Đây là một gian nhà cỏ còn xem như bền chắc, tuy đơn sơ nhưng dọn dẹp rất gọn gàng. Chiếc chiếu trên giường hiển nhiên là tự đan, bên dưới trải rất nhiều rơm cỏ, nằm lên rất mềm mại. Diệp Vô Thần nằm ở trên đó, trong lòng muôn vàn suy nghĩ. Ngưng Tuyết ngồi ở mép giường, nói khẽ:
- Ca ca, muội rất thích người ở đây. Họ không sợ muội, không ghét muội, còn tốt với chúng ta như vậy, họ đều là những người rất rất tốt.
- Đúng thế. –Diệp Vô Thần đáp, sau đó nhu hòa nhìn nàng: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Tuyết Nhi, muội có phải rất muốn ở lại đây mãi mãi hay không?
Ngưng Tuyết gật đầu rồi lại lắc đầu:
- Nếu có thể ở lại đây mãi mãi với ca ca, muội nhất định rất cao hứng, nhưng muội nhớ tỷ tỷ, nhớ Đồng Tâm tỷ tỷ… Còn có rất nhiều người, họ nhất định cho rằng chúng ta không còn nữa, rất đau lòng. Nếu có thể trở về, họ nhất định sẽ không đau lòng như vậy nữa.
Diệp Vô Thần ảo não trong lòng, từ từ nhắm mắt. Thời gian hai năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Họ thế nào rồi, vẫn khỏe chứ…
- Chúng ta sẽ trở về. –Hắn thấp giọng nói, ngẩng đầu, ánh mắt dường như xuyên qua nóc phòng nham nhở bắn thẳng về phía trời cao xa xăm:
- Nhất định sẽ trở về. Vận mệnh giống như một đứa bé thay đổi thất thường, có lúc rất tàn nhẫn, có lúc thì lại lộ ra một mặt thiện lương.
Kèn kẹt- cánh cửa gỗ khép hờ bị đẩy nhẹ ra, một bóng người ở cánh cửa sau khi lùi lại một bước mới bưng một chén canh nghi ngút khói và mùi thuốc, cúi đầu đi vào. Đây là một cô gái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trên dưới toàn thân không chỗ nào không lộ ra một vẻ thùy mị thành thục, dưới lớp y phục vải thô sạch sẽ gọn gòng, bất kể là bộ ngực ưỡn thẳng cao cao hay là bờ mông căng tròn đều không phải thiếu nữ có thể sánh bằng, nhưng lại có làn da mềm mịn chỉ thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi mới có. Trong động tác, nét mặt càng lộ ra vẻ thẹn thùng mà thiếu nữ dưới mười ba mười bốn tuổi mới có.
Lão nhân chỉ có một người con trai, con cái của người con trai đó của ông tổng cộng có một trai, ba gái. Con gái lớn ngay vừa mới sinh thì chết non, toàn bộ mọi người giúp đỡ đều không thể cứu lại. Cách một năm sau lại sinh được một người con gái, gọi là Nhị Nha, năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi. Ba năm sau rốt cuộc có một con trai, cũng chính là Tam Oa Cung Lạc, bảy năm sau, lại có một người con gái là Tứ Nha, tuổi vừa mười lăm.
Mà cô gái này chính là Nhị Nha, khi Cung Lạc dìu hắn tiến vào liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng, trong lòng sinh ra cảm giác kinh diễm sâu sắc. Mi như lưỡi trăng, làn da như mỡ đông, đôi mắt trong như hồ nước, môi ngọc đỏ thắm… Một thế giới nhỏ như vậy mà cũng tiềm ẩn một tuyệt thế giai nhân có dung nhan hồn xiêu phách lạc đến đến mức này.
Mà Diệp Vô Thần nhìn chăm chăm lại khiến gương mặt nàng thoắt cái đỏ bừng, xoay người che mặt tránh né. Cung Lạc còn cười trộm nói:
- Thế nào, tỷ tỷ ta rất đẹp phải không? Sau này ngươi gọi tỷ ấy Nhị Nha là được.
Nhị Nha bưng chén đi vào, đầu một mực đều dám ngẩng lên. Trong nhà bỗng nhiên thêm một khách quý từ thế giới bên ngoài tới, nàng không hề có cách nào thả lỏng. Mà nguyên nhân quan trọng nhất là tướng mạo của Diệp Vô Thần quá ư hoàn mỹ, với cô gái mỗi ngày chỉ có thể đối mặt với những khuôn mặt quen thuộc kia mà nói, lực sát thương cứ nghĩ liền biết.
- Cảm ơn, Nhị Nha tỷ. –Chờ nàng để chén canh xuống, Diệp Vô Thần cười nói. Nhị Nha đứng ở đó sững sờ một hồi, rất lâu đều không biết trả lời thế nào, cuối cùng bèn đỏ mặt, như chạy trốn lao ra ngoài.
- Ca ca, Nhị Nha tỷ hình như rất xấu hổ đấy. –Ngưng Tuyết cười trộm sau đó cầm chiếc muỗng trong chén canh, quấy quấy vài cái để nó nhanh nguội hơn. Những chén muỗng này cũng đều là tự chế, nham nhở không chịu nổi. Nhưng ở nơi đóng kín, ngoại trừ thực vật có thể tự lực cánh sinh này, mọi thứ đều rất thiếu thốn, có thể xuất hiện chén muỗng như vậy đã có thể thấy được sự bất phàm của những người ở đây.
Một vị có tuổi tác thiếu phụ lại có tính cách như vậy, làm ra cử chỉ như vậy đích xác khiến người ta hết sức buồn cười. Diệp Vô Thần hiểu ý bật cười, bỗng hỏi Ngưng Tuyết:
- Muội nàng, vì sao nàng đến bây giờ đều chưa lấy chồng?
Ngưng Tuyết nghiêng đầu nghĩ một hồi, chớp chớp mắt:
- Không biết được, ca ca biết không?
Diệp Vô Thần cười lắc đầu, trong lòng đã thầm lưu ý. Có đôi khi, một vài thứ thoạt nhìn thì đơn giản, ngược lại có thể là mấu chốt vạch ra hết thảy bí mật.
Ngưng Tuyết cầm chiếc muỗng đen nhẻm, nếm thử chén canh rất đắng rất chát kia một lần:
- Ca ca, đã nguội rồi, có thể uống rồi.
- Muội xúc cho ta.
- Dạ, hì hì. –Ngưng Tuyết cười ngọt ngào, lần lượt đặt chiếc muỗng lên miệng Diệp Vô Thần, vui vẻ nhìn hắn uống. Khi xúc được một nửa thì lão nhân đi tới trước cửa, rồi lặng lẽ lui ra ngoài, trong lòng thầm than tình cảm của hai người thật là nồng hậu khác thường. Mãi đến khi Diệp Vô Thần uống xong chén thuốc, ông mới như không có việc gì đi vào, giúp Diệp Vô Thần kiểm tra thân thể lại một lần.
- Sao rồi? –Diệp Vô Thần hỏi.
Lão nhân xem xét một hồi, khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- Ai, thân thể ngươi vốn dĩ đã không thể tiếp nhận lực lượng, ngay cả thuốc bồi bổ nguyên khí cũng không thể sinh ra hiệu quả, tự động trào ra. Ta đi xem thử một vài phương pháp khác nữa coi. Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo lắng, thứ tổ tiên truyền xuống bác đại tinh thâm, nhất định sẽ có cách chữa trị. –Ông vỗ vai Diệp Vô Thần để hắn bớt lo.
- Phiền hà cho ông rồi.
Lão nhân mỉm cười lắc đầu đi ra ngoài. Quá một hồi, Nhị Nha bước nhẹ nhàng đi vào, dọn chén thuốc đi, đều không dám nói một câu với họ.
- Tuyết Nhi, đừng lo. –Diệp Vô Thần sợ Ngưng Tuyết sa sút tâm tình vì những lời lúc nãy của lão nhân, an ủi nói.
- Muội không lo đâu. Bởi vì ca ca từng nói có thể khôi phục, vậy thì nhất định có thể. –Ngưng Tuyết bật cười, ngược lại an ủi hắn.
- Tam Oa, ra ngoài mau, cha ngươi trở về rồi. Trên đường nghe người ta nói ngươi nhặt về một người ngoài, mau dẫn đến cho cha ngươi xem hắn có bộ dạng thế nào!
Một giọng nói ầm ầm khiến Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết giật nảy mình, nghe thấy những lời trong miệng y nói ra, lại không khỏi đồng loạt cười trộm. Giọng của y khiến Diệp Vô Thần không khỏi nhớ đến Hoa Chấn Thiên. Khác với Hoa Chấn Thiên chính là, Hoa Chấn Thiên là trời sinh cổ họng lớn, mà thanh âm người này lại có khí thế và lượng khí kinh người, thanh âm ra khỏi miệng làm màng tai và nội tâm người ta đều khẽ phát run.
Tiến vào là một trung niên nam tử vóc người tầm trung, làn dan ngăm đen, y phục bẩn thỉu trên người y đã rách thủng nhiều chỗ, trên đầu đội một chiếc mũ rơm đã thủng một lỗ to, chân đi đôi giày gỗ, bộ dạng mười phần một ông nhà quê vừa làm đồng áng trở về nhà. Điểm khác chính là trên lưng y không phải vác mấy thứ như cuốc xẻng, mà là một con gấu đen có kích cỡ gấp vài lần thể hình của y. Vác một con vật khổng lồ như thế, lại chẳng thấy y có vẻ cố sức chút nào, ngay cả bước chân đều không tỏ vẻ nặng nề, dường như y vác chính là một đống xốp nhẹ nhàng vậy.
Cách ăn mặc của phụ nữ trung niên bên người y có thể nói khá là tương xứng với y. Vóc người tầm trung, hơi hơi béo, làn da ngăm đen, ăn mặc tùy tiện, cũng đội một chiếc mũ rơm, đi giày gỗ xỏ ngón. Chẳng qua vật nàng xách trong tay lại phong phú hơn nhiều, nào là chim rừng gà rừng vịt rừng thỏ rừng đủ hơn bảy tam loại, mà nếu dí mắt nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện trên cổ những món thôn quê không chút nhúc nhích này đều cắm một chiếc lá cây nho nhỏ.
Lão hán trung niên lẳng con gấu đen kia một cái, "Rầm" một tiếng rơi xuống đất, bốc lên một mảnh tro bụi, sau đó bước nhanh đi về phía phòng của Cung Lạc, vừa đẩy cửa y liền đần ra một hồi.
- Chào bá phụ, ta chính là người ngoài A Tam huynh nhặt về, đây là muội muội của ta. –Diệp Vô Thần cười nói, đồng thời dùng ánh mắt quan sát người này một lượt.
Người trung niên kia lúng túng, sau đó cười ha ha:
- Ha ha ha ha, ta là một kẻ thô lỗ, nói chuyện khá tùy tiện, tiểu huynh đệ đừng trách nhé. Ta nghe nói thân thển ngươi có vấn đề, để ta xem thử nào.
Y vừa muốn đi vào, thân thể liền bị túm ra ngoài, phụ nữ trung niên dọn sạch chướng ngại vật ngăn ở trước cửa liền "vút" đi vào, bừng bừng hưng phấn nhìn về phí Diệp Vô Thần, sau đó cười tít mắt mắt khen ngợi:
- Chậc chậc! Xem ra những người bên ngoài kia nói quả nhiên không sai, thằng bé tuấn tú thật, thật càng nhìn càng làm người ta thích, so với Tam Oa nhà ta tuấn tú hơn nhiều. Chậc chậc! Mái tóc của tiểu muội muội này thật đẹp… Hai người vừa đến đây nhất định đã đói rồi, muốn ăn gì thì để ta đi làm cho các ngươi, ta cái khác không biết nhưng trù nghệ nhất định sẽ khiến các ngươi vừa lòng.
Nữ nhân quá mức nhiệt tình này như bắn liên thanh nói một đống, Diệp Vô Thần vài lần mở miệng đều chưa kịp xen lời, lúc này rốt cuộc có cơ hội mở miệng:
- Chào a di, ta quả thật hơi đói rồi.
Với tình trạng thân thể bây giờ của hắn, vốn dĩ sẽ không cảm thấy đói khát. Nhưng Ngưng Tuyết lâu như vậy nhất định đã đói lắm rồi. Món thịt duy nhất ăn qua chính là con thỏ nhặt về hôm ấy.
Phụ nữ trung niên nhận được câu trả lời vừa lòng liền bật cười giòn giã:
- Được được, ta lập tức đi làm cho các ngươi. –Nóng xong liền vội vã chạy ra ngoài.
Lão hán trung niên kia lúc này mới có cơ hội đi vào, cười hắc hắc nói:
- Đừng để ý đến mụ điên ấy…
Bộp… Một món đồ đập vào gáy y, không ngờ là một con gà rừng, đồng thời nương theo một tiếng hét lớn:
- Ông bảo ai là mụ điên?!
Lão hán trung niên lập tức câm như hến, quay đầu liếc vài cái, sau khi phát hiện đã an toàn mới cười khan nói:
- Khục khục, nào, ta trước tiên kiểm tra thân thể cho ngươi, còn chưa có cái gì có thể làm khó được ta.
Thế giới nguyên thủy độc lập, đám người nhiệt tình, vô tư, tính cách mỗi người mỗi vẻ, lại đủ thú vị. Xem ra, cuộc sống sau này có lẽ sẽ rất đặc sắc. Diệp Vô Thần thầm nghĩ.
Vài ngày kế tiếp, Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết liền trải qua một hồi quan tâm chăm sắc cẩn thận đến cực điểm của cả nhà Cung Lạc. Chỉ là, Diệp Vô Thần một mực đều không nhìn thấy Tứ Nha của nhà này, sau khi hỏi qua Cung Lạc mới biết Tứ Nha theo nãi nãi của gã đi tu hành ở dãy núi phía nam, không đến vài ngày nữa sẽ trở lại. Hắn còn được biết rằng, tiền bối của họ nghiêm lệnh tuyên bố, có thể vứt hết mọi thứ nhưng tuyệt không thể vứt bỏ tu vi của mình, mỗi một người đều buộc phải tu luyện một loại công pháp không biết tên từ nhỏ. Mà Cung Lạc là người mạnh nhất trong lớp trẻ ở đây.
Rốt cuộc là công pháp gì lại có thể khiến một kẻ hơn hai mươi tuổi có được thực lực Thiên cấp, khiến mỗi người ở đây đều có một thân tu vi hãi người. Diệp Vô Thần miên man suy nghĩ. Những người ngăn cách với bên ngoài này sẽ không hay biết, những người như họ nếu ra thế giới bên ngoài, với tu vi của họ, thì sẽ là một cỗ lực lượng khủng bố khiến cả Thiên Thần đại lục run rẩy.