Ngày tháng lâu dần, Kaylin cũng đã khác xưa rất nhiều.
Dù bản tính sợ người, nhút nhát và yếu đuối vẫn như xưa nhưng Kaylin ngày nào đã trở thành một cô gái ở độ tuổi dậy thì.
Cô bé ngày nào gầy gò ăn mặc rách nát, da vàng nhợt còn yếu cả về đề kháng bây giờ đã dậy thì và phát triển hơn.
Làn da trăng phát sáng còn cả gương mặt thanh thoát tựa thiên sứ.
Tuy vẫn rất gầy nhưng đã có da có thịt hơn trước.
Gương mặt đều hài hòa khiến người khác phải ghen tị.
Vì điều này nên Anselm cũng hạn chế cho Kaylin đi lại nhiều như hồi bé.
Ông biết thuộc hạ ở đây đều rất biết chừng mực, được huấn luyện bài bản nhưng làm sao có anh hùng nào qua được ải mỹ nhân.
Nếu như có thì người đấy chắc có mỗi mình Zane nhưng đương nhiên Zane sẽ không muốn gặp Kaylin dù chỉ một chút.
Bởi vậy nên ông vẫn luôn căn dặn Kaylin từng tí một.
...!
Buổi tối nọ, Kaylin được ông cho mình một giống hoa của Pháp, cô liền vui vẻ đi kiếm chậu để trồng.
Còn đang đi thì thấy những đoàn người đang tập hợp lực lượng, còn có cầm theo súng bên tay.
Sau đó thì là những đợt huấn luyện về bắn súng và cả dùng dao kiếm...!Mọi thứ đều vô cùng nguy hiểm nhưng đối với họ giống như đã thuần thục từ lâu rồi.
Kaylin thấy vậy mà sợ run người.
Cô chạy ngay về phòng đóng cửa lại.
Điều đáng sợ không phải là họ đang tập luyện, mà chính đôi mắt xanh dương đó đang hướng về cô.
Khi cô bất giác nhìn xung quanh thì người đàn ông đó, dù trong bóng tối nhưng cô vẫn nhìn thấy.
Anh cao ngạo mà tỏa ra sát khí đáng sợ như ngày xưa.
Không những thế còn đưa mắt nhìn cô.
Ánh mắt giao nhau, Kaylin thấy được trong mắt anh như đang muốn bóp chết cô ngay vậy, thật đáng sợ vô cùng!
Ngồi lo lắng thấp thỏm trong phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa càng làm Kaylin thêm phần hoảng sợ.
Nhưng sau đó ngay thấy tiếng của ông Anselm nên cô đã chấn tĩnh tinh thần hơn rồi đi ra mở cửa cho ông.
- Kaylin, ta vừa thấy cháu đi đâu đó.
Hôm nay ngủ sớm đi, đừng đi lang thang biết chưa? - Anselm vỗ vai nhắc nhở Kaylin.
"Vâng, Kaylin đi ngủ ngay bây giờ ạ.
Ông ngủ ngon." Kèm theo đó còn là nụ hôn lên má như thường lệ ở văn hóa phương Tây.
Dù nói sẽ đi ngủ ngay nhưng Kaylin lại chằn chọc mãi không ngủ được.
Chính vì việc nhìn thấy Zane nên cô sợ không dám nghĩ gì khác.
Anh vẫn như xưa, ánh mắt đó, cả khí chất đó...!Mọi thứ đều toát lên một kẻ quyền thế.
Nhưng trước kia anh còn nhìn có chút biểu cảm trên mặt, nhưng bây giờ dường như thời gian đã quá lâu, khuôn mặt góc cạnh đó bây giờ càng trở nên u tối, không dễ đoán được tâm tư bên trong.
...!
- Lão đại, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Đang đợi lão đại đến để chỉ huy.
- Dashiell đi đến gần ghế của Zane đang ngồi mà cúi đầu nói.
Zane bây giờ đã là một người đàn ông trưởng thành hơn xưa.
Trước kia anh đã vô cùng cao to, bây giờ lại nhìn cao ngất ngưởng mà bộ đồ anh mặc còn có cảm giác như áo choàng, vô cùng rộng để phù hợp với kích cỡ của anh.
Gương mặt luôn nghiêm nghị và cả khí chất vương giả mãi trường tồn theo năm tháng đó.
Zane cao ngạo đi ra khỏi sảnh lớn.
Anh được thuộc hạ hộ tống ngồi trong xe, sau đó liền được rời đi khỏi lâu đài.
Chiếc xe khác cũng ngay sau đó áp sát xe của Zane để đảm bảo anh sẽ không có thiệt hại gì về người và cả xe.
Ngồi trên xe, Zane vẫn nhắm mắt coi như đang ngủ nhưng thuộc hạ của anh biết được khi nào anh sẽ cần ngủ, khi nào không.
- Lão đại, chuyến lô hàng này tí nữa người lãnh đạo sẽ là Waster.
- Davin xoay người để quay xuống báo cáo với Zane.
- Ừ.
Một từ cũng không dài dòng.
Có lẽ thời gian qua con người ta đã thay đổi quá nhiều.
Dù cao ngạo nhưng Zane của trước kia còn không kiệm lời, nhưng xem ra bây giờ một câu anh cũng chẳng muốn nói.
Dừng lại là một khu địa chính của một bang phái từ chi nhánh bên Úc.
Mọi thứ đều được sắp xếp kĩ càng, dù nhìn bên ngoài như không có ai canh gác nhưng ẩn sâu là những tên thuộc hạ bên kia đang giả dạng để có thể biết địch biết ta.
Zane vừa bước xuống khỏi xe, một người đàn ông da màu đi đến.
Sau lưng ông là cả một đội vệ sĩ nghiêm ngặt bảo vệ ông.
- Thật vinh hạnh cho tôi, mời Ngài vào bên trong để nói chuyện tốt hơn.
- Waster nở nụ cười mà dẫn Zane đi vào bên trong.
Tòa nhà nguy nga rộng lớn, được thiết kế bằng thủy tinh rất nhiều, hầu như mọi thứ đều được làm từ thủy tinh tốt nhất.
Mang đến hơi hướng thoáng mát cho người đi vào đây.
Đến chiếc bàn lớn làm bằng thủy tinh, chiếc bàn được làm vô cùng tỉ mỉ và công phu.
Tưởng chừng như rất mong manh nhưng dưới gậm bàn chính là để đựng những loại vũ khí để chống trả khi có kẻ đột nhật vào đây.
- Chúng ta cũng không nên dài dòng với nhau, đúng chứ? Bên phía tôi đang cần cả nhân lực và vũ khí bên Ngài.
Giá cả mong Ngài châm chước cho bên phía chúng tôi.
- Waster liền vào thẳng chủ đề mà nói chuyện.
Zane nghe vậy liền phất tay ra hiệu cho Dashiell đứng bên trái anh.
Dashiell nhận được tín hiệu từ cấp trên liền đưa chiếc USB cho bên phía thuộc hạ của Waster để họ mở cho ông xem.
Đây là các mẫu mới về lô hàng mà ông định mua.
Mọi thứ đều vô cùng hợp lý và hài lòng với ông.
- Giá cả chúng tôi vẫn luôn lấy như với các giao dịch khác.
Còn về nhân lực thì có lẽ phải biết ngài Waster đây dùng với mục đích gì? - Dashiell lên tiếng để hỏi.
- Việc này Ngài yên tâm.
Tôi có thể lấy tính mạng mình ra đảm bảo mạng sống cho toàn bộ người của Ngài.
- Waster chậm rãi nói.
- Số lượng? - Zane đan hai tay lại với nhau mà hỏi.
Lần này thấy Zane lên tiếng xem ra là anh đã đồng ý.
Waster đương nhiên vui mừng vì việc giao dịch này dễ hơn anh nghĩ nhiều.
- 1/3 số nhân lực ở Anh.
- Được.
Một lời đã nói, giao dịch cũng xong xuôi.
Cuộc giao dịch chỉ với một USB và một chiếc chìa khóa nhỏ.
Hai bên nhận lấy rồi đứng dậy để rời đi.
Chợt Zane ngay được tiếng rất quen thuộc, trong nháy mắt thì gương mặt anh đã trở nên quỷ dị hơn.
- Lập tức rời khỏi đây! - Zane hô một tiếng lớn.
Sau đó tất cả dù không hiểu gì cũng chạy đi ra khỏi phòng nhưng không may, thời gian ít ỏi, chiếc bom cài định vị dưới gầm bàn phát nổ làm cho các vũ khí phát nổ theo.
Các mảnh thủy tinh sắc bén bay ra như đạn.
Nhanh chóng tất cả đã rời khỏi căn phòng sang trọng đó.
Nhưng vụ nổ lớn khiến cho tòa nhà bắt đầu rung lắc.
Thang máy cũng ngưng đóng nên phải đi bằng cầu thang bộ.
Nhưng hàng loạt tiếng xả súng nổ ra.
Các cửa làm bằng thủy tinh dần dần bị hao mòn mà vỡ.
Zane lập tức quay về hướng Đông, anh có thể cảm nhận được hướng gió truyền đến từ hướng này.
- Phía Đông.
- Zane nhắc nhở thuộc hạ của mình để họ nắm rõ.
Ngay sau đó Dashiell cũng liên lạc với đội bảo vệ bên ngoài.
Bên ngoài bắt đầu có những tiếng nổ lớn sau đó dừng lại.
Nhưng Zane vẫn còn có nghe thấy tiếng đếm giờ ở những trái bom tự hẹn.
Dù chưa khẳng định chắc sẽ nổ nhưng phải ra ngoài trước tiên.
Còn vừa đi đến cửa thì tiếng nổ vang lên.
Mảnh thủy tinh b ắn ra từ phía.
Thuộc hạ đứng đã chắn cho Zane thì cũng không kịp.
Mảnh thủy tinh găm trên bụng anh, nhưng vì mặc áo tối màu nên không thể nhìn thấy được rằng anh đang chảy máu.
Chỉ có nhìn từ phía mảnh thủy tinh mới có thể nhận ra.
- Lão đại...!
- Phá cửa! - Zane coi như không có vết thương mà ra lệnh cho thuộc hạ của mình phá mấy tấm kính còn nguyên để đi ra ngoài trước.
Rất nhanh những tấm kính đó đã được di rời đi.
Mọi người nhanh chóng ra ngoài.
Trụ sở nguy nga bắt đầu đổ sập xuống.
Bê tông, gạch đá và thủy tinh, đều vô cùng nguy hiểm đối với người bên ngoài hay cả bên trong trụ sở.
Vụ nổ lớn khiến người dân cũng chú ý mà gọi lực lượng cảnh sát tới.
Waster đi đến gần Zane:
- Ngài cứ về trước, mọi chuyện ở đây tôi sẽ tự lo liệu.
Zane chỉ gật đầu nhẹ rồi được hộ tống ra xe.
Đi lên xe, sắc mặt anh vẫn không chút thay đổi.
Giống như việc anh không bị tổn hại gì.
Nhưng chỉ là một vết thương nhỏ, còn chẳng đáng để anh lưu tâm.
Dù vậy thì thuộc hạ của anh đã gọi sẵn cho người của Anthony để chuẩn bị đưa anh quay về nhà chính.
...!
Vừa về đến nhà thì Finnegan liền gọi ngay cho Anselm để chữa trị cho Zane.
Đúng lúc Anselm đang dạy học cho Kaylin.
Cô bé vẫn sợ người chỉ gục mặt xuống không dám nhìn Finnegan.
- Đợi ông một chút, tí nữa sẽ quay lại dạy cháu sau.
- Anselm xoa đầu Kaylin rồi đi lên khu chính.
Khi nãy không để ý, nhưng bây giờ Zane cởi bỏ áo ra, anh còn bị những mảnh thủy tinh khác găm vào.
Vết thương này chồng chất lên vết thương khác.
Anselm bắt đầu tiến hành gắp bỏ những mảnh nhỏ ra.
Chợt nhớ hộp thuốc đặc trị cho Zane lại ở phòng mình, mà phòng có mỗi Kaylin là biết chỗ nên ông đã nhờ Finnegan gọi cho Kaylin để bảo cô lấy hộ.
Ai mà ngờ Finnegan còn bắt Kaylin cầm lên.
Để trong phòng là một cô gái trẻ đứng trước cửa mà cả chân tay đều run dữ dội.
- Kaylin, đưa cho ông.
Sau đó quay lại phòng đi.
- Anselm gọi nhỏ bảo Kaylin đưa cho mình.
Kaylin đi một bước lại ngập ngừng.
Cảm giác có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi cô, đặc biệt là ánh mắt của người đó khiến cô lạnh run...!
Đưa hộp thuốc cho Anselm xong, Kaylin liền chạy để ra khỏi cửa.
Nhưng còn chưa ra thì giọng nó băng lãnh, uy nghiêm đó lại vang lên.
- Cô, ở lại!1