Diệp Vô Thần lạnh nhạt nói:
- Vị đại tỷ này, nếu cô muốn đấu y thuật với người ta, tại đây có một đống người tới tham gia Tái Y Hội, cô có thể đi so với từng người một, ta y thuật thấp kém nên không hầu đâu.
Thủy Nam Hạc nghe vậy liền quýnh lên, vừa muốn nói thì nghe thấy yêu nữ kia nói:
- Ồ? Vì sao tiểu đệ đệ không bằng lòng đấu một trận với tỷ tỷ thế, lẽ nào tỷ tỷ rất đáng ghét sao?
- Thế vì sao ta phải đấu với cô? –Diệp Vô Thần nhếch miệng, cười nhạt:
- Hôm nay ta cũng chỉ là đi ngang qua thôi, mà không phải tới tham gia cái Tái Y Hội này, lẽ nào cô muốn đấu với ta, thì ta buộc phải đấu với cô sao?
Yêu nữ một tay che miệng, một tay đỡ lưng, cười gập hết cả người, mấy chỗ tuyệt đẹp trên dưới cả người cũng đong đưa theo, rung rung rẩy rẩy khiến không biết bao nhiêu người mở to mắt, nước dãi trào ra khóe miệng đều không hay biết.
- Tiểu đệ đệ, ngươi nói thật khiến tỷ tỷ đau lòng quá. Tỷ tỷ từng nói, nếu ngươi có thể thắng tỷ tỷ, thì sẽ có phần thưởng đó.
- Ồ? Sẽ là phần thường gì? –Diệp Vô Thần lộ ra vẻ cảm thấy hứng thú, hỏi.
- Tỷ tỷ sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu... Bất kỳ yêu cầu gì đều được. –Yêu nữ tiến lên mấy bước, mị nhãn như tơ nói. Cách càng gần, Diệp Vô Thần gần như cảm giác được hơi thở như lan trong miệng nàng, một làn hương thơm cơ thể say mê lòng người cũng loáng thoáng ập tới, ngửi như muốn say.
Bất cứ yêu cầu gì… Thần thái câu hồn, thanh âm câu hồn, cơ thể câu hồn của nàng khiến người ta không khỏi suýt nữa phun máu với "bất cứ yêu cầu" này. Mấy lão nhân ngồi ngay ngắn trên dài nếu không phải do chỗ ngồi giới hạn, suýt nữa không đứng dậy than thở thói đời ngày sau. Mà dưới đài càng hỗn loạn một mảng, tiếng nuốt nước miếng, ghen ghét đố kỵ, gào thét…
- Thế nếu ta thua thì sao? –Diệp Vô Thần không động tâm, vẻ mặt cười nhạt hỏi.
- Nếu thua thì tiểu đệ đệ phải đáp ứng tỷ tỷ một yêu cầu. Có điều, vị Dược Tiên gia gia từng nói y thuật của đệ đã tới cảnh giới siêu phàm, không ai sánh bằng, tỷ tỷ y thuật thấp kém, sao có thể thắng nổi chứ. –Yêu nữ cười nói.
- Ồ? Nói cách khác, thực ra cô đang tặng không ta một cơ hội có thể muốn làm gì thì làm với cô à? Ta và cô bèo nước gặp nhau, điều này ta sao có thể nhận chứ.
Yêu nữ cười duyên một tiếng, đôi mắt như phủ hơi nước:
- Ơ, tiểu đệ đệ biết thì tốt rồi, cần gì phải nói ra chứ. Tiểu đệ đệ tuấn tú như thế, tỷ tỷ vừa liếc ngươi một cái, hồn đều suýt nữa bay lên người đệ rồi, lại không tiện mặt dày chủ động hiến thân, đành phải cho tiểu đệ đệ thắng tỷ tỷ, tiểu đệ đệ bằng lòng không?
Yêu nữ đặc một tiếng "tiểu đệ đệ", gọi cho Diệp Vô Thần trong lòng bực tức, thầm nhủ:
- Tiểu đệ đệ… cô mới tiểu đệ đệ, cả nhà cô đều tiểu đệ đệ.
Thanh âm câu nói này rất mỏng rất thấp, người dưới đài không nghe rõ, mấy lão nhân trên đài lại nghe được rõ ràng rành mạch, ai nấy sắc mặt quái dị, chỉ có thể cố áp chế tâm thần, giả bộ cái gì đều chưa từng nghe thấy. Nếu là bình thường, họ nhất định sẽ bật dậy, dùng tư thế trưởng bối quát giận:
- Ban ngày ban mặt, một cô nương như cô lại nói ra lời chẳng biết xấu hổ như thế, thật là xxx…
Diệp Vô Thần nhún vai:
- Người tuấn tú đầy đường đều có, nếu cô thật sự muốn nam nhân như vậy, tùy tiện bắt một người vồ lấy là xong.
Yêu nữ nghe vậy ngẩn ngơ, đôi mi dài hơi rũ xuống, trên mặt lộ ra vẻ chực khóc:
- Đệ nói như vậy thật khiến tỷ tỷ đau lòng quá, bây giờ trong lòng tỷ tỷ muốn toàn bộ đều là đệ đệ ngươi, đã không còn chứa nổi nam nhân khác nữa rồi. –Tiếp đó nàng đảo tròng mắt, nũng nịu nói:
- Tiểu đệ đệ, thế đệ muốn thế nào mới chịu đấu với tỷ tỷ đây? Xem như tỷ tỷ cầu đệ được không?
Thủy Nam Hạc sống cả trăm năm, thân đứng vị trí cao trong Nam Hoàng tông, trăm năm qua quen biết vô số người, sớm đã già thành tinh. Phương diện biết người há có thể tầm thường. Trên dưới toàn thân yêu nữ này phóng thích ra vẻ yêu mị nhưng sâu trong sóng mắt không về xao động, tỉnh táo trấn tĩnh, thoáng nghĩ liền biết ngay nàng ắt có ý đồ với Diệp Vô Thần, mà phương thức dựa vào chính là "một yêu cầu" vừa mới thuận miệng đề xuất. Lúc trước Thủy Nam Hạc từng trước mặt mọi người nói qua tạo nghệ y thuật của Diệp Vô Thần còn vượt qua ông, cô gái này lại tự tin có thể thắng nổi Diệp Vô Thần trên y thuật như thế… Lẽ nào đây lại là một y đạo kỳ nhân, hay nàng vốn dĩ chính là tiểu cô nương thắng ông tơi bời năm năm trước, lúc này chỉ đổi diện mạo bên ngoài mà thôi.
Vừa nghĩ đến đây, Thủy Nam Hạc khát y như mạng há cam tâm để cho cơ hội đối quyết giữa hai đại y đạo kỳ nhân vuột mất. Còn về yêu nữ này rốt cuộc muốn mưu toan Diệp Vô Thần cái gì thì không phải điều ông quan tâm. Ông vội vã bước lên, dày mặt già đưa ra một phép kích tướng kém cỏi đến tột đỉnh:
- Tiểu hynh đệ, nếu tiểu cô nương đã kiên trì như thế, ngươi tiện tay đấu với nàng thì làm sao chứ? Lẽ nào ngươi lại sợ một tiểu cô nương như thế ư?
Bàn về năng lực nhìn thấu và tâm tư tinh tế, Thủy Nam Hạc sống thêm trăm năm nữa cũng chưa chắc hơn được Diệp Vô Thần giờ khắc này. Thủy Nam Hạc đã nhìn ra, lúc yêu nữ này nói xong câu đầu tiên thì Diệp Vô Thần đã đoán ra gần hết, lúc này càng hoàn toàn xác định. Đối với người muốn đánh chủ ý vào mình, phương pháp đối phó hoàn mỹ nhất không phải là khiến kế hoạch của đối phương tan vỡ, mà là phản lại không chút dấu vết, thuận dòng đẩy thuyền đánh chủ ý vào đối phương.
Ngay từ ban đầu, hắn đã không định cự tuyệt lời khiêu khích của yêu nữ này.
- Nếu Dược Tiên tiền bối đã mở miệng, vậy ta đành gắng gượng đấu với cô một trận thôi. Chỉ là, điều kiện cần sửa lại, nếu ta thắng, cô buộc phải đáp ứng ta hai yêu cầu. Nếu cô thắng, ta đáp ứng cô một yêu cầu. Đây vốn chính là cô chủ động đề xuất, nếu điều kiện như nhau, há chẳng phải rất không công bằng với ta. –Diệp Vô Thần nói, vẻ mặt vừa ngán ngẩm, vừa không tình nguyện.
Diệp Vô Thần tin rằng yêu nữ này nhất định sẽ đáp ứng. Bởi vì điều kiện nàng dám đưa ra lúc trước, không thể nghi ngờ rằng nàng có tự tin rất cao với y thuật của mình. Dẫu đối mặt với người được xưng là y thuật mạnh hơn Thủy Nam Hạc như hắn, nàng cũng nắm chắc tất thắng. Đừng nói hai điều, cho dù muốn nàng đáp ứng mười yêu cầu, có lẽ nàng cũng sẽ đáp ứng.
Yêu nữ nhíu đôi mày nguyệt, trên mặt lộ hết vẻ xinh đẹp:
- Tiểu đệ đệ, ngươi thật xấu đó, tỷ tỷ thật là càng lúc càng thích ngươi. Nếu tiểu đệ đệ đã tham lam như thế, vậy tỷ tỷ… Đương nhiên toàn bộ đều đáp ứng rồi.
- Hay lắm. Thế thì có bắt đầu rồi. –Hắn xoay sang hỏi Tần lão nhân kia:
- Tần hội trưởng, các vị ở đây bình thường đấu thế nào?
Hắn không lo mình sẽ thua. Y thuật hắn thông hiểu đã đi trước thế giới này không biết bao nhiêu năm, mà càng trọng yếu chính là hắn có Vô Thần lực phản tự nhiên, so với bất kỳ y thuật nào đều cao minh hơn không biết bao nhiêu lần…
Nghe thấy hắn đáp ứng, Thủy Nam Hạc cuối cùng thỏa phào nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở như nhặt được cục vàng vậy. Hai con mắt già cũng hưng phấn lấp lóe sáng quắc lên, chỉ e để lỡ mỗi một tình tiết tiếp sau.
Tần hội trưởng ho hắng hai tiếng, hoãn giọng, nói:
- Nếu đã như vậy, lão phu sẽ chủ trì trận đấu trước của các ngươi. Hai người trẻ tuổi, các ngươi muốn đấu phương diện nào. Nội, ngoại, châm, thuốc, mạch…
- Đều có thể. –Hai người gần như nói cùng lúc.
-… Thế thì tốt, các ngươi trước tiên mời ngồi xuống. –Tần lão nhân chỉ vào chiếc ghế dài bỏ không.
Diệp Vô Thần và yêu nữ cũng không nói lời thừa, đi qua rồi ngồi xuống. Yêu nữ mặt mày rạng rỡ, phong tình vạn chủng liếc hắn một cái, Diệp Vô Thần mắt nhìn thẳng, không thèm nhìn nàng. Trong lòng phán đoán phương thức thi đấu của Tái Y Hội.
Bầy người dưới đài rất nhanh liền an tĩnh, ai nấy trợn tròn mắt. Một người được Dược Tiên khen là y thuật tới cảnh giới siêu phàm, một người chủ động lên đài, vô cùng yêu mị. Vở kịch như vậy đã kéo theo hứng thú của tất cả mọi người, nhộn nhịp mong chờ trận đấu tiếp sau của hai người. Những kẻ từ bốn phương tám hướng chạy tới tham gia Tái Y Hội cũng không cảm thấy sốt ruột, đều rất có hứng thú nhìn lên đài, không một ai đưa lời bất mãn hoặc kháng nghị.
- Hắn còn biết y thuật ư? –Đằng sau bầy người, Mộng Chỉ nhìn Diệp Vô Thần thản nhiên như không ở trên đài, không dằn lòng nổi lẩm bẩm thành tiếng. Danh tiếng của Thủy Nam Hạc, nàng đương nhiên biết, hơn nữa còn biết sâu sắc hơn cả người bình thường. Khi nghe thấy ông ta ở trước mặt mọi người nói tu vi y đạo của Diệp Vô Thần cao hơn ông ta, nội tâm khiếp sợ vô cùng.
Ngưng Tuyết nghe thấy thế, lập tức gật đầu, ngửa mặt nói:
- Đương nhiên rồi! Ca ca là người lợi hại nhất trên thế giới, cái gì cũng biết... cái gì cũng lợi hại nhất.
Mộng Chỉ:
- ......
Tần lão nhân không biết móc từ đâu ra một tập sách nhỏ ố vàng, nói:
- Đầu tiên, trước tiên mời hai vị trả lời ta mấy câu hỏi, người trả lời trước là người thắng. Vậy thì, nghe cho tốt.
Thanh âm của Tần lão nhân tuy già nua, còn có chút mơ hồ, nhưng trung khí mười phần, Diệp Vô Thần nhướng mày: trả lời câu hỏi? Tái Y Hội thi chính là cái này?
Y bắt đầu giở tập sách trên tay, đứng thẳng người, đọc:
- Câu hỏi đầu tiên, quyển kỳ thư y đạo "Tử Mạch Y Kinh" này là của vị cao nhân y đạo nào soạn ra vào năm nào?
Diệp Vô Thần không nói gì. Hắn ngay cả "Tử Mạch Y Kinh" gì đó cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
Khiến hắn bất ngờ chính là yêu nữ nọ tương tự cũng không mở miệng.
Tại y giới, đây gần như có thể xem như là một câu hỏi mang tính thưởng thức. Tần lão nhân cũng chỉ tùy ý thăm dò một lần. Nhưng trầm mặc một hồi, ông không ngờ chưa nghe thấy ai trả lời, buông sách xuống, hồ nghi nói:
- Hình như hai vị không nghe rõ câu hỏi.
- Nghe rõ, nhưng không biết trả lời thế nào. –Diệp Vô Thần lắc đầu nói.
Yêu nữ càng trực tiếp hơn hắn, dùng thanh âm khiến xương cốt người ta rã rời ba phần từ từ nói:
- Tử Mạch Y Kinh là?
Dưới đài một trận rỉ tai khe khẽ, nghị luận cái gì thì cứ nghĩ là biết. Mấy lão giám khảo trên đài cũng đưa mắt nhìn nhau. "Y đạo kỳ nhân" lại ngay cả y đạo kỳ thư trẻ con năm tuổi đều biết cũng không biết? Điều này... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Không sao không sao. –Sau phút kinh ngạc, Tần lão nhân ẩn đi tâm tình trên mặt, hỏi tiếp:
- Vậy câu hỏi thứ hai, "Khinh Châm Thuật" của Thiên Long Quốc ta truyền tới ngày hôm nay đã bảy trăm năm, liệu hai vị có biết "Khinh Châm Thuật" là do ai sáng tạo, có thể chủ trị những tật bệnh ở mặt nào không?
Diệp Vô Thần:
- ......
Yêu nữ:
- ......
- Vậy... câu hỏi thứ ba...
- Khoan đã. –Diệp Vô Thần đứng dậy, rất không khách khí hỏi:
- Xin hỏi Tần hội trưởng một câu, Tái Y Hội rốt cuộc thi cái gì?
- Đương nhiên là y thuật. –Tần lão nhân trả lời.
- Thế y thuật là gì?
- Y thuật… cái này, đương nhiên là bản lĩnh trị bệnh cứu người. –Tần lão nhân chẳng ngờ hắn lại hỏi vấn đề như vậy, nghẹn một chút.
Diệp Vô Thần gật đầu nói:
- Tần hội trưởng nói không sai, y thuật là bản lĩnh trị bệnh cứu người, là khi chữa trị cho bệnh nhân thi triển ra, mà không phải dùng miệng nói ra. Nếu đã là Tái Y Hội, so đấu cũng hẳn là y thuật mà không phải một vài câu hỏi nhỏ tầm phào không liên quan tới y thuật.
- Hừ! Ngay cả những y đạo thưởng thức cơ sở nhất đều không hiểu, còn nói y thuật gì nữa. –Trong năm lão nhân ngồi ngay ngắn nọ, một người trong đó phát ra một tiếng hừ nhẹ.