- Được thôi, ta là người xấu mà, sẽ không để ý đến cái này. –Diệp Vô Thần kê hai tay ra sau đầu, vẻ mặt cứ vô tư nói. Với tiểu nha đầu này mà nói, đừng nói nàng chủ động, cho dù cầu nàng nói nàng hẳn cũng không dám nói ra. Cái thứ danh tiết này, bất kể ở chỗ nào với nữ nhân mà nói đều quan trọng hơn cả tính mạng.
- Ngươi… tên xấu xa ngươi! –Tứ Nha dùng sức dậm chân một cái, sau đó đảo tròng mắt, trên mặt lập tức đổi thành một khuôn mặt tươi cười, ngồi bên mép giường, vẻ mặt lấy lòng nói:
- Ca ca tốt, cho ta được hay không, ta thật sự rất thích mà, được không nào…
Lời đề nghị của tiểu nha đầu này, chẳng những không khiến người ta nổi da gà, ngược lại dường như có mị hoặc thấu xương, làm cho thân thể Diệp Vô Thần vốn có chút ỉu xìu đều như mềm đi vài phần. Hắn hữu khí vô lực nói:
- Không được là không được, cầu xin ta cũng vô dụng, ta là người xấu, còn khuya mới hảo tâm như vậy.
Tứ Nha vẻ mặt đáng thương, nàng túm một cánh tay của Diệp Vô Thần, vừa lắc lắc vừa làm nũng nói:
- Ca ca tốt còn lâu mới là người xấu, là người tốt tốt nhất, cho ta y phục đẹp như của tỷ tỷ được không, ta muốn ta muốn ta muốn, được không được không được không nà…
Dưới thế công của một loạt thanh âm uy lực cực lớn cộng thêm nét mặt, thân thể Diệp Vô Thần suýt nữa mềm đi, thầm nhủ tiểu nha đầu này thật sự nguy hiểm, quả thực có thể đòi mạng người. Hắn không chút dấu vết rút bàn tay mình từ trong lòng bàn tay nàng ra, vẻ mặt chịu thua nói:
- Được rồi… Trước tiên cô hãy nói cho ta biết tên của cô.
Nghe giọng điệu hắn buông lỏng xuống, trong lòng nàng một trận vui mừng, trên mặt lại làm vẻ e thẹn:
- Mẹ ta nói, con gái không thể tùy tiện nói tên của mình với con trai. –Sau đó lại lập tức vội vã chủ động nói:
- Ta tên… Cung Nhược.
- Vậy tỷ tỷ cô thì sao?
- Tỷ tỷ tên Cung Nguyệt.
- Ca ca cô thì sao?
- Ca ca tên Cung Lạc.
- … Xem ra cô hẳn không nói dối.
- Hử? Ta thèm vào mà nói dối! Mau cho ta y phục đi!
- Hả? –Diệp Vô Thần vẻ mặt kinh ngạc cộng thêm vô tội:
- Ta lúc nào nói muốn cho cô y phục đẹp?
- Ta đều nói tên của ta cho ngươi rồi!
- Ta lại không nói sau khi cô cho ta biết tên cô thì sẽ cho cô y phục đẹp nhé.
- Ngươi…! –Tứ Nha căm tức suýt nữa nhảy xổ lên, nàng vươn một ngón tay ngọc chỉ vào Diệp Vô Thần, tư thế như chuẩn bị nổi giận. Diệp Vô Thần ngẩng đầu, ngắm nhìn nét đáng yêu khi tức giận của nàng:
- Cung Nhược tiểu muội muội trời sinh đẹp đẽ, bất kể mặc y phục gì đều xinh đẹp cả, hoàn toàn không cần y phục đẹp gì gì đó kia.
Câu khen ngợi này lập tức có hiệu quả, cơn giận của tiểu nha đầu tức thì biến mất, trên mặt còn lộ ra nỗi vui mừng và e thẹn không thể giấu nổi:
- Tên người xấu ngươi, nhất định lại đang gạt ta!
Diệp Vô Thần nhún vai:
- Ta thèm vào lừa cô, ngoại trừ ta, mỗi người ở đây nhất định đều thường xuyên khen cô rất xinh đẹp, đúng không? Tuyết Nhi, có phải không?
- Đúng đúng, Tứ Nha tỷ tỷ vốn đã rất xinh đẹp, bất kể mặc y phục gì đều rất xinh đẹp. –Ngưng Tuyết vội vàng gật đầu nói.
Tứ Nha thường xuyên được nhận những lời khen như thế, bình thường đều không có cảm giác đặc biệt gì, lần này lại cảm thấy mặt mình hơi hơi nóng lên, nàng vừa muốn nói chuyện, bỗng nghĩ đến điều gì, lại tức giận hô:
- Hứ! Ngươi lại muốn gạt ta! Rõ ràng tỷ tỷ xinh đẹp hơn ta, vì sao ngươi còn phải tặng cho tỷ tỷ.
- Bởi vì tỷ tỷ cô chẳng những xinh đẹp, còn thùy mị nết na, mỗi ngày đều vất vả sắc thuốc cho ta, còn tự mình đưa tới. Ta đương nhiên phải cảm tạ nàng rồi. Ta còn cảm thấy một bộ váy còn khuya mới đủ. –Diệp Vô Thần tươi cười nhìn nàng, hiển nhiên đang nói, ta và cô hình như hôm nay mới quen biết thì phải?
Tứ Nha phùng mang trợn mắt rất lâu, lại nói không ra lời. Nàng "vút" cái đứng dậy, cắn môi nói:
- Sắc thuốc… ta cũng biết! Hứ! –Nàng xoay người, bước chân vội vã rời đi, cặp chân dài như ẩn như hiện dưới váy vải, hấp dẫn mê người.
Diệp Vô Thần lắc đầu cười, rốt cuộc thở phào một hơi, Ngưng Tuyết bưng chén thuốc lên nói:
- Ca ca, phải uống thuốc rồi.
Hiện tại mỗi ngày Diệp Vô Thần đều phải uống ít nhất một chén thuốc. Mùi vị mỗi ngày lại hoàn toàn khác nhau. Mỗi lần, sau khi hắn uống xong thân thể đều sẽ nóng lên hoặc nặng hoặc nhẹ, sức lực cũng tăng cường trên mức nhỏ, nhưng chẳng được bao lâu loại cảm giác này sẽ biến mất sạch sành sanh. Trong lòng hắn biết hy vọng vào phương pháp này để thân thể mình phục hồi như cũ là cực kỳ xa vời, nhưng không nỡ cự tuyệt ý tốt khổ tâm của lão nhân, cũng mong chờ thật sự sẽ có kỳ tích xảy ra.
Kỳ tích… rốt cuộc đang ở đâu?
Lão nhân nói không sai, trên thế giới không có gì là tuyệt đối. Hắn mong chờ kỳ tích, cũng tin vào sự tồn tại của nó.
Kết giới vỡ tan, tầm chiều, lão nhân triệu tập tất cả mọi người cùng nhau tới, chia thành hơn mười ba người bắt đầu thăm dò "thế giới bên ngoài". Kết giới vỡ tan tuy là niềm vui, nhưng chẳng phải là niềm vui quá lớn. Bởi vì xuôi phía nam, mãi cho đến một vách núi cứng rắn cao không thấy đỉnh, toàn bộ đều là rừng cây lan tràn, xuôi về phía tây tương tự cũng là như thế. Về phía đông cũng vậy, duy chỉ có đầu cuối là có bãi cỏ và con suối mà Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết ở lại hai năm. Về phía bắc, là cấm địa không thể dấn chân. Cẩn thận thăm dò cũng chẳng có bất kỳ chỗ đặc thù nào. Điểm tốt duy nhất là phạm vi hoạt động có thể lớn hơn gấp đôi, số lượng có thể săn bắt và trồng trọt cũng tăng lên hơn gấp đôi.
Sau phút hưng phấn ngắn ngủi, cuộc sống vẫn như trước kia, mỗi người mỗi ngày làm việc tối mắt tối mũi, không hề bị ảnh hưởng đến cái gì. Kết giới tuy vỡ nhưng họ sinh sống vẫn là một không gian nho nhỏ ngăn cách với đời, không có khác biệt gì về bản chất.
Hôm sau, khi Tứ Nha bưng một chén thuốc tỏa ra mùi khen khét nóng hôi hổi tiến vào, sắc mặt Diệp Vô Thần phải gọi là rất đặc sắc. Thì ra tiểu nha đầu này không ngờ thật sự đi sắc thuốc, có điều mùi này… thật có thể uống sao?
- Xem nè, đây là thuốc ta sắc hộ tỷ tỷ, uống mau uống mau! –Tứ Nha cảm thấy rằng mình đã làm được một chuyện rất là xuất sắc, vẻ mặt hưng phấn đắc ý. Ngưng Tuyết nhìn thoáng qua thứ nước đặc sệt đen ngòm trong chén, dè dặt nói:
- Tứ Nha tỷ, đây hình như là… khê rồi.
- Khê? Không đâu không đâu, thuốc vốn chính là dạng này mà. –Tứ Nha không phục nói, sau đó mừng ra mặt bưng đến trước mặt Diệp Vô Thần:
- Nào, ta bón cho ngươi uống được không?
Phần lớn thảo dược lão nhân chọn đều có thứ mùi kích thích rất mạnh, vô cùng khó uống, giờ lại sắc quá lửa, cái mùi gay mũi xen lẫn mùi khê kia cứ nghĩ là biết. Diệp Vô Thần suýt nữa không nhịn nổi muốn bịt mũi mình lại. Lúc này, tiếng bước chân hoảng hốt tới gần, Nhị Nha vừa mới tiến vào nhìn thấy Tứ Nha bưng chén thuốc kia, vội vã bước tới đoạt lấy, nhỏ giọng trách cứ: Nguồn: http://truyenfull.xyz
- Ta đều nói đã khê rồi, sao còn mang tới, không uống được đâu.
Tứ Nha vẻ mặt ủy khuất, cúi đầu, dẩu miệng nói:
- Nhưng, đó là lần đầu tiên muội sắc mà, không muốn lãng phí…
- Nếu muội muốn học, tỷ sẽ dạy muội, bây giờ hãy đi hái thảo dược với tỷ một lần. –Nhị Nha vừa quay đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Diệp Vô Thần, lại lập tức cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Muội… muội ta nghịch ngợm không hiểu chuyện, ngươi đừng trách… -Nói xong, nàng kéo Tứ Nha vẻ mặt không tình nguyện cùng nhau đi ra ngoài.
Trên đường hai tỷ muội Nhị Nha Tứ Nha đi vào trong rừng, trên lưng mỗi người đều đeo một chiếc sọt đựng thảo dược. Nhị Nha lúc này đã thảy bộ y phục vải thô kia, nàng sợ khi ra ngoài sẽ không cẩn thận làm bẩn hoặc làm rách bộ y phục đẹp đẽ kia.
- Tỷ tỷ, có phải tỷ thích hắn rồi hay không? –Tứ Nha vẫn luôn hết nhìn đông tới nhìn tây bỗng mở miệng hỏi.
Mấy ngày nay Nhị Nha một mực đều có chút tâm thân không yên, bị hỏi một câu bất ngờ như vậy, nàng như bị giật mình bối rối lắc đầu:
- Không có không có… Hắn còn nhỏ như vậy…
Tứ Nha chẳng tin tí nào, dẩu đôi môi đỏ lên nói:
- Thì ta tỷ tỷ cũng biết gạt người, hôm qua muội đều nhìn thấy rành rành hắn hôn tỷ. Còn nữa nhé, tỷ tỷ vừa nhìn thấy hắn thì liền đỏ mặt, muội không ngốc như vậy đâu.
Nhị Nha cúi đầu, tim đập như hươu chạy.
- Cho dù tỷ không thích hắn, hắn cũng chắc chắn thích tỷ. Hắn chẳng những hôn tỷ, còn tặng tỷ y phục đẹp như thế. Hôm qua muội đòi rất lâu hắn đều không chịu cho muội đó. –Tứ Nha rất ghen tỵ và tức giận làu bàu nói. Nàng nhìn lén nét mặt của Nhị Nha vài lần, phát hiện trên mặt nàng đã xuất hiện một rặng mây đỏ, đôi môi không khỏi bĩu lên cao hơn:
- Tỷ tỷ, ngày mai tỷ đã hai lăm tuổi rồi đấy. Tối ngày mai, có phải tỷ sẽ chọn hắn hay không?
- A? Ta…
- Tỷ tỷ. –Chẳng chờ Nhị Nha đáp lời, Tứ Nha bỗng dừng chân, nhỏ giọng nói:
- Nếu tỷ không thích hắn, vậy nhường hắn cho muội được không?
Nhị Nha ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng.
- Tỷ tỷ là nữ nhân xinh đẹp nhất ở chỗ chúng ta, bất kể là ai đều sẵn lòng cưới tỷ tỷ. Tên người xấu kia… xấu xa như vậy, thân thể lại kém như vậy, một chút sức lực đều không có, gia gia còn nói hắn cùng lắm sống không quá năm năm, chẳng xứng với tỷ tỷ tí nào. –Tứ Nha long lanh đôi mắt, tâm tình rất hỗn loạn.
- Tứ Nha, có phải muội thích hắn rồi không? –Nhị Nha nhìn nét mặt nàng, nhẹ giọng hỏi.
Tứ Nha lắc đầu, sau đó cắn môi, lại gật đầu:
- Muội cũng không biết vì sao, khả năng là bởi vì… bởi vì thân thể muội đều bị hắn nhìn thấy hết rồi. –Tứ Nha cố lấy dũng khí, đỏ mặt nói.
- Á?
- Hôm ấy muội đang tắm rửa trong hồ, hắn không biết đó là chỗ chúng ta tắm rửa, liền xông vào, muội nghe thấy thanh âm, tưởng là tỷ muội khác tới nên cũng không để ý, nào ngờ là.. là hắn. Thân thể liền bị hắn nhìn hết. Sau đó, muội phát hiện hắn… thực ra cũng rất tốt, gả cho hắn cũng được. –Tứ Nha nói xong, tay không tự chủ bụm khuôn mặt đã biến thành rặng mây đỏ của mình.
Nhị Nha đờ ra rất lâu, rồi lại khẽ lắc đầu nói:
- Tứ Nha, muội còn quá nhỏ… Mười năm, muội chờ được, nhưng hắn có thể chờ được sao?
Thân thể Tứ Nha cứng đờ, đôi môi nàng run rẩy một hồi nhưng không phát ra thanh âm, đôi mắt lại từ từ đỏ lên, rất nhanh liền phủ kín một làn hơi nước lờ mờ.