Thiên Thần

Chương 444: Huyền Vũ thần uy (hạ)



Chốc lát, Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương đồng thời quay đầu nhìn về phía Diệp Vô Thần, trong hai mắt tràn ngập vẻ dò hỏi và cuồng nhiệt. Bọn họ đương nhiên cho rằng, thứ đáng sợ mà Diệp Vô Thần ném ra hất bay Tử tinh nghiệt long đi cũng tương tự như thuốc nổ.

Diệp Vô Thần bật cười, tâm thần đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, mỉm cười nói: "Đó là đồng bọn mới của ta?"

Đồng bọn?

Tử tinh nghiệt long bị đánh bay, tiểu Huyền Vũ cũng bị lực phản chấn hất bay trở về, lúc này vừa hay từ trên không trung hạ xuống, ngã xuống cạnh chân Diệp Vô Thần, mai cắm xuống đất, bốn vó chổng lên trời, cả nửa ngày vẫn không động đậy được.

Năng lực va chạm là phương thức công kích đáng sợ nhất của Huyền Vũ, Huyền Vũ trưởng thành va chạm một cái có thể đem hất tung cả một tòa thành, nhưng sự va chạm của Huyền Vũ là dựa vào mai, tiểu Huyền Vũ bỗng nhiên bị ném đi căn bản chưa kịp điều chỉnh tư thế, trực tiếp dùng đầu mà đụng, kết quả bị đụng cho đầu óc choáng váng, sao nổ đầy trời.

"Tiểu Huyền Vũ, làm tốt lắm." Diệp Vô Thần tán thưởng. Một màn Vừa rồi mang cho hắn sự chấn kinh và kinh hỉ. Hắn không ngờ mình vì bất đắc dĩ ném thử một cái, không ngờ lại thu được kết quả kinh người như vậy.

Huyền Vũ dù sao cũng là dù sao cũng là Huyền Vũ. Thánh thú còn nhỏ, nhưng siêu việt cả tầng thứ cấp siêu thần tối cao!

Nghe thấy tiểu chủ nhân khen, tiểu Huyền Vũ lập tức từ trong sao nổ đầy trời tỉnh lại, hưng phấn bắt đầu ngọ nguậy tứ chi. Lưng của nó chống xuống đất, dãy dụa cả nửa ngày vẫn không lật lại được.

"Chủ nhân... vừa rồi là nó à?" Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương nhìn con rùa nhỏ trên mặt đất. Bởi vì nếu không vươn cổ lên, ngoại hình của nó đích xác không khác gì rùa.

Bọn họ không thể tin được, bất kể là ai cũng sẽ không thể tin được.

Một sinh linh to cỡ bàn tay, đánh bay cả một siêu thần thú to như trái núi.

Làm sao có thể!

Hơn nữa nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó, nói sao cũng chẳng liên tưởng được đến hai chữ cường đại.

"ba ba, ba ba..." Tiểu Huyền Vũ giãy dụa cả nửa ngày vẫn không lật được người lên, không khỏi phát ra tiếng cầu trợ.

Diệp Vô Thần dùng chân gẩy một cái, lật người nó lại, từ đằng xa đột nhiên truyền tới một tiếng rống to, một đạo lôi điện to hơn chục mét bắn tới. Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Hồn đồng loạt hoảng hốt, bọn họ còn chưa kịp bày ra tư thế chống đỡ thì tiểu Huyền Vũ dưới chân bỗng nhiên bật tứ chi, thân thể nho nhỏ nhảy lên độ cao mấy chục mét, trong quang mang màu vàng đất rất nhanh phóng to ra, trong nháy mắt, thân thể chỉ mười mấy cm, đã hóa thành dài mười mấy mét. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Rẹt!

Lôi điện thô to đánh lên mai tiểu Huyền Vũ, sau một tiếng nó tan thành lôi nguyên tố đơn thuần rồi tiêu tán, thân thể của một trận dưới lực trùng kích rơi xuống mặt đất, nhưng không bị thương chút nào.

Lực phòng ngự của Huyền Vũ hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ không gì phá nổi. Trong ngũ thánh thú vô địch, có lực phòng ngự mạnh nhất.

Nhưng điều này tuyệt không có nghĩa là năng lực công kích của nó yếu.

Lôi điện qua đi, Tử tinh nghiệt long lại xuất hiện trong tầm mắt, trước người nó xuất hiện một khối tử tinh không khuyết nhỏ, trong mắt rồng đã bớt đi mấy phần bạo lệ, mà tăng thêm mấy phần sợ hãi.

Tiểu Huyền Vũ lập tức xoay người, chạy về phía Tử tinh nghiệt long. Tốc độ của rùa rất chậm, nhưng tốc độ của nó lại nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã tới trước người Tử tinh nghiệt long. Đối mặt với tiểu Huyền Vũ chủ động công kích, Tử tinh nghiệt long vẫn không nhúc nhích, cước bộ hơi lùi ra sau, rõ ràng, nó đang nghi hoặc và sợ hãi gì đó.

Tiểu Huyền Vũ nhảy lên cao tới tận trăm mét. Không thể phi hành là chỗ thiếu hụt của Huyền Vũ, nhưng năng lực nhảy của nó trên trình độ nhất định đã bù đắp lại, khi nhảy lên cao, nó vừa hay ở bên trên Tử tinh nghiệt long, tứ chi và đầu toàn bộ thu vào trong mai, thân thể xoay tròn rất nhanh, từ trên cao rơi xuống thẳng tắp, vừa rơi vừa xoay tròn càng lúc càng nhanh, như một cỗ lốc xoáy màu vàng đất đâm vào đầu Tử tinh nghiệt long. Thân thể được bao bọc trong hào quang màu vàng khiến cỗ lốc xoáy này nhìn qua so với thân thể của nó thì lớn hơn gấp hai lần.

Tử tinh nghiệt long vẫn không nhúc nhích, ngay cả đầu của nó cũng không ngẩng nân. Không phải nó không muốn mà là nó không thể. Thân thể của nó bị một loại lực lượng không thể kháng cự tỏa định thật chặt, không thể động đậy được.

Đây mới là năng lực va chạm mạnh nhất của Huyền Vũ, đó không phải là va chạm đơn thuần, còn mang theo một loại lực lượng phong tỏa không gian đáng sợ, mục tiêu bị nó tỏa định trừ phi có thể đào thoát khỏi sự phong tỏa của không gian, nếu không thì đừng hòng tránh được sự va chạm của nó.

Từ trên cao đánh xuống, cái mang theo là Huyền Vũ chi lực có thể xuyên thủng đại địa. Tử tinh nghiệt long bị đánh trúng.

Rầm!

Đây là tiếng rầm mà mạnh nhất mà bọn họ trước giờ ngay thấy, sự rung chuyển của đại địa, lúc này đã đạt tới cực hạn. Mặt đất bị nâng lên không phải chỉ thước, mà là mấy chục thước, phạm vi cũng đạt tới mấy ngàn thước.

Diệp Vô Thần trước khi tiểu Huyền Vũ va chạm đã mang theo Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương bay lên cao, nhưng cho dù là vậy, sự nổ mạnh của lực lượng thổ hệ khổng lồ và tiếng rầm cực lớn vẫn khiến trước mắt hắn tối sầm, ngực tưng tức, lực lượng dư ba khiến thân thể hắn ở trong không trung không chịu khống chế bị hất bay ra xa mới dừng lại được.

Dõi mắt nhìn, trên mặt đất, Huyền Vũ nằm úp sấp trên đó, hào quang màu vàng trên người nó vẫn còn, thân thể cồng kềnh đó lúc này nhìn qua có chút ý vị uy phong lẫm lẫm. Mà Tử tinh nghiệt long cũng đã biến mất không thấy đâu. Theo cảm tri của lực lượng, Diệp Vô Thần rất ngạc nhiên, bởi vì Tử tinh nghiệt long rõ ràng vẫn ở bên dưới tiểu Huyền Vũ. Vụ va chạm vừa rồi đã đập cho con cự long khổng lồ trực tiếp cắm sâu xuống dất.

"Con rông đó đâu rồi?" Viêm Thiên Uy hỏi

" Ở dưới đất."

"... Con rùa đó, nó là?" Sau vụ va chạm đủ để cho thiên địa sụp đổ, bọn họ làm sao còn dám hoài nghi năng lực của tiểu Huyền Vũ nữa. Bọn họ chỉ có thể tán thưởng: Chủ nhân bên cạnh chẳng những có những người rất cường đại, còn có cả quái vật cường đại đến không thể tưởng tượng được. Con tiểu hồ ly có thể biến thành hình thái của tiểu cô nương, còn có năng lực không gian bất khả tư nghị. Mà con rùa nhỏ này. Lực lượng của nó lại không kém gì Tử tinh nghiệt long.

Rốt cuộc nó có lai lịch gì.

"Nó tên là tiểu Huyền Vũ, là đồng bọn ta vừa mới tìm được." Diệp Vô Thần đáp.

Công kích lần này của Tiểu Huyền Vũ kỳ thật mang theo ý tứ muốn khoe yêu công với chủ nhân lâu ngày mới gặp lại, có điều hậu quả tạo thành cũng không phải là đơn giản như vậy. ngoài hơn mười dặm, Tử Thủy thành của Tà tông vừa mới rung chuyển kịch liệt, tiếng ầm cực lớn cũng theo đó mà tới, khiến người trong thành địa loạn, nhưng còn chưa kịp bình tĩnh lại thì mặt đất lại rung chuyển, một số nhà cửa đã lâu chưa tu sửa bị chấn cho đổ sập.

Tử tinh nghiệt long trong phẫn nộ phóng lên cao, hất tiểu Huyền Vũ bay lên, khi nó lại đứng thẳng trên mặt đất, thân thể có chút lắc lư, cái cổ dài cũng không thể rướn thẳng được nữa, mà hơi cúi xuống, nó lắc lư cái đầu, long trảo vươn ra, mấy đạo lôi điện đánh vào Huyền Vũ, sau khi Huyền Vũ rơi xuống đất đột nhiên một cước giơ lên, giẫm lên mai Huyền Vũ.

Lần này là tiểu Huyền Vũ bị giẫm lún xuống đất, Nhưng chỉ lát sau, tiếng gầm đau đớn từ trong miệng của Tử tinh nghiệt long phát ra, một cột hào quang rất dài từ dưới đất bắn ra, phá hủy phòng ngự của Tử tinh nghiệt long, đâm vào thân thể nó, ngay sau đó, mặt đất bị năng lực thổ hệ nâng lên, đá vụn đầy trời dưới sự dẫn dắt của thổ chi lực từ bốn phương tám hướng bay về phía Tử tinh nghiệt long.

Rầm

Sự quyết đấu của lực lượng Cấp siêu thần Thiên Thần đại lục không thể thừa nhận được, huống chi là một con thú đạt tới cấp siêu thần đỉnh phong và một con thánh thú nhỏ.

Kẻ địch Cường đại khiến Tử tinh nghiệt long không thể không thi triển toàn lực, mà tiểu Huyền Vũ cũng không giữ lại sức, hiệu quả phá hoại mà công kích của chúng tạo thành và phạm vi lan đến thật sự quá lớn, ba người Diệp Vô Thần ở trên không trung dưới sự kích động của năng lượng bị trùng kích bay ra xa hơn.

Diệp Vô Thần như phát giác ra gì đó, quay đầu lại nhìn về phía phương bắc, nhìn từ trên trời, Tử Thủy thành và Thanh Thủy thành đang chấn động trong sự giao chiến của hai con thú. Hắn ngưng tụ thanh âm, hô lớn với tiểu Huyền Vũ: "Đừng đánh ở đây, đi xa ra một chút!"

Vì những lời này của Diệp Vô Thần, Tử Thủy thành và Thanh Thủy thành đáng ra sẽ phải thành phế tích đã được bảo toàn.

Tiểu Huyền Vũ Nhận được mệnh lệnh không chút do dự nện một cái vào trước ngực Tử tinh nghiệt long, đánh nó bay ra xa gần hai ngàn thước, Tử tinh nghiệt long vừa mới đứng dậy, tiểu Huyền Vũ nhanh chóng chạy tới mượt thế xông lên, lại một cú va chạm toàn lực, hất nó bay về phía nam.

Dưới sự dẫn dắt của tiểu Huyền Vũ, thanh âm giao chiến của hai con thú càng ngày càng xa, Viêm Đoạn Thương và Viêm Thiên Uy phương xa, mãi lâu sau vẫn không nói được gì.

"Với thực lực của tiểu Huyền Vũ, đã chiếm thượng phong rồi, xem ra không cần phải trì hoãn nữa." Viêm Đoạn Thương phá vỡ sự trầm mặc, nói.

"Không, không nhất định như vậy." Viêm Thiên Uy nhíu mày: "Tử tinh nghiệt long đã tồn tại vô số, mà tiểu Huyền Vũ còn nhỏ, chắc chưa được sinh ra lâu lắm, cường độ lực lượng của nó mặc dù thơn Tử tinh nghiệt long, nhưng trình độ phong phú thì còn lâu mới bằng. Mặc dù tạm thời chiếm được thượng phong, nhưng nếu kéo dài thời gian..."

"Yên tâm, độ phong phú của lực lượng của tiểu Huyền Vũ cũng vượt qua Tử tinh nghiệt long." Diệp Vô Thần ngắt lời. Viêm Thiên Uy nói vốn không sai, nhưng dùng ở trên người tiểu Huyền Vũ thì lại không thích hợp, bởi vì nó không phải là một con thú đơn thuần mà là thánh thần có thổ chi lực mạnh nhất.

"Chủ nhân một khi đã nói nhưng vậy thì không sai rồi." Viêm Thiên Uy gật đầu cười.

Sự giẫm đạp và lôi điện của Tử tinh nghiệt long, sự va chạm và đủ loại thổ chi năng lực của tiểu Huyền Vũ, hai con quần nhau trong Mê thất chi địa mãi không thôi, cũng mang đến tai họa rất lớn cho phương bắc Mê thất chi địa, vô số đại thụ ngàn năm hóa thành bụi phấn, lại có không biết bao nhiêu mãnh thú bị chết trong dư ba lực lượng. Luận về năng lực công kích, tiểu Huyền Vũ hiển nhiên so với Tử tinh nghiệt long thi mạnh mẽ hơn một chút, luận về phương thức công kích, tiểu Huyền Vũ so với Tử tinh nghiệt long thì đa dạng hơn, luận về phòng ngự, Tiểu Huyền Vũ lại vượt xa Tử tinh nghiệt long, sau khi quần đấu, trên người Tử tinh nghiệt long xuất hiện các loại vết thương, mà tiểu Huyền Vũ vẫn không chút tổn thương, trên mai xuất hiện từng dấu vết bị công kích, nhưng rõ ràng là rất nông.

"Bọn Cung Lạc đang chạy tới đây. Các ngươi trở về đi, nói với bọn họ rằng đừng tới gần nơi này." Diệp Vô Thần hạ xuống, đặt hai người lên mặt đất, nói với bọn họ

"Vậy còn chủ nhân..."

"Ta ở lại đây còn có việc khác phải làm, Tử tinh nghiệt long vì sao đi ra khỏi Mê thất chi địa, ta đại khái có chút manh mối rồi." Diệp Vô Thần nói

"Được rồi, chủ nhân cẩn thận." Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương không dây dưa nữa, xoay người bước về phía bắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.