến tận mũi anh.” Cô uống một ngụm to và đưa chiếc ly cho anh. “ Anh từng sống ở Chicago thì cũng phải hiểu biết một chút chứ?”

“Em vô cùng xấu hổ” Cô đã ngà ngà say.

“Em định pha rượu Frangelico nhưng không có hạt phỉ. Vì vậy em tính chuyển sang món pollo arrosti ( Món gà rán có nguồn gốc từ Bồ Đào Nha). Cà chua thì tòan loại đáng bỏ đi, còn pho máy Pácma mà không giống như bột khô thì quả là điều kỳ lạ.”

“Biết làm sao bây giờ.”

“Đó là vấn đề đấy”. Giọng cô bắt đầu lè nhè.

“Đúng. Thôi nào em, em có vấn đề lớn rồi đấy, chung ta sẽ lên nhà và em đi ngủ cho quên đi.”

“Em còn nhiều vấn đề lắm.”

“Thôi không uống nữa.” Anh cầm chai rượu tợp một ngụm và tự ngụy biện với mình rằng dù sao thì làm như thế cũng giúp một phần cho cơ thể của cô không phải làm việc quá sức.

“Bà ấy muốn làm món salad khoai tây bằng gia vị đóng lọ mà không hề có chút thì là nào, kệ bà ấy. Em bỏ việc.”

Brody nhận ra vấn đề là ở chỗ Joanie. “Đáng đời mụ ta.” Anh hùa theo có ý an ủi cô.

“Cứ chấp nhận nhắm mắt cho qua thôi, không làm gì gây chú ý và người ta sẽ không để ý đến mình. Không có ai ở đây để ý chúng ta đâu, anh cứ đi làm việc của mình đi.”

Em chán rồi, chán ngấy rồi. Làm thứ công việc mà em có thể nhắm mắt làm một tay cũng xong, sống trong căn hộ tồi tàn ngay bên trên nhà ăn. Thật lãng phí thời gian, quá lãng phí.”

Brody trầm ngâm uống thêm một ngụm rượu. Không chỉ chuyện rắc rối mà còn liên quan đến vấn đề niềm đam mê nữa. “ Em còn cằn nhằn đến bao giờ nữa? Nếu chỉ có thế thôi thì quá bình thường. Anh có thể để em tiếp tục ngồi đây và đi làm việc thêm vài giờ.”

“Đúng là anh. Nếu không phải là anh thì em không thèm nghe. Mà em đang làm chuyện quái quỷ gì với anh thế này?”

“Lúc này đây phải không? Em đang say rượu ở hiên sau nhà anh làm anh phiền lòng.”

Ánh mắt cô đờ đẫn nhưng vẫn có vẻ gì đó rất mạnh mẽ khi nhìn anh

“Anh thật ích kỷ và thô lỗ. Thứ duy nhất anh nghĩ về em khi không ở bên em đó là bữa ăn nóng hổi bày trước mặt. Anh thật đáng nguyền rủa, Brody. Kệ anh, em sẽ ra đi.”

Cô lảo đảo đứng dậy khi rượu ngấm vào đầu. “ Lẽ ra em phải đi qua cái nơi được gọi là thị trấn này, lẽ ra em phải bảo anh cút đi từ lần đầu tiên em gặp anh, lẽ ra em phải nói với Mardson rằng đó là người phụ nữ mà em nhìn thấy và quên hết đi. Em sẽ làm như vậy ngay bây giờ đây.”

Cô bước đi vài bước về phía bếp người vẫn lảo đảo. “ Nhưng sẽ không theo trật tự đó, và việc đầu tiên em làm là anh đấy. Anh đi cho khuất mắt em đi.”

Cuối cùng thì cô cũng vào được bếp và định lấy ví, nhưng anh đã nhanh hơn cô. “ Này, ví của em đấy.”

“Em có thể nhận lại ví của mình nhưng những thứ này thì phải để lại.” Anh mở ví lấy chìa khóa đúng ở chỗ mà cô nói cô thường cất trong đó. Cho dù cô có điên rồ, bệnh hoạn hay thế nào đi nữa thì cô vẫn giữ được tính ngăn nắp của mình.

Brody lấy chìa khóa xe và để dây chìa khóa lên bàn. Anh nhét chiếc chìa khóa xe vào túi và nói. “ Đi đi, đi bất cứ nơi đâu em muốn nhưng em sẽ không được lái xe, em phải đi bộ.”

“Được, em sẽ đi bộ đến chỗ cảnh sát trưởng Mardson luôn làm tròn bổn phận của mình. Em sẽ nói với anh ta những gì anh ta cần nghe và rũ bỏ hết, cả anh nữa.”

Cô chưa kịp bước ra đến cửa thì dạ dày cô như có người thò tay vào trong bóp. Cô ôm bụng lao vào nhà tắm.

Anh đi theo ngay sau cô. Anh không hề ngạc nhiên thấy cô nôn. Thực ra anh nghĩ như thế là biển hiện tốt vì cơ thể cô đã biết tự bảo vệ mình khỏi sự lạm dụng ngốc nghếch của chủ nhân nó.

Anh giữ đầu và đặt chiếc khăn ướt vào miệng khi thấy cô nôn xong.

“Sẵn sàng đi ngủ bây giờ chưa?”

Cô vẫn ngồi im tay cầm khăn bịt miệng. “ Anh có thể để em một mình được không?”

“Rất được là đằng khác. Chỉ một phút nữa thôi.” Anh kéo cô dậy và cô yếu ớt cựa quậy rên rỉ khi anh bế cô lên. “ Nếu còn nôn nữa thì phải nói trước cho anh đấy.”

Cô lắc đầu nhắm mắt để hàng mi dài và đen của cô nằm nghỉ. Brody đưa cô lên lầu đặt xuống giường lấy chăn đắp cho cô. Và để đề phòng, anh lấy luôn thùng rác đặt cạnh giường.

“Ngủ đi.” Anh nói gọn lỏn và ra khỏi phòng.

Còn lại một mình, cô co quắp nằm nghiêng run rẩy kéo chăn trùm đến cằm. Cô tự nhủ sẽ chỉ nằm một lát chờ cho người ấm lại rồi cô sẽ ra đi.

Nhưng chưa kịp chờ giấc ngủ đã tìm đến.

Cô mơ thấy mình đi một chiếc Ferris sang trọng đầy màu sắc. Ban đầu tiếng kêu rên của cô có vẻ phấn khích.

Nhưng rồi tiếng kêu cứ dần nhanh dần to hơn và sự phấn khích không còn mà thay vào đó là sự bứt rứt, bực bội.

Chậm lại, chậm một chút được không? Anh không thể đi chậm lại được sao?

Nhưng chiếc xe vẫn chạy nhanh dần và tiếng kêu của cô biến thành sự hốt hoảng khi xe chao đảo, lắc lư hết bên này sang bên khác.

Như thế không an toàn. Em muốn xuống. Dừng xe lại để em xuống!

Tốc độ vẫn tăng khiến cô chóng mặt, tiếng nhạc chát chúa bên tai. Và rồi các bánh xe rời ra khiến cô lao bắn từ ánh sáng vào bóng tối.

Cô mở chòang mắt hai tay bám chặt xuống giường, tiếng la hét hụt hơi của cô vẫn văng vẳng trong đầu.

Cô chẳng bay trên không trung cũng không cận kề với cái chết, dó chỉ là một giấc mơ. Dần lấy lại hơi thở, cô nằm im trấn tĩnh, định hình lại chính mình.

Cạnh giường cô có một chiếc đèn và ánh sáng bên ngòai hắt vào hành lang. Cô không nhớ gì cả. Khi bình tĩnh lại, Reece chỉ muốn kéo chăn trùm kín đầu cho quên đi hết. Giá mà cô có thể trốn đi được.

Làm sao cô dám gặp lại anh, gặp lại mọi người đây? Cô muốn lấy chìa khóa xe và trốn khỏi thị trấn như một kẻ trộm.

Cô chống tay nhỏm dậy lắng nghe bụng cô có chịu hay không rồi ngồi hẳn dậy. Bên cạnh giường, trên chiếc bàn nhỏ có môt ly nước, cô mở nắp và ngửi thử.

Trà của cô. Anh đã pha trà để ngay bên cạnh để nó còn ấm khi cô tỉnh lại.

Cho dù anh có đọc thơ tình của thi sĩ Keats( thi sĩ trẻ rất nổi tiếng theo trường phái lãng mạn người Anh hồi đầu thế kỷ 19. Tên đầy đầy đủ của ông là John Keats) và run run tặng những bông hồng trắng cô cũng không cảm động bằng. Cô đã đối xử thật tệ với anh nhưng anh vẫn pha trả cho cô.

Cô nhấp thử một ít cho bụng đỡ cồn cào. Vẫn còn tiếng anh gõ bàn phím và cô cố huy động chút lòng dũng cảm còn lại trong mình run rẩy đứng dậy bước đi.

Anh ngước mắt lên khi cô đi đến ngưỡng cửa phòng làm việc nhưng không hề nói gì.

Nực cười quá. Không biết người ta có thể diễn tả được bao nhiêu xúc cảm trong một lúc nhỉ? – sự quan tâm, vui vẻ và hờn giận. Còn cô bây giờ thì sao? Chỉ là một sự chán trường.

Cô đáng bị trừng phạt, đáng bị ăn một cái tát thật mạnh.

“Cám ơn anh đã pha trà cho em.” Anh vẫn im lặng, chờ đợi và cô nhận thấy rằng cô không còn đủ cảm đảm để chịu đựng thêm nữa. “ Em có thể đi tắm được không?”

“Em biết nhà tắm ở đâu rồi còn gì?”

Anh lại đánh máy nhưng những ký tự anh gõ lên màn hình chả có ý nghĩa gì. Nhìn cô như bóng ma mắt đen, giọng cô như đứa trẻ đang ăn năn hối lỗi. Anh không thích như thế.

Anh biết cô đã bước đi và chờ đến khi có tiếng xả nước anh mới đứng dậy. Anh xóa mấy chữ vừa gõ, tắt máy tính và xuống nhà làm súp cho cô.

Không phải anh quan tâm đến cô, anh vẫn còn giận cô vì chuyện vừa qua. Đó chỉ là sự quan tâm đối với một người đang bị ốm.

Một ít súp, có thể thêm một ít bánh mỳ nữa – những thứ cần thiết tối thiểu cho một người bệnh.

Không biết cô đã tống bao nhiêu chất độc vào người mình và rồi lại thải ra cùng với rượu.

Nếu lúc đó cô mà nôn vào người anh thì anh sẽ…

Chả làm gì cả. Anh không giận Reece mà giận chính mình. Lẽ ra anh phải biết sẽ có những lúc cô bộc phát như thế này. Cô đã kiềm chế bản thân rất tốt. Nhưng cô đã nén lại nỗi sợ hãi, sự tức giận đớn đau, và chẳng sớm thì muộn nó cũng sẽ phải vỡ tung ra.

Và hôm nay anh đã chứng kiến.

Cô đang phải chịu cuộc chiến tâm lý khủng khiếp khi người ta bắt cô phải nhận diện bức ảnh người đã chết đó. Anh không biết rõ chuyện liên quan đến cây thì là nhưng chắc chắn đó chỉ là giọt nước làm tràn ly.

Bây giờ thì cô hối lỗi, nhưng anh lại không thích cô xin lỗi. Có thể cô sẽ lại nói với anh rằng cô phải ra đi, phải tìm một nơi trú ngụ khác để qua cơn bão tố này. Và anh không muốn cô đi, anh không muốn mất cô.

Đó là sự mềm yếu của anh.

Khi Reece quay vào, tóc vẫn còn ướt, người thỏang mùi xà phòng của anh. Mặc dù cô đã giấu giếm nhưng anh nhận ra cô đã khóc, và khi nghĩ rằng cô đã ngồi đó, trong bồn tắm của anh khóc nức nở, anh thấy đau nhói trong tim.

“Anh Brody, em rất…”

“Ăn súp đi.” Anh ngắt lời “ Không phải là món pollo arrosto hay thứ quái quỷ gì đó mà biết nhưng nó cần thiết cho cuộc sống đấy.”

“Anh biết làm súp?”

“Anh làm theo cách làm của mẹ anh. Mở lọ, đổ vào bát, rót nước và cho lên bếp đun. Thế là có món súp.”

“Ngon đấy anh ạ. Em xin lỗi, em rất ngượng, em thấy xấu hổ.”

“Nhưng em có đói không?”

Cô dùng tay che mắt, đôi môi run rẩy.

“Đừng”. Giọng anh thể hiện rõ sự thất vọng. “ Anh không thể chịu đựng nổi nữa đâu. Em có ăn súp không?”

“Có ạ.” Cô thả tay xuống và hỏi lại anh. “ Em có ăn. Anh có ăn một chút chứ?”

“Anh ăn bánh sandwich khi em còn say xỉn nằm trên kia rồi.”

Giọng cô nửa buồn nửa vui. “ Em không có ý gì khi nói với anh những điều đó.”

“Anh chỉ muốn em im lặng và ăn đi thôi.”

“Nhưng em vẫn muốn nói điều này.”

Anh so vai đặt bát súp lên bàn và thấy cô thoáng ngạc nhiên khi anh bỏ bánh mỳ bơ ra đĩa.

“Em không cố ý. Anh đối xử hơi thô với em nhưng như thế lại có tác dụng. Anh không ích kỷ hoặc nếu có cũng rất lành mạnh trong ý nghĩ của em. Em không muốn bị anh đuổi đi. “

“Nếu muốn em ra đi thì sao anh phải mất thời gian làm món súp theo công thức của mẹ anh thế

này”

Cô bước đến ôm anh và gục đầu vào ngực anh.

“Em đổ đốn quá.”

“Không, em không đổ đốn đâu.” Anh cúi xuống và hôn lên đầu cô. “ Đó chỉ là sự tức giận trong khi say thôi.”

“Em đã vài lần nổi giận như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên em bị say.”

“Có vẻ là câu chuyện thú vị khi ăn tối đây.” Anh dìu cô đến ghế, tự rót cho mình ly cà phê và ngồi đối diện với cô.

Cô ngồi ăn súp và thú nhận mọi chuyện.

“Em đã phản ứng lại mọi người. Cũng may là không có nhiều người quanh đó nên còn đỡ. Nhưng có thể vì cơn giận mà em không còn việc làm và cũng không còn cả chỗ ở. Và nếu anh không phải là người biết chịu đựng thì có lẽ em còn mất cả người yêu.”

“Em có muốn lấy lại không? Công việc và căn hộ của em ấy?”

“Em không biết nữa.” Cô xé một miếng bánh mì bỏ lên đĩa. “ Có thể ngày hôm nay là dấu hiện báo trước em phải ra đi.”

“Em đi đâu?”

Em cũng chưa biết. Có thể em sẽ phải quỳ xuống mà lạy cô Joanie và hứa sẽ không bao giờ đề cập đến chuyện rau tươi nữa.”

“Hoặc em có thể quay lại ngay ngày mai, bật lò nướng và làm tất cả những gì em phải làm.”

Cô ngước mặt lên, vẻ bối rối hiện rõ trong ánh mắt mệt mỏi. “ Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”

“Đó không phải lần đầu tiên chuyện như vậy diễn ra ở nhà hàng Joanie đâu. Em muốn làm thế nào Reece?”

Phải làm lại từ đầu. Nhưng bởi vì em không thể nên để giải quyết hậu quả em sẽ nói chuyện với cô Joanie ngày mai.” Cô xé bánh mỳ ăn.

“Chả làm gì cả. Em muốn ở lại hay muốn ra đi?”

Cô đứng dậy mang bát ra bồn rửa. “ Em thích những gì em đã chứng kiến ở đây. Em thích lại được mọi người vẫy tay chào khi em ngang qua hay dừng lại nói chuyện khi gặp em đang đi dạo. Em thích nghe tiếng Linda- Gail cười mỗi khi mang thực đơn vào và thích nghe Pete hát khi anh ấy rửa bát.”

Cô quay lại đứng dựa vào bồn rửa. “ Không khí ở đây rất dễ chịu nhất là khi những vạt hoa đang chuẩn bị nở. Nhưng ở những nơi khác phong cảnh cũng rất đẹp, con người cũng thân thiện. Vấn đề là ở chỗ họ không như ở đây và anh không phải là một trong số họ nên em phải ở lại.”

Anh đứng dậy đến chỗ cô. Và với cử chỉ dịu dàng hơn bao giờ hết anh gạt mái tóc của cô ra sau. “ Đó cũng là những gì anh muốn. Anh muốn em ở lại.”

Anh hôn cô rất nhẹ, thật nhẹ và cô vòng tay qua cổ anh. “ Nếu anh không phiền – em biết anh đã gặp rất nhiều chuyện rắc rối vì em hôm nay- nhưng nếu có thể thì anh cho em biết anh muốn gì được không?”

Cô đặt lên môi anh một nụ hôn và vui vẻ. “ Nếu anh không phiền”

Hai người lôi nhau ra khỏi phòng, miệng liền miệng, cơ thể cứ nóng dần.

“Anh chiều em đi.”

“Đó cũng là ý định của anh đấy.”

“Không. Chiều em và nói lại. Anh chỉ cần nói lại là anh muốn em ở lại thôi.”

“Phụ nữ luôn muốn đàn ông phải khom lưng uốn gối mà.” Anh hôm cô và dìu ra phòng khách. “ Anh muốn em ở lại”

Vâng, còn hay hơn cả thơ của thi sỹ Keats, cô thầm nghĩ và ôm anh thật chặt khi anh để cô ngồi xuống trường kỷ.

Ngọn lửa anh nhóm trong lò sưởi chỉ còn cháy âm ỉ. Đó cũng chính là cảm giác cô nhận được từ anh lúc này. Sự ấm áp nhẹ nhàng chứ không phải cảm giác nóng rát của ngọn lửa bùng cháy.

Cô muốn được sưởi ấm trong đó, muốn lùa tay vào tóc anh, vuốt ve và đáp lại nụ hôn của anh thật nồng nàn. Cô đã được anh chăm sóc và thấy rất mãn nguyện. Anh đã pha trà, nấu súp cho cô và còn nói anh muốn cô ở lại.

Tình yêu cuốn cô đi bằng những làn sóng nhẹ lăn tăn.

Cô đến với anh, hiến dâng cho anh và anh muốn được nhiều hơn nhừng gì anh đang nhận. Anh muốn cô thỏai mái, giũ bỏ được những lo âu, anh muốn đưa cô thoát khỏi hẳn những rắc rối mà cô đang gặp phải. Chưa có ai được anh dịu dàng đến như vậy, cũng chưa có ai làm anh thỏa mãn đến vậy.

Anh sẵn sàng dành cho cô sự dịu dàng đó và mỗi cử chỉ cô đáp lại làm cho anh thấy vui hơn và anh muốn dành cho cô nhiều sự dịu dàng hơn nữa.

Anh cởi quần áo cô trong khi những ngón tay và đôi môi không rời làn da mềm mại mới được hé lộ. Mùi xà phòng của chính anh thôi nhưng khi nó tỏa ra từ người cô lại khiến anh vô cùng phấn khích. Anh cảm nhận bằng tất cả giác quan của mình. Tay cô ôm chặt đầu anh, lùa vào tóc anh và người cô oằn lên hiến dâng cho anh.

Sức nặng, cơ bắp và bàn tay to lớn của anh bây giờ lại trở nên vô cùng nhẹ nhàng với cô. Anh đến với cô rất cẩn thận và chậm rãi, làn môi anh mang lại cho cô sự ngọt ngào chưa từng thấy khiến cô choáng váng.

Mọi thứ trong cô như muốn tan chảy và biến mất. Nhưng anh còn mang lại cho cô nhiều hơn thế.

Mạch máu trong người cô bắt đầu co giật. Cô lại bị nghẹt thở. Dường như anh nhận ra điều đó và đỡ cô dậy cho xúc cảm dịu bớt. Và khi anh đõ cô nằm xuống trở lại, cô kêu lên vô cùng mãn nguyện và sung suớng.

Cặp mắt đã nặng trĩu của cô hé mở nhìn anh.

Anh như chìm đắm trong đó, trong thứ màu đen kỳ diệu của nó. Trái tim anh cũng chìm đắm trong đó và cứ thỏa sức đập thật mạnh. Anh không thể dừng lại, không thể kiềm chế nổi nó như bản thân anh.

Và rồi anh tìm đến cô và thấy cô cũng bắt đầu đáp lại.

“Đừng nhắm mắt.” Anh thì thầm trong khi miệng anh gắn chặt vào miệng cô và cả hai người cùng chuyển động.

Nhịp điệu tăng lên, hơi thở ngắn đi. Anh bắt đầu đi lên đỉnh dốc của riêng mình trong khi cô cũng đang chạy theo anh. Anh nắm chặt tay cô và thấy đôi mắt của cô vừa hút hồn anh đang mờ đi khi cô ôm chặt người anh và gọi tên anh.

Họ nằm bên nhau, ôm nhau trong khi đêm trôi qua và than trong lò tàn dần. Anh ôm chặt cô kéo lại khi thấy cô bị trượt xuống khỏi ghế và họ lại nằm bên nhau. Cô nép vào người anh lẩm bẩm điều gì đó và bước vào giấc ngủ.

Nằm bên cô anh nhắm mắt mỉm cười. Cô đã không bảo anh đi khóa cửa, đã đi ngủ mà không hề sợ hãi chút nào.

Lo thọc tay ngược lên trên trong chiếc áo sơ mi của Linda-Gail trong khi túi áo khoác đã chuẩn bị sẵn một chiếc bao cao su. Anh chợt nhớ đến những ngày khi mới mười sáu tuổi họ cũng đã từng làm như thế này.

Chỉ có điều lần này thì ở trong ngôi nhà ngỏ của Linda- Gail chứ không phải trong chiếc xe Fory đã cũ mà mẹ anh mua cho. Bên cạnh có một phòng ngủ nhỏ nhưng có lẽ chiếc trường kỷ như thế này cũng đủ đối với họ.

Bộ ngực cô rất đẹp- anh đã từng được nhìn từ mùa hè ấy đã rất lâu rồi- mềm mãi và ấm áp trong tay anh. Miệng của cô cũng rất ấm áp và ngọt ngào.

Và lạy Chúa, mùi của cô ấy cũng hấp dẫn quá.

Cô có những đường cong thật tuyệt vời, đầy đặn hơn khi cô mới mười sáu tuổi nhưng rất gọn gàng. Nếu như lúc đầu anh thấy hơi bực mình vì cô đã đi nhuộm tóc thì bây giờ anh chẳng còn cảm thấy gì khác ngòai sự hấp dẫn của cô đối với anh. Cảm giác chả khác gì khi anh đang làm chuyện đó với một cô bé hòan tòan lạ.

Nhưng khi anh lùa tay xuống định cởi khuy quần thì cô giữ tay anh lại và nói đúng như khi cô mười sáu tuổi. “ Ứ, ừ.”

“Thôi nào em yêu” Lo đưa tay xoa bụng Linda- Gail và thấy cô run rẩy như khi anh thì thầm hôn hít bên tai. “ Anh chỉ muốn …”

“Không phải lúc nào anh muốn gì cũng được nhé.” Giọng cô không được cương quyết lắm nhưng tay cô vẫn giữ chặt tay anh. “ Và tối nay anh cũng không được.”

“Em biết anh cần em mà. Thề có Chúa, lúc nào anh cũng cần em và em cũng cần anh cơ mà.” Môi anh từ từ tìm đến với môi cô. “Sao em lại trêu anh như thế em yêu?”

“Đừng gọi em là người yêu khi anh không có ý đó. Và đây cũng không phải trò đùa.” Phải rất khó khăn mới đẩy được anh ta ra nhưng cô đã làm được. Và Linda-Gail nhận thấy vẻ ngạc nhiên giận dữ hiện rõ trên mặt Lo. “ Sẽ không có chuyện đó giữa em và anh đâu.”

“Chuyện gì?”

“Anh sẽ không thể đè em ra mà muốn làm gì thì làm.”

“Kìa, trời ơi, Linda-Gail.” Lo bối rối ra mặt. “ Chính em gọi anh đến cơ mà.”

“Nhưng là để nói chuyện về Reece.”

“Sao lại đầy mâu thuẫn thế. Em đã không phản đối gì khi anh hôn em mà.”

“Em thích anh hôn em. Em rất thích và luôn luôn như vậy Lo ạ.”

“Thế thì có vấn đề gi?”

“Chúng ta không còn là trẻ con nữa và chúng ta không chỉ có một vài đêm quấy quýt bên nhau. Nếu anh muốn thì anh nên đi tìm người phụ nữ khác.” Cô cài lại khuy chiếc áo sơ mi đã bị cời gần hết. “ Bây giờ em không còn như ngày xưa nữa.”

“Không còn như ngày xưa?” Lo vô cùng ngạc nhiêu. “ Em nói cái quái gì vậy? Em gọi anh đến đây để trêu tức anh rồi để anh thế này sao? Em là loại người gì vậy?”

Linda-Gail từ từ ngước mắt nhìn Lo. “ Anh nghĩ như vậy thì anh nên về đi. Ra khỏi nhà em ngay.”

“Anh sẽ đi ngay.” Lo đứng dậy. “ Tóm lại em muốn gì?”

“Khi anh tìm ra thì hãy quay lại.” Cô cũng đứng dậy lấy mũ và tung cho anh ta. “ Nếu em mà biết anh lại đi săn đuổi người khác thì anh đừng bao giờ bước qua cửa nhà em nữa.”

“Có nghĩa là anh không có em, cũng không được có bất kỳ người nào khác cho đến khi em thay đổi quyết định à?”

“Không, anh sẽ không có ai cho đến khi anh nhận ra sự thay đổi. Có một điều mà anh đã biết đó là ra khỏi nhà em.”

Chán chường và thất vọng Linda-Gail quay vào phòng ngủ và đóng sầm cửa.

Lo còn đứng nhìn cô trừng trừng một lúc không hiểu chuyện gì xảy ra. Anh vẫn được hôn cô, vẫn được đặt tay lên bộ ngực ấm áp của cô. Và rồi cô lại bỏ đi và đóng sầm cửa trước mặt anh?

Giận dữ, Lo lao ra ngòai. Phụ nữ như cô ta, loại người thích sai khiến đàn ông, coi họ như trò đùa sẽ phải trả giá.

Anh cũng đóng sầm cánh cửa xe nhưng trước khi đi còn ngoái lại nhìn ngôi nhà mới sơn lại các chớp cửa màu vàng. Cô ta nghĩ cô ta hiểu được mình sao, muốn mình phải cầu xin sao?

Cứ đợi đấy nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.