Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ (Công Chúa Băng Và Hoàng Tử Máu Lạnh)

Chương 24: Chăm sóc



Đây rất có thể là chap cuối cùng trước khi Luci tạm ngưng truyện, vậy nên mình đã cố viết dài một chút … Vote cho mình vui nha (・ω・)ノ

Cảm ơn các bn đã luôn ủng hộ Luci trong thời gian qua, đừng quên mình nhé…

—— ——

Phong đẩy cửa vào phòng Băng, ngay lập tức thấy một con sâu cuộn tròn ở trên giường.

Khẽ mỉm cười, anh tiến đến gần, lấy tay chọc chọc vào đầu “con sâu”. Băng khó chịu vì tưởng lại có người làm phiền mình, lấy điện thoại đánh vài dòng rồi thò tay ra ngoài, chăn vẫn trùm kín mít.

“Muốn ngủ. Chị ra ngoài đi.”

Phong nhìn chiếc Blackberry, nụ cười quyến rũ khiến người khác mê mệt càng thêm nở rộng. Anh kéo ghế lại cạnh giường, thong thả ngồi xuống rồi mới nhẹ nhàng cất tiếng:

– Băng.

Một từ. Một từ cũng đủ làm Băng ở trong chăn giật nảy. Cô biết rất rõ giọng nói đó. Cô biết rất rõ ai là chủ nhân giọng nói đó. Băng không dám tin vào tai mình, đưa tay từ từ kéo chăn xuống, đôi mắt khói ngay lập tức mở to, sững sờ.

Phong ngồi đó, đối diện cô, đôi mắt màu cà phê sâu thẳm, ánh nhìn ấm áp trong tích tắc đã khiến tim cô tan chảy.

Băng cứng đờ người. Dường như vẫn chưa dám tin vào thị giác mình, cô chơm chớp mắt, thậm chí là đưa tay lên dụi dụi làm Phong cố nén cười. Sau khi xác định là anh không hề biến mất sau mấy lần thử dụi đi dụi lại, Băng mới lắp bắp:

– Ph… Phong.

Phong gật nhẹ đầu, đứng lên khỏi ghế rồi tiến tới, đặt một tay lên trán Băng. Cô khẽ run rẩy bởi sự mát lạnh của tay anh. Giọng nói trầm ấm vang lên:

– Tôi đây. Em bị cảm?

Băng không trả lời, vô thức rướn người lên để tay Phong áp toàn bộ vào trán mình. Tay anh mát lạnh, ngoài ra còn làm cô cực kỳ dễ chịu theo một cách không thể lý giải. Đôi mắt khói hơi khép lại, Băng lim dim tận hưởng cảm giác được anh quan tâm. Cô nghe thấy giọng nói của anh vang lên bên tai, ấm áp vô cùng:

– Xin lỗi. Vì tôi mà em bị vậy.

Băng lắc đầu nguầy nguậy, hơi cau mày lại phản đối. Anh đã giúp cô ấm hơn bằng đủ mọi cách trong ngày hôm đó, nếu trách, thì là do cơ thể cô quá yếu ớt mà thôi.

Phong khẽ cười, đột ngột bỏ tay ra làm Băng có chút hụt hẫng. Lý trí cô gào thét. Hụt hẫng gì chứ?!

Phong bất ngờ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Băng, cực kỳ nhẹ, chỉ đơn thuần lướt qua làn da một chút, nhưng cũng đủ làm ai đó cứng người, tim trật nhịp.

Phong làm bộ như không quan tâm đến biểu hiện của Băng. Anh cười thầm trong bụng, tiến tới gần cái túi đựng đồ, lôi từ trong ra chậu nước và một cái khăn sạch. Anh vào nhà vệ sinh lấy nước lạnh vào chậu rồi mang lại cạnh giường. Băng tò mò quan sát anh từ đầu đến cuối, Phong đang làm gì vậy?!

Anh ngồi xuống ghế, nhúng khăn vào nước rồi vắt kiệt, cẩn thận gấp nó lại làm đôi rồi nhẹ nhàng đặt lên trán Băng. Từ khi mẹ Phong bỏ đi thì anh chưa bao giờ phải chăm sóc ai nên động tác có chút vụng về. Cô lại cứ quay ra nhìn anh khiến cho chiếc khăn năm lần bảy lượt rơi xuống giường. Phong cau mày, đứng dậy rồi dùng hai tay cố định đầu Băng ở tư thế nhìn thẳng lên trần nhà. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, dí sát mặt vào cô, gằn giọng cảnh cáo:

– Nằm yên. Quay lung tung nữa là tôi phạt em đấy.

Đôi mắt khói mở to, hai bên má Băng nóng bừng. Màu đỏ hây hây nổi bật trên làn da trắng ngần khiến tim Phong lạc nhịp trong mấy giây.

Băng nhìn anh như thôi miên, người hơi run rẩy trước ánh nhìn sâu thẳm của đôi mắt màu cà phê. Cô cắn môi, khẽ nuốt nước bọt “ực” một cái khi nhận thấy khuôn mặt đẹp như tạc của anh chỉ cách có vài centimet.

Không khí có mùi mờ ám. Phong nhìn chăm chăm vào làn môi đỏ mọng của Băng, động tác cắn môi của cô đã vô tình làm máu anh sôi lên. Không phải vì tức giận, mà vì thứ gì đó… mới hơn.

Cố gắng kìm xuống những dòng cảm xúc rạo rực trong lòng, Phong khịt mũi rồi đẩy người đứng thẳng dậy, đi phăm phăm đến chỗ túi đồ. Anh lấy từ đó ra vỉ thuốc cảm, lóng ngóng thế nào lại làm cả túi rơi xuống đất, đồ đạc văng tung toé.

“Chết tiệt, cái quái gì xảy ra với mình thế này?!” Phong rủa thầm trong lòng, cố áp chế lại thứ đang cuộn trào trong thân thể, thở thật sâu để bình tâm lại rồi mới cúi xuống nhặt đồ. Băng quan sát anh với vẻ thích thú, tâm trí không kìm được bỗng nhớ về khoảnh khắc khuôn mặt Phong áp sát, đôi mắt màu cà phê quyến rũ hút hồn cô hoàn toàn. Hơi thở hai người gần như hoà quyện vào nhau. Mùi hương nam tính từ cơ thể anh bao trùm lấy cô, ngây ngất. Mặt Băng nóng bừng, cô vội vã quay ngoắt đi. Nhìn Phong thêm nữa sẽ khiến tâm trí cô bị ám ảnh mất.

Phong rót một cốc nước mát, tay vẫn cầm vỉ thuốc rồi đặt chúng lên chiếc bàn gỗ nhỏ được sơn trắng ở cạnh giường. Anh nhìn Băng, cúi người xuống đắp chăn lại cho cô một cách cẩn thận, dịu giọng nói:

– Em mệt không?

Băng khe khẽ lắc đầu, cả người vẫn nóng lên vì xấu hổ. Cô thấy tội lỗi với những suy nghĩ của mình, dù Phong chẳng thể nào biết về chúng. Đó là lần đầu tiên có một người con trai ở gần cô đến thế. Đó là lần đầu tiên có một ánh mắt nào, một mùi hương nào lại có thể khiến cô bị cuốn hút và say đắm đến vậy. Đáng nhẽ Băng phải cảm thấy khó chịu, thấy không thoải mái, nhưng cảm xúc trong lòng cô, tràn ngập chỉ có sự bối rối. Thậm chí trái tim còn có dấu hiệu muốn biểu tình. Băng kéo chăn lên che mặt, nhất quyết không để Phong thấy được sự lúng túng của mình.

Phong liếc bát cháo đặt cạnh túi đồ. Nó đã nguội ngắt. Anh rủa thầm rồi quay sang nhìn Băng. Thấy cái chăn to sụ lại che kín khuôn mặt bé nhỏ, anh cau mày rồi vươn tay kéo nó xuống, khẽ cằn nhằn:

– Em sẽ không thở được đâu. Nghỉ ngơi đi. Một lúc nữa tôi sẽ mang cháo lên.

Băng ngoan ngoãn nghe theo, nhắm mắt lại nhưng không hề ngủ. Cô lim dim ngắm nhìn Phong, theo dõi nhất cử nhất động của anh. Trong lòng tự dưng thấy ấm áp, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi như dòng suối mát róc rách chảy vào tận tim cô. Băng mơ màng. Cảm giác này… có phải tình yêu?

Phong nhìn quanh phòng. Đây là lần đầu tiên anh thực sự ngắm nó một cách kỹ càng. Rất đẹp. Rất rộng. Và trái ngược hẳn với phòng anh. Xung quanh đồ đạc toàn một màu thanh khiết, trên bàn làm việc đặt một bình thuỷ tinh cắm hoa hồng trắng, hương thơm ngào ngạt không gian. Bên cạnh nó là chiếc mũ lưỡi trai màu đen, luôn trong tình trạng được giặt sạch sẽ không có lấy một vết bụi. Quay lại nhìn Băng, Phong im lặng hồi lâu. Anh nhớ đến lần anh vì cô mà cam tâm tình nguyện bị thương. Người con gái này, rốt cuộc là chiếm vị trí như thế nào trong trái tim anh?

Phong xuống dưới lầu, bảo đầu bếp nấu một bát cháo khác. Anh đích thân ở lại xem xét quá trình làm. Ghi nhớ rõ những gì cô thích, cái gì cô không thích trong những bữa ăn của mình. Đám giúp việc thấy anh là người đầu tiên chăm sóc cô chủ mà không bị đá ra ngoài thì khấp khởi mừng thầm, chàng trai này có thể giúp họ không bị đuổi việc. Nguyệt, Ngọc với Mỹ cũng đã thôi thắc mắc, cứ thế này không phải là quá tốt sao?! Họ cười đầy ẩn ý với Phong, nhưng anh mặc kệ.

……

Trong phòng, Phong vừa ra khỏi cửa thì Băng cũng ngồi dậy. Mặc kệ cái lạnh toát trong cơ thể mình, cô tiến đến gần cửa sổ ngồi. Cô nhắm mắt lại, dựa đầu vào tấm kính trong suốt, xem xét kĩ những cảm xúc trong lòng. Suy nghĩ về một chàng trai.

Nếu nói rằng Băng coi Phong giống như những chàng trai khác, thì đó là dối trá. Nhưng nếu nói rằng Băng dành tình cảm đặc biệt cho anh, thì cô cũng không dám chắc là đúng. Trái tim Băng từ lâu đã không có bất cứ rung động nào trước những xúc cảm mãnh liệt như tình yêu, nhưng từ khi Duy Phong bước vào cuộc sống của cô, nó đã bắt đầu biết đến những nhịp đập của niềm hạnh phúc và sự bình yên. Ở bên anh là lúc cô cảm thấy an toàn nhất. Được anh chăm sóc và quan tâm, lần đầu tiên cô thấy mình giống như là mọc cánh bay lên thiên đường.

Nhưng dù vậy, Băng vẫn không khỏi băn khoăn thắc mắc. Quan tâm cô là vậy, bảo vệ cô là thế, nhưng cảm xúc trong lòng Phong, chưa bao giờ Băng có thể hiểu rõ hoàn toàn. Anh đối xử với cô đặc biệt hơn những cô gái khác, là vì chính bản thân anh, hay chỉ đơn giản, cô là nhị tiểu thư của Dương Ngọc?!

Vốn đang bệnh, lại suy nghĩ nhiều nên đầu Băng đau như búa bổ. Hơi thở có phần mệt nhọc, cô khẽ thở dài, tạm thời không bận tâm gì thêm.

……

Bát cháo được nấu xong xuôi, với những nguyên liệu hảo hạng nhất, làm từ những thực phẩm được cho tốt nhất dành cho người ốm. Một bát cháo, nhưng là cả một kỳ công nghệ thuật của người đầu bếp. Khẽ mỉm cười hài lòng, Phong lại tự mình mang lên cho Băng.

Trong lúc lên cầu thang, tâm trí Phong bỗng nhớ đến khuôn mặt nóng bừng của Băng, nhớ lại khoảnh khắc mà khoảng cách giữa hai người gần như là con số 0. Đôi mắt khói long lanh nước… Hơi thở thơm ngát hương hoa hồng… Làn môi đỏ mọng hé mở, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở dồn dập…

Trái tim Phong chợt thổn thức. Nó hét lên, vang vọng từng chữ trong đầu anh: “Thật. Quá. Quyến. Rũ. Tôi. Nên. Làm. Gì. Đây?!” Phong lắc đầu thật mạnh. Anh bị điên thật rồi.

Đẩy cửa vào phòng, Phong có hơi hoảng hốt khi không thấy Băng đâu. Đảo mắt một lượt, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Băng đang ngồi dựa đầu vào cửa sổ, gió lạnh cứ việc lùa vào, thốc thẳng vào người cô.

Phong hơi cau mày, cô gái này, chẳng chịu coi trọng sức khoẻ mình gì cả. Anh tiến đến gần, đóng chặt lại cửa sổ rồi mới quay sang Băng, dịu dàng vuốt những sợi tóc loà xoà của người con gái ấy ra sau tai. Tiếp đến, anh bế bổng cô lên, cố hết sức để Băng không tỉnh giấc rồi đặt cô lên giường, đắp chăn lại cẩn thận.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Băng từ từ mở mắt. Nhìn thấy Phong, cô khẽ thì thầm tên anh:

– Phong.

Phong khẽ cười. Anh vuốt tóc cô, dịu giọng:

– Tôi đây. Nếu em mệt thì cứ ngủ đi, tôi sẽ ở bên. Không ai có thể làm phiền em cả.

Băng hơi đỏ mặt. Cô dụi mắt một cách vụng về như mèo con, đẩy chăn xuống bụng rồi từ từ ngồi dậy. Liếc thấy bát cháo nóng hổi đặt đầu giường, tim Băng khẽ run lên. Phong đã đích thân mang lên cho cô. Dù chẳng thấy đói, nhưng Băng vẫn nghe thấy giọng mình ngân nga:

– Muốn ăn.

Phong cười nhẹ. Anh ngồi xuống ghế, nâng bát cháo lên rồi đặt trước mặt cô. Băng hơi nhíu mày.

– Mệt. Không tự ăn được.

Phong hơi nhướn mày, nhưng cũng không ý kiến gì cả. Thay vào đó lại dịu dàng múc từng thìa một cho cô ăn. Trước khi đút, anh còn khẽ thổi thổi cho bớt nóng, động tác có chút vụng về và ngượng nghịu. Băng nhìn anh một cách thích thú, ngoan ngoãn ngậm từng thìa một, ăn ngon lành như một chú mèo con thích nũng nịu. Dù cô khá lười trong khoản ăn uống, lại bị cảm khiến cho khẩu vị nhạt hẳn đi, nhưng càng ăn, Băng càng muốn thêm. Không thể phủ nhận, đầu bếp biết rất rõ gu thức ăn của cô, nhưng… có phải là vì được Phong cẩn thận thổi từng muỗng, đút từng thìa nên bát cháo mới ngon đến vậy?!

Phong ngồi lặng im trên ghế. Lần đầu tiên làm mấy việc “sến súa” kiểu này, anh có chút lạ lẫm. Chăm sóc người ốm, đúng là anh từng làm nhưng lại là người đàn bà đó. Còn xúc từng thìa đút như thế này, Băng là cô gái đầu tiên, và có thể cũng là người duy nhất có thể khiến Phong làm thế. Anh khá hài lòng khi thấy Băng ăn ngon lành, không một lời kêu ca. Phong ngắm nhìn biểu cảm mãn nguyện trên gương mặt cô, ánh mắt màu cà phê rơi lại trên đôi môi mọng nước, ngay lập tức bị hút vào. Cái cách nó mở ra, ngậm lấy từng thìa cháo anh đút… Người Phong nóng lên. Có thứ gì đó trong anh đang trỗi dậy, sau một giấc ngủ dài.

Băng ăn khá vội vã, cô vô tình để dính một ít cháo ở mép. Phong phát hiện ra bèn vươn tay, lấy ngón cái quệt lấy. Cảm giác mềm mại của môi cô khiến xúc cảm trong anh trong tích tắc cuộn trào thành từng đợt sóng thần cao ngất. Cố làm ra vẻ bình thản, Phong đưa ngón tay lên miệng, lấy lưỡi liếm đi. Anh cười ranh mãnh. Đầu bếp chẳng bỏ gì có đường, nhưng anh vẫn thấy ngọt lịm.

Tuy đây đã là lần thứ hai Phong chơi trò “tình tứ” như thế này, Băng vẫn chẳng thể nào quen được. Trái tim cô đập từng hồi vội vã trong lồng ngực, hai má nóng bừng. Cô quay mặt đi nơi khác, hơi thở có chút hổn hển do bối rối. Phong cười thầm khi nhìn biểu hiện của Băng. Anh lại xúc một thìa cháo, thổi rồi chìa trước mặt cô.

………

Bát cháo nhanh chóng hết sạch. Băng nhìn chiếc bát trống không, cô chẹp chẹp miệng vẻ thèm thuồng, bao tử vẫn đang kêu réo. Liếc lên đồng hồ, cũng đã 11h30 trưa. Bụng Băng sôi lên, thảo nào. Cô lên tiếng:

– Nữa đi.

Môi Phong vẽ lên một nụ cười. Anh đứng dậy, định bụng xuống bếp bảo người hầu làm thêm bát nữa. Bỗng một bàn tay níu áo anh lại khiến Phong hơi ngạc nhiên. Anh quay đầu, ngay lập tức chạm phải ánh mắt màu khói mơ màng của Băng. Đôi mắt đẹp đẽ phủ một lớp sương mờ ảo, phẳng lặng như mặt nước mùa thu. Phong đờ người, nhìn chăm chăm đôi mắt ấy, hồn vía bị hút sạch. Giọng nói trong veo như sương sớm khẽ vang lên:

– Ở lại đi.

Phong nhướn mày ngạc nhiên trong mấy giây. Cho đến khi thần trí đã thực sự quay trở lại, anh nở một nụ cười ranh mãnh trong lòng, ánh mắt nồng nàn nhìn Băng. Cô là không muốn rời xa anh?!

– Được. Tôi bảo người mang lên.

Băng khẽ gật, ngượng ngùng nằm xuống giường rồi kéo chăn kín mít, quay lưng lại với Phong. Anh lấy điện thoại nhắn tin cho Ngọc dặn bảo đầu bếp nấu cháo rồi vứt chiếc Iphone sang một bên, chống cằm nhìn Băng. Anh cảm thấy lòng như nở hoa. Nụ cười liên tục phảng phất trên làn môi mỏng. Trực giác tốt khiến Băng ngay lập tức có thể cảm nhận rõ ánh nhìn của người sau lưng đang xoáy thẳng vào mình. Hơi thở của cô cũng theo đó mà trở nên dồn dập, mặt nóng lên. Mình vừa làm cái gì vậy chứ?!

Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng một lúc lâu cho đến khi cánh cửa gỗ được mở ra. Đứng trước cửa phòng là một cô hầu khá trẻ, có vẻ như đã có một trận tranh cãi kịch liệt với những người khác để giành được quyền mang bát cháo lên đây. Bằng chứng là mái tóc của cô được búi khá gọn nhưng lại hơi bù xù, rất nhiều sợi bị xổ ra. Quần áo dù đã cố vuốt lại cho thẳng thớm thì vẫn có thể thấy được những nếp nhăn. Cô ta nhìn chăm chăm vào khuôn mặt anh tuấn của Phong, mặt mũi lập tức đỏ ửng, lắp bắp cất tiếng:

– Th… thiếu gia, em mang cháo lên.

Phong quay lại nhìn Băng, giọng nói vô thưởng vô phạt đáp lời:

– Mang vào đây.

Cầm trên tay chiếc khay đựng đồ ăn, cô hầu gái trẻ tuổi yểu điệu bước vào, đôi chân có hơi run rẩy, mắt vẫn không có lấy một giây rời khỏi thân hình rắn rỏi của chàng thiếu gia họ Hoàng. Tim cô ta run lên từng hồi một. “Lạy Chúa chứng giám, anh ấy đẹp trai quá!”

Cố gắng sải bước giống như những siêu mẫu cat-walk để gây ấn tượng cho Phong, nhưng khổ thay, càng đến gần anh thì tim cô hầu gái càng đập loạn, người nóng bừng, mặt mũi cứ đỏ lựng lên, tay cầm chiếc khay run rẩy. Thế mà vẫn chẳng thể nào có thể nhìn đi chỗ khác ngoài khuôn mặt tuyệt mỹ ấy được. Càng nhìn càng bị hút vào, từng đường nét của khuôn mặt ấy, của thân hình ấy đều quyến rũ tới nỗi không thể rời mắt. Khẽ nuốt nước bọt “ực” một cái, cô hầu bước đến, người run lên.

Cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chăm chăm, Phong ngước lên. Ánh mắt màu cà phê sâu thẳm của Phong xoáy thẳng vào người đối diện, ngay lập tức giống như một mũi tên hình trái tim cắm phập vào trái tim cô hầu. Tim đập nhanh đến mức muốn bắn ra ngoài, toàn thân cô ta run rẩy. “Lạy Chúa, người thực sự muốn giết chết con?!” Đây là giới hạn cực điểm rồi. Cánh tay cô ta trở nên mềm nhũn, chiếc khay chòng chành.

“Ụp!”

Cả bát cháo nóng hổi đổ toàn bộ lên người Phong, ngay lập tức khiến anh hơi nhăn nhó vì bị bỏng. Cô hầu gái tái mét mặt mày, đứng thất thần không cất lên nổi một từ. Giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể trân trối nhìn hậu quả mình gây ra. Tất cả là tại cái tính hám trai của cô ta, làm sao đây?!

Nghe thấy tiếng động, Băng quay lưng lại, ngay lập tức bị cảnh tượng kia đập vào mắt. Bát cháo nóng bỏng hầu như bị rơi xuống sàn rất ít, dính toàn bộ lên áo sơ mi của Phong. Anh đang ôm chặt lấy vai phải, vẻ mặt như thể đang phải kìm nén sự đau đớn. Băng nhíu mày. Anh nhìn hơi… kì lạ. Bát cháo đổ cả lên người, sao anh lại chỉ ôm lấy vai phải?!

Dường như nhớ ra gì đó quan trọng, Băng vội tung chăn ngồi dậy, hấp tấp chạy đến gần Phong, mặt trắng bệch. Cô hầu kia cũng chợt bừng tỉnh, cúi người liên tục, lắp bắp trong nỗi hoảng loạn:

– Em… em xin lỗi thiếu gia! Em thật sự xin lỗi! Để em lấy khăn lau!!

Phong ngước lên, trừng mắt với cô ta. Anh gằn giọng:

– Không cần. Ra ngoài đi.

Cô hầu mặt tái xanh, ấp úng:

– Nhưng… nhưng…

Phong hết kiên nhẫn. Anh gầm lên:

– ĐI RA NGOÀI!!

Băng không quan tâm đến cô gái tội nghiệp kia, đầu cô chỉ nghĩ đến vết thương trên vai Phong. Chưa đầy một tháng, nó không thể nào khỏi nhanh như vậy, giờ đây lại bị cháo nóng bỏng như vậy đổ vào, sẽ ra làm sao?! Đôi mắt khói hoang mang, Băng nhìn chăm chăm vào vai Phong, bối rối không biết nên làm gì.

Cô hầu kia khiếp sợ trước ánh mắt nảy lửa của Phong, vội vàng rút khỏi phòng. Cánh cửa gỗ được khép lại một cách nhanh chóng, Phong quay sang Băng, khẽ mỉm cười ấm áp khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì lo lắng của cô. Anh thì thầm:

– Tôi không sao.

Lần này thì Băng thật sự bùng nổ. Hết con dao lần trước, giờ lại còn đến bát cháo chết tiệt này. Không sao, không sao, không sao cái gì chứ?! Bị dao đâm, rồi thì vết thương bị cháo nóng đến vậy đổ hết lên, trong khi chưa biết được tình trạng ra sao?! Băng túm lấy cổ áo Phong bằng cả hai tay, đôi mắt khói nhìn thẳng vào anh với sự cương quyết hiếm thấy, thậm chí có cả lửa.

– Cởi áo ra!

Phong nhướn mày nhìn Băng ngạc nhiên. Nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt cô, lòng anh không khỏi hoan hỉ. Nhưng câu nói kia… không phải quá mờ ám sao?! Phong cười ranh mãnh:

– Em cởi giúp tôi.

Băng đỏ mặt, vội cúi gằm đầu ngượng ngùng. Khí thế lúc nãy bay đâu mất, cô cụp mắt xuống, hai bàn tay hơi run rẩy, định rút về thì ngay lập tức đã bị Phong nắm chặt. Cô ngạc nhiên ngước lên thì thấy Phong cũng đang nhìn cô, nụ cười có phần thích thú nhưng đôi mắt thì lại nồng ấm thấy rõ. Anh nắm tay Băng, điều khiển cho cả hai bàn tay cô cởi từng chiếc khuy áo từ trên xuống dưới, khá chậm chạp.

Vừa điều khiển tay Băng, Phong vừa thích thú ngắm nhìn hai má cô đỏ lên từng chút một khi thân hình anh lộ ra. Khuôn ngực nở nang săn chắc, mồ hôi đã chảy thành giọt. Cơ bắp rắn rỏi, bụng sáu múi hoàn hảo. Làn da không tì vết, rám nắng vừa phải. Mùi cơ thể cực kỳ nam tính và cuốn hút, dù cho có… ờ, lẫn với mùi cháo.

Ngượng ngùng lột áo Phong ra một cách chậm chạp, những ngón tay thon dài của Băng vô tình lướt dọc theo hai cánh tay rắn chắc, cô cảm nhận được độ căng và chắc của từng múi cơ nở nang. Mặt lại càng đỏ thêm, tay cô khẽ run rẩy.

Khuôn mặt ngượng ngùng của Băng áp sát khiến cho tim Phong trật nhịp. Hơi thở của cô thơm ngát, có chút hổn hển. Đôi mắt khói lúng liếng nước trượt dọc trên cơ thể Phong, càng làm anh thêm sôi máu. Phong thề, đôi môi đỏ mọng kia, nếu anh không phải là Duy Phong – thằng đàn ông đã chán ghét phụ nữ từ nhỏ, thì đã ngấu nghiến nó từ lâu rồi.

Cuối cùng thì chiếc áo sơ mi đen tuyền cũng đã được cởi ra. Phong vứt nó sang một bên, chờ đợi Băng xem cô sẽ làm gì tiếp. Băng nhìn chăm chăm vào vết thương trên vai Phong, cháo nóng khiến cho vùng da đó đỏ tấy lên, máu hơi rỉ ra. Cô tái mặt, vội vàng kéo hộp cứu thương ra từ gầm giường, lấy từ đó ra bông băng và thuốc sát trùng. Cẩn thận tháo lớp băng bó cũ ra, cô đổ thuốc sát trùng lên, động tác khá vụng về nhưng Phong lại chẳng thấy đau chút nào. Từng ngón tay cô khẽ mơn man làn da rám nắng đầy nam tính của anh, nó đi đến đâu, sự nhức rát ngay lập tức giảm đi đến đó.

Lấy bông trắng thấm hết máu rỉ ra ngoài, Băng từ từ quấn băng lại cho Phong. Cô làm hết sức tỉ mỉ, cẩn thận từng chút để những vòng băng thật gọn và đẹp những vẫn đủ chặt. Đôi mắt khói hơi nheo lại để tập trung, môi mím nhẹ.

Phong nghe tiếng trái tim mình thổn thức. Do cao hơn Băng nên mùi hương thoang thoảng từ làn tóc nâu mượt mà của cô bay thẳng vào mũi anh. Mùi hương nhẹ nhàng mà ám ảnh, cộng thêm khuôn mặt kiều diễm của Băng áp sát, tổng cộng những thứ đó đã đủ làm đầu óc Phong quay cuồng. Anh nhìn cô chăm chăm như bị thôi miên, không dứt ra được. Sợ rằng sẽ không thể kìm lòng, anh gục đầu xuống vai Băng, để mặc cô tiếp tục quấn băng lại vết thương.

Băng giật mình, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp và nam tính của anh phả thẳng vào cổ mình. Làn da vốn nhạy cảm gần như ngay lập tức đỏ bừng lên, không khó để người kia nhận ra. Phong khẽ cười. Hít hà hương thơm từ cơ thể cô, đầu óc anh mơ màng, miệng khẽ thì thầm:

– Em sẽ đến Lễ hội chứ?!

Băng khựng lại. Vậy là Lễ hội đó có thật, và anh thực sự muốn cô đi cùng?! Cô vẫn đang phân vân vấn đề này. Đi, hay không đi?! Lý trí bảo rằng cô không thích ồn ào… nhưng trái tim lại gào thét bảo cô rất nên đi. Cô nên làm thế nào đây?!

Không nghe thấy Băng trả lời, Phong lại vùi đầu sâu hơn vào hõm cổ cô, làn môi ấm nóng chạm khẽ vào làn da nhạy cảm. Giọng nói trầm ấm lại vang lên, ngân nga như những nốt nhạc trầm bổng rót vào tai Băng:

– Đi cùng tôi. Tôi sẽ không đi với ai khác ngoài em.

Bănh cảm thấy làn da cô lại đỏ lên. Nhưng lần nay thì không chỉ có phần cổ nữa, mà là toàn thân. Từng từ ngữ trong câu nói của Phong đều chảy vào lòng cô những rúng động. Tâm trí quay cuồng trong mớ hỗn độn cảm xúc, cô gật đầu không do dự. Tay lại thoăn thoắt làm tiếp.

Phong khẽ cười. Anh đặt một nụ hôn lên cổ cô. Một nụ hôn dai dẳng, chứa chan những say đắm ái tình. Băng khựng lại lần thứ 2. Từ hôn, Phong chuyển sang cắn. Nhẹ, nhưng đủ để cổ Băng tự dưng lại có một vết hôn – cắn đỏ chót, khá nổi bật. Cái này… có được gọi là đánh dấu chủ quyền không?!

Băng nén toàn bộ những rối ren trong lòng, chuyên tâm vào quấn nốt băng cho vết thương trên vai Phong. Vòng 1, vòng 2, rồi vòng 3… cô quấn rất chậm. Vì đầu óc như bay đi tận đâu, đôi tay vì nghĩ đến nụ hôn vừa rồi mà run rẩy. Rất rất khó làm.

Cuối cùng cũng xong. Băng khẽ thở phào, chọc chọc Phong ra hiệu. Im lặng. Cô chọc mạnh hơn, anh vẫn không có phản ứng. Hơi thở đều đặn vang lên bên tai.

Băng không biết mình nên khóc hay nên cười. Phong đã ngủ, trong khi đầu vẫn gục trên vai cô! Cơ thể nhỏ bé của Băng phải hứng chịu toàn bộ sức nặng của một chàng trai rắn rỏi như anh, vô cùng mỏi. Cô bỗng nhớ ra Phong chưa hề ăn trưa, lại phải chăm sóc cô từ sáng đến giờ. Lòng hơi dâng lên cảm giác tội lỗi, Băng ngừng chọc anh, ngồi im, cam tâm tình nguyện để anh ngủ trên vai. Thật chả khác gì cái gối dựa cả.

Và giờ thì, ai đang phải chăm sóc ai đây?!

——— Lời tác giả ———-

Chap này có hơi rối không nhỉ? Luci đã vận dụng hết óc tưởng tượng để tạo nên một tình huống lãng mạn kinh điển, không biết có làm các bn hài lòng không nữa.

Quả thật, tự sướng một chút thì nhiều khi tự đọc lại truyện, Luci lại mong ước có một chàng người yêu như Phong. Ôi, xui xẻo thay cho cái số FA!!

Nếu ai hỏi là vì sao Luci lại dừng ở đoạn này thì mình cố ý đấy nhé. Sau rất nhiều chap tung hint và cho một loạt “anh hùng cứu mỹ nhân” thì mình muốn cho Băng với Phong nó tiến triển tí chút, coi như món quà cuối dành cho độc giả.

Mình thề, những cái lúc mà Phong với Băng ở sát nhau ấy, mình còn định cho hôn nhau luôn cơ, vì thấy cả hai đứa nó đáng yêu kinh lên được.(≧∇≦)Nhưng lại sợ rằng như vậy thì tình cảm tiến triển hơi nhanh quá, dù gì thì Phong với Băng đều thuộc kiểu không quan tâm đến tình cảm mà. Độc giả có thấy nhanh không? Cho mình biết nha.

Đừng quên mình và truyện nhé… Luci rất xin lỗi khi phải tạm ngưng, nhưng thực sự là mình cũng không có cách nào khác…

Cảm ơn các bn rất nhiều trong thời gian qua. Mình vui lắm.

Yêu thương,

# Lucifer #

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.