Đã được hơn hai tuần Austin đến Trung Quốc mãi chưa về.
Kaylin có chút hơi chán vì ở nhà không có anh đến nói chuyện thì sẽ rất tẻ nhạt.
Mà dạo này Zane cũng bận rộn nhiều hơn, làm cô phải xoay chuyển như chong chóng với lịch trình của anh.
Đôi khi anh sẽ bắt cô đi cùng đến những nơi khá nguy hiểm, đôi lúc thì lại "thả" cho cô tự do ở nhà mấy ngày liền.1
Mà bây giờ thì Kaylin đang ở nhà một mình.
Tuy nói rằng ở một mình thì không đúng lắm, nhưng dẫu sao thì căn nhà không có chủ nhân ở thì cũng coi như là một căn nhà không có ai.
Đợi làm xong hết công việc của nhà, Kaylin có thể được phép đi tới chỗ Anselm để ngồi chơi với ông.
Ngồi nhìn ông làm những nghiên cứu mới trong phòng, đôi lúc tò mò sẽ hỏi ông vài điều.
Còn đang làm thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anselm dừng tay, tháo bỏ gang tay rồi ấn nghe:
- Tôi đây, có chuyện gì sao?
- ...!
Từ đầu dây bên đó có vẻ nói khá nhiều, Anselm từ phía bên này nghe mà nhìn biểu cảm của ông cũng thấy có việc gì đó không hay.
- Vậy giờ hiện tại vẫn ở bên đó sao? Ông bà chủ Mahone đã biết chưa? - Anselm vừa hỏi còn vừa chuẩn bị sẵn vali.
- ...!
- Được rồi, tôi tới đó ngay.
Cậu nhớ nhắc các bác sĩ ở đó đừng có tiêm thuốc gây tê sớm đấy nhé.
Nói xong Anselm vội tắt máy để gấp quần áo cho vào vali.
Kaylin thấy ông vội như vậy thì liền đi đến để hỏi:1
"Ông đi đâu ạ?"
Nhìn gương mặt ngây thơ của Kaylin, Anselm vốn không tính nói vì sợ cô sẽ lo nhưng Austin chơi thân với Kaylin như vậy, vẫn để cho Kaylin biết chút thông tin về "người bạn" này của mình.
- Thiếu gia Mahone đang gặp tai nạn, ta tới đó xem sao.
Cháu ở nhà cũng nên ở trong phòng ít đi lại thì tốt hơn.
Mà nhớ khi nào có bạo động phải trốn ngay đi biết chưa?1
Giọng nói gấp gáp của Anselm càng làm Kaylin lo cho Austin hơn.
Cô cũng muốn đi cùng nhưng Anselm cương quyết từ chối rồi lái xe rời đi làm cô không thể xin xỏ ông thêm được.
Đứng ngoài sân cứ nhìn mãi đi, Kaylin càng thấy lo cho Austin hơn.
Cô không biết là anh bị tai nạn ra sao, nhưng chỉ cần anh bị thương là cô cũng thấy lo rồi.
Thảo nào mà đã lâu như vậy mà không về đây gặp cô lấy một lần.
Như thói quen cũ khi căng thẳng, Kaylin lại bấm tay khiến mu bàn tay cả hai bên đều bật máu.
Hai tay cũng run run như đang cố kiềm chế gì đó.
Đứng đấy đấu tranh tư tưởng một hồi, Kaylin quyết định hay về phòng trên gác xép.
Lấy từ dưới tấm gạch ra quyển sổ cũ, kẹp bên trong đó là một ít tiền lẻ cũ kĩ.
Nắm chặt mấy tờ tiền đó trong tay, cô mím môi không dám hình dung đến cảnh tượng tiếp theo.
Lúc này chỉ là ý chí cô đang rất muốn đến để gặp Austin, cô lo cho sức khỏe của anh trai cô.
Không cần biết sau đó có bị làm sao, hiện tại chỉ cần được thấy anh bình an là cô thấy vui lắm rồi.1
Vậy là liền cầm chặt tờ tiền trong tay, Kaylin lom khom đi vào các chậu cây to ở ngoài sân để tránh sự chú ý của vệ sĩ.
Tim cô đậm vô cùng nhanh, mỗi giây đều sợ bị phát hiện.
Vệ sĩ xung quanh thì vô cùng nhiều, mà nhất là ở ngoài cổng chính, vì thế mà Kaylin bạo gan lấy cắp chìa khóa của người làm để đi bằng cổng phụ dành cho người làm trong nhà.
Cứ vậy mà chạy một mạch không dám dừng một chút nào.
Cứ chạy đến khi vấp ngã thì cô mới chịu dừng lại.
Ôm lấy ngực mình thở hổn hển, cô vội lấy thuốc uống sau đó liền chống tay đứng dậy để đi tiếp.
Cô không biết nơi này thế nào, xung quanh toàn cây cối, chỉ biết đi theo lối mòn thì ra được đường lớn.
Nhìn dòng xe đi lại rất nhanh, Kaylin có chút sợ hãi.
Cô chưa đi một mình ở đường này bao giờ, sợ rằng chưa đến được với Austin để xem sức khỏe của anh thì đã bị lạc trên đường rồi gặp gì đó không may.
Nhưng nếu không đi thì cũng không được, tuy cô nhát gan nhưng nếu đã dám làm gì thì cũng đều khiến cho người khác bất ngờ không thôi.
Điển hình như việc lúc này.
Cứ vậy mà đi trên đường lớn, chân còn xước da đến sưng cả chân nhưng cô vẫn đi.
Chỉ là cô không biết đường đi, cô chỉ đang đi theo cảm tính của mình.
Trên đường đi nhiều lúc còn có xe mô tô vụt qua rất nhanh làm cô giật mình thót tim lại.
Đã sợ vì không biết đường đi rồi, bây giờ lại sợ người của Zane tìm ra được.
Cô chưa muốn họ tìm ra lúc này, chí ít phải đợi đến khi cô gặp được Austin rồi thì tìm cô sau thì không sao.
Cứ thế mà Kaylin đi lên tận cây cầu lớn, rồi cô còn đi bộ đến tận Las Vegas.
Những lúc mệt mọi sẽ dừng chân nghỉ lại nhưng cô vẫn đi tiếp.
Cho tới tận chiều tối vẫn không dừng lại.
Trong lúc đang dừng chân nghỉ ở một cửa quán, Kaylin có nghe mấy nhân viên kể với nhau về việc nữ minh tinh gặp tai nạn.
Mà người mà họ nói là ở Trung Quốc, làm Kaylin phải chú ý tới.
Đứng cạnh đó khiến cả hai người nhân viên giật mình chú ý tới.
- Ôi Chúa ơi.
- Oh...!
Hai nhân viên nhìn về phía Kaylin, khiến hai bọn họ ấn tượng lại là dáng vẻ và gương mặt của Kaylin.
Ban đầu họ tưởng ai còn đang định nói rằng như ma quỷ gì mà xuất hiện sau lưng họ, nhưng khi nhìn Kaylin lại dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhiều hơn.1
- Em gái, cần mua gì sao?
Kaylin chớp chớp mắt nhìn hai người, chân cô vốn dĩ muốn lùi nhưng lại vẫn muốn biết thông tin của Austin.
Dùng tay để giao tiếp với họ, đương nhiên họ không hiểu ý cô muốn nói.
Nhưng cô nhân viên nhanh trí đã lấy giấy bồi bàn để cho Kaylin viết vào.
"Hai chị có biết..."
Nhưng Kaylin lại không biết viết tên nước bởi vì cô chưa được học.
Vậy là chỉ biết chỉ về cái ảnh của cô minh tinh kia.
Vì thế nên hai cô nhân viên mới hiểu.
- Ý em là hỏi về Serena à?
Nghe vậy Kaylin lập tức gật đầu.
- À, cô ấy không ở bên này.
Chỉ là mới quay một bộ phim ở đây.
Nhưng giờ thì về nước rồi.
"Nước chị ấy đang ở là chỗ nào ạ?"
Chị nhân viên thấy Kaylin hỏi kĩ như vậy thì nghĩ rằng cô là fan của Serena nên vui vẻ mà nói chuyện hơn:
- Thì ra là vậy.
Em cũng là fan của cô ấy sao? Chị cũng vậy nè.
Có điều nhìn em có nhan sắc như vậy thì sẽ rất dễ gặp được với quản lý của cô ấy.
Hiện giờ thì cô ấy đang ở bệnh viện tại Bắc Kinh, Trung Quốc.
Nếu em muốn đến đó bây giờ thì hơi xa đó.
Không hiểu sao lại gặp tai nạn hay vậy.
Khổ thân ghê đó.
"Mình đi đến đó mấy bao nhiêu ngày ạ?"
- Không hẳn là bao nhiêu ngày, em ngồi máy bay thì cũng nhanh thôi.
"Nhưng làm sao để đi máy bay được ạ?"
- Em tới sân bay, ở đó có chỉ dần cho em.1
Không chỉ nói suông miệng, chị nhân viên còn cho Kaylin biết rõ địa chỉ hơn.
Nhưng đổi lại họ muốn chụp ảnh với cô.
Kaylin cũng đồng ý ngay, bởi vì bây giờ cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Biết được địa chỉ và còn bắt được xe bus để đi tới sân bay nên Kaylin chào hai cô nhân viên đó rồi đi ngay.
Đứng nhìn theo bóng dáng của Kaylin, hai cô nhân viên còn đang thầm cảm thán.
Đứng gần thì họ mới nhìn rõ được toàn bộ vẻ đẹp của Kaylin hơn.
Người ta có câu "không nên nhìn con gái ở khoảng cách quá gần" nhưng với Kaylin thì lại khác.
Da cô, từng bộ phận trên gương cô đều gần như quá hoàn hảo.
Bỏ đi dáng người gầy gò thì gương mặt thiên thần đó vẫn khiến người ta điên đảo.
Đứng gửi những tấm ảnh mới chụp ảnh cùng với Kaylin cho nhóm bạn trong nhóm chat.
Họ còn rối rít khen Kaylin như idol mà không biết giông tố sắp ập đến.1