Diệp Vô Thần cười ha ha, vỗ tay nói:
- Không hổ là Phong Liệt, nói đến bình tĩnh tỉnh táo, một tên vãn bối như ta còn lâu mới bằng ngươi. Còn về Nam Hoàng tông là quan hệ gì, ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết ư? Nếu ngươi đã tin tưởng nhanh như vậy, thế thì đơn giản rồi. Ngươi nói không sai, ta dám to gan xông vào hoàng cung ngươi, tổn thương con trai ngươi, còn gác đao lên cổ ngươi, đương nhiên là có chỗ dựa. Mặc kệ ngươi có tin thật hay không, ngươi có thể thử tấn công Thiên Long Quốc ta một lần xem. Chỉ là ta nhất thiết phải nhắc nhở ngươi là, nếu sau khi ngươi bị cảnh cáo mà vẫn có hành động, chưa biết chừng Nam Hoàng tông sẽ vì một món đồ trong mắt họ quan trọng hơn cả trời mà hủy Phong gia ngươi, nếu Nam Hoàng tông thật muốn giết ai, thì âu cho dù là Phong Triêu Dương cũng chưa chắc cản nổi nhỉ? Hoàng đế Đại Phong, ngươi dám thử một lần không?
Phong Liệt trầm mặc, rất lâu sau, y một lần nữa rời ánh mắt lên trên mặt Diệp Vô Thần, trầm giọng nói:
- Không hổ là con trai Diệp gia, Diệp gia… quả nhiên là đời sau mạnh hơn đời trước, không một ai là phế vật. Trẫm luôn cảm thấy rất may mắn, bởi vì thống trị Thiên Long Quốc là Long gia mà không phải Diệp gia ngươi.
Diệp Vô Thần nhếch miệng, chậm chạp nói:
- Hoàng đế Đại Phong ngươi có tâm, có điều ta tin rằng, điều may mắn này của ngươi có lẽ sẽ không duy trì lâu lắm đâu.
Đôi con ngươi của Phong Liệt bỗng co rụt lại, lại một lần không thể giấu nổi vẻ động dung trên mặt, ngay cả Diệp Thủy Dao vẫn một mực im lặng cũng run rẩy cả người, nhưng không nói gì.
- Ha ha ha ha! –Phong Liệt bỗng cười ầm một trận:
- Hay cho một Diệp Vô Thần, xem ra trẫm vẫn xem thường ngươi rồi. Trẫm rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt ngươi, bây giờ lại cảm thấy ngươi còn khiến trẫm sợ hãi hơn cả gia gia ngươi. Hiện tại… trẫm đã bắt đầu có chút thích ngươi rồi. Nhưng… -Phong Liệt ánh mắt hung tàn, tỏa ra luồng uy áp và tức giận thuộc về đế vương, trầm giọng nói:
- Ngươi hủy đại hôn con ta, tổn thương Lăng Nhi của trẫm, hành động hôm nay của ngươi đã mang tới cho Phong gia ta một nỗi nhục nhã chưa bao giờ có. Trẫm hôm nay nhận thua, nhưng ngày sau nếu ngươi rơi vào trong tay trẫm, trẫm ắt sẽ chém ngươi thành từng mảnh! Dẫu ngươi thật sự có quan hệ với Nam Hoàng tông, trẫm cũng sẽ không sợ họ. Nam Hoàng tông tuy mạnh nhưng Phong gia ta xưa nay chưa bao giờ sợ hãi bất kỳ ai, tâm nguyện của trẫm là bình định thiên hạ, Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông…
- Cũng ở trong danh sách bình định của ngươi đúng không? –Diệp Vô Thần tựa vào cửa xe, vẻ mặt lạnh nhạt nói, khóe miệng còn lộ ra vẻ châm chọc rõ ràng. Đối với loại thế lực khổng lồ cao thủ đầy đất như Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông, có thể chống chọi với họ chỉ có thực lực cường đại tương tự, số lượng thật sự hữu dụng ư? Họ không chủ động trêu chọc đã là vô cùng may mắn rồi, nếu ai thực sự dám chủ động trêu vào họ, hậu quả căn bản sẽ không có điều thứ hai. Thiên Thần đại lục tồn tại vô số năm, triều đại này nối tiếp triều đại kia, đủ các thế gia khổng lồ hưng thịnh suy nhược nối tiếp nhau, duy chỉ có Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông chưa từng tàn lụi bao giờ, vẫn luôn là con quái vật khổng lồ được mọi người ngưỡng vọng, lại xưa nay không được nhìn thấy trên Thiên Thần đại lục. Thế lực họ tích lũy, nội tình họ vùi lấp trong nhiều năm qua như vậy, chắc chắn sớm đã không phải người thường có thể tưởng tượng. Căn cơ của họ, há có thể là một Phong gia chỉ có lịch sử mấy trăm năm có thể rung chuyển.
Vả lại, Nam Hoàng tông nay đã bắt đầu lặng lẽ thẩm thấu vào nội bộ Long gia, với thế lực của họ, có vươn nanh vuốt về phía Đại Phong Quốc hay không cũng còn khó biết được. May mà về bề ngoài Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông đều bắt buộc phải tuân thủ tổ huấn không thể tham dự và nhúng tay vào phân tranh thế tục, chỉ có thể lặng lẽ tiến hành, chứ bằng không, nếu họ khăng khăng muốn mưu đồ thiên hạ thì Thiên Thần đại lục lúc này đã phong vân biến sắc rồi.
Phong Liệt tuyệt không phải kẻ không biết trời cao đất dày, tuy y nằm mơ đều muốn đứng trên đỉnh cao nhất của Thiên Thần đại lục, trở thành đệ nhất đế vương từ xưa đến nay, đem Nam Hoàng tông Bắc Đế tông luôn cao cao tại thượng tương tự cũng đạp mạnh dưới chân, thậm chí khống chế trong tay, nhưng từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu đế vương không biết tự lượng sức từng có ý nghĩ tương tự, còn ra sức thi hành, hậu quả không một ai không phải hết sức thê thảm. Y quay đầu đi, nhắm lại đôi mắt sắc bén, lạnh nhạt nói:
- Tuy trẫm tạm thời không có khả năng động được đến họ, nhưng trẫm cũng tin rằng cho dù trẫm giết ngươi, Nam Hoàng tông cũng sẽ không vì ngươi mà trở mặt với trẫm, bởi vì Phong gia ta cũng chẳng phải dễ chọc. Dẫu sao thì, ngươi họ Diệp, mà không phải họ Thủy!
- Hừ, ca ca còn lâu mới sợ ngươi! –Diệp Vô Thần còn chưa mở miệng, Ngưng Tuyết đã tức giận nói. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz
Phong Lăng không lên tiếng, lời nói mạnh mẽ của y vừa nói xong, thân thể liền lạnh dọa người như bị đóng băng, đừng nói nhúc nhích, ngay cả sức để mở miệng đều không nhấc lên nổi. Duy chỉ có trái tim đập nhanh dồn dập trên mức bình thường không biết bao nhiêu lần. Y cảm giác đằng sau lưng dường như có một con rắn cực độc đang nhìn chằm chặp y, khiến y run rẩy trong sự sợ hãi vô bờ.
Con rắn độc ấy chính là Đồng Tâm đã phóng ra sát khí khủng bố khi Phong Liệt nói muốn "chém Diệp Vô Thần ra thành ngàn mảnh".
Diệp Vô Thần nở nụ cười châm chọc về phía y, không thèm liếc y cái nào, cái mũi hơi giật giật.
- Ca ca, tỷ tỷ, có phải chúng ta có thể về nhà rồi hay không? Hả? ca ca, huynh có ngửi được mùi hương rất lạ hay không, mùi này phải ở trên người tỷ tỷ mới đúng. –Ngưng Tuyết hích hích cái mũi, nghi hoặc hỏi.
Diệp Vô Thần mỉm cười nói:
- Tuyết Nhi cũng ngửi ra à, mùi này đích xác không phải mùi cơ thể, cũng không phải hương phấn của đám con gái. Nói không chừng… -Hắn khinh thường cười lạnh:
- Có thể là loại hương liệu đặc thù nào đó có thể dùng để theo dấu.
Ngoài xe, tên thị vệ bị Diệp Vô Thần bắt tới đánh xe thu hết lời họ vào trong tai, bị dọa cho kinh hồn bạt vía, cả người đều run lên cầm cập không cách nào khống chế. Gã biết lần này cho dù mình an toàn trở về, thì cũng có gần 100% tỷ lệ bị Phong Liệt giết người bịt miệng.
Chạy thẳng đến một góc trong thành, Diệp Vô Thần gật đầu với Đồng Tâm, Đồng Tâm đôi mắt biến đổi, một luồng quang mang đen kịt trùm lên thân thể Phong Liệt, khiến ý thức y trong nháy mắt trở nên trống rỗng. Diệp Vô Thần một tay ôm Diệp Thủy Dao, Đồng Tâm một tay nắm Ngưng Tuyết, một tay dẫn theo Diệp Vô Thần, vô thanh vô tức bay ra ngoài.
Trong xe ngựa chỉ còn sót lại Phong Liệt không chút nhúc nhích như người mất hồn, tên thị vệ đánh xe vẫn luôn nơm nớp lo sợ đánh xe không mục đích kia hoàn toàn không phát hiện trên xe đã thiếu đi bốn người.
Khi Phong Như được sự trợ giúp của Hoàng Vĩ Hồ rốt cuộc đã đuổi đến xe ngựa thì nó đang đỗ sát một căn nhà bỏ hoang ở ven đường. Trên xe, Phong Liệt vẫn trợn trừng mắt, ngồi như một cọc gỗ ở trong xe, mặc cho lay lắc thế nào đều không tỉnh lại. Mà những người khác, bao gồm cả tên thị vệ đánh xe kia đều không biết đi về hướng nào.
Lửa giận của Phong Như bốc lên hừng hực, nàng hét lớn:
- Các ngươi mau đưa phụ hoàng ta về cung, lũ tặc tử Diệp gia kia nhất định đã hạ độc thủ gì với phụ hoàng rồi, nhất định phải bắt bọn chúng về, những người còn lại đi theo ta!
- Nhưng thưa công chúa…
- Câm miệng, mau đi theo ta!
- Vâng…
Thời gian thấm thoát trôi dần về chập tối, nơi đây là một đồng cỏ khô cách cửa tây Thiên Phong Thành không xa, gió lạnh phơn phớt vào mặt, bên tai nước chảy róc rách, Ngưng Tuyết và Đồng Tâm sóng vai, nhàm chán ngồi trên cỏ, nghịch cỏ khô trong tay.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Ngưng Tuyết bị lạnh theo bản năng co người lại, dựa sát vào Đồng Tâm. Đồng Tâm há mồm, lại không phát ra thanh âm. Một tay nàng đè lên vai Ngưng Tuyết, một tầng quang hoa nhàn nhạt xuất hiện bên ngoài cơ thể Ngưng Tuyết, khiến luồng hơi lạnh trên người nàng biến mất trong nháy mắt.
- Cảm ơn Đồng Tâm tỷ tỷ. –Ngưng Tuyết giãn đôi lông mi, mãn nguyện bật cười, sau đó lại xoay người nhìn về nơi rất xa ở đằng sau:
- Ca ca và tỷ tỷ nhất định có rất nhiều điều muốn nói.
Đồng Tâm cũng gật đầu theo.
Tuy nơi đây cách Thiên Phong Thành vẫn rất gần nhưng Diệp Vô Thần tin rằng họ cơ bản sẽ không đuổi theo nữa. Cho dù đuổi tới, có Đồng Tâm ở bên cũng hoàn toàn không có uy hiếp gì đáng nói. Hắn đầu tiên phải làm, chính là trước khi trở về nhà, cùng với thời khắc trái tim Diệp Thủy Dao đập loạn nhịp, xoa dịu tất cả những ngập ngừng còn sót lại trong lòng nàng. Bằng không một khi về đến Diệp gia, đối mặt với rất nhiều nghi ngờ, chất vấn, thậm chí chỉ trách, trái tim vừa mới kiên định của nàng sẽ dần dần suy sụp, chênh vênh trong đau khổ.
Diệp Vô Thần kéo tay nàng, đầu Diệp Thủy Dao hơi cúi, không giãy ra, hai người im lặng đi dọc theo ven suối về phía trước, cứ đi mãi rất lâu, tựa như một đôi tình nhân đang say tình. Giờ phút này, Diệp Thủy Dao nhắc mình quên đi hắn là đệ đệ của mình, muốn mãi mãi cứ im lặng như vậy ở trong thế giới chỉ thuộc về hai người, sẽ không có bất cứ ai quấy rầy hai người.
- Tỷ tỷ, tỷ không có gì muốn nói với đệ à? –Diệp Vô Thần nhìn về phía trước, mỉm cười nói.
Diệp Thủy Dao nghiêng khuôn mặt lãnh diễm đến kinh tâm động phách kia qua, dùng giọng điệu gần như cầu xin nói:
- Hôm nay… đừng gọi ta là tỷ tỷ.
Diệp Vô Thần dừng bước chân, bất tri bất giác, họ đã đi ra rất xa rồi. Cách Ngưng Tuyết Đồng Tâm đã vài dặm, nhưng khoảng cách dài như vậy họ vẫn cảm thấy đi quá nhanh. Lần đầu tiên, thời gian hoàn toàn thuộc về họ, không có bất cứ người ngoài nào, không có bất cứ áp lực và trở ngại nào.
Đối diện với ánh mắt của Diệp Vô Thần, Diệp Thủy Dao vươn tay ra, sờ lên khuôn mặt hắn, trong đôi mắt như hồ nước sớm đã lờ mờ ánh lệ:
- Tiểu Thần… Sao ngươi ngốc như vậy, vì sao phải đuổi tới… Nếu ngươi xảy ra bất trắc, để ta và còn cả cha mẹ, gia gia phải làm sao đây…
- Vì tỷ tỷ ngốc lắm, cho nên vì tỷ tỷ, ta cũng đành phải ngốc một lần. –Diệp Vô Thần cười dịu dàng, từ trong đôi mắt nàng cuối cùng hắn đã nhìn thấy vẻ nhu tình không còn che giấu nữa.
Có lẽ, việc nàng bất ngờ suýt nữa bị gả cho Phong Lăng cũng không hoàn toàn là một việc xấu, nếu không có sự xúc động ngày hôm nay, có lẽ cả đời Diệp Thủy Dao đều không thể vượt qua khoảng cách to lớn của luân lý đạo đức này, mà mở rộng cõi lòng mình.
- Vì sao phải trốn? Tỷ tỷ… tỷ làm thế không phải vì tốt cho ta, mà là đang xé nát trái tim ta, biết không? –Diệp Vô Thần ngẩng đầu lên, thở một hơi thật dài. Ngay ngày hôm qua, ngay trong khoảnh khắc biết được Diệp Thủy Dao bị gả xa tận Đại Phong Quốc, hắn chịu đựng đích xác là nỗi đau như xé tim, đau khiến hắn gần như không thể hô hấp.
-Tỷ tỷ… trong quãng thời gian ấy, chẳng lẽ thật sự không nhìn ra chút tâm ý nào của ta ư?
Chung sống với Diệp Thủy Dao, hắn dần dần mở cửa trái tim nàng, để nàng đón nhận hắn, tiếp đến là những ám chỉ khó đoán, cuối cùng là liên tiếp những tỏ bày rõ ràng, hắn tin rằng mỗi một lần đều đủ để cho nàng phát hiện ra cái gì đó, đồng thời xúc động nội tâm nàng, một lần rồi lại một lần, từ từ đánh sâu, tích lũy, rồi đến khi…