Thiên Thần

Chương 445: Ấu long



Chờ bọn họ đi xa, Diệp Vô Thần nhẹ nhàng bay lên, tới độ cao nhất định, nhìn về phía nam ở đằng xa. Tuy cách rất xa, nhưng với thị lực của hắn có thể thấy rõ Tử tinh nghiệt long, tiểu Huyền Vũ thì chỉ có thể thấy một hình bóng mơ hồ. dưới sự công kích của nó, Tử tinh nghiệt long lùi rồi lại lùi, tiếng rống trong miệng càng lúc càng vô lực.

Đất lõm xuống, tiểu Huyền Vũ bỗng nhiên biến mất trên mặt đất. Lúc này, một đoàn quang mang màu vàng bao trùm phạm vi hơn ba ngàn thước, ngay sau đó, trong phạm vi mà quang mang màu vàng bao trùm truyền đến tiếng va chạm ầm ầm, ảnh hưởng không chỉ có phạm vi là bị quang mang màu vàng bao phủ, thổ địa chung quanh cũng bắt đầu nứt ra rất nhanh, từng cái hố sâu không thấy đáy bắt đầu lan ra.

Đây là cấm chú đặc biệt mạnh nhất mà tiểu Huyền Vũ trước mắt có thể dùng, đây là lần đầu tiên nó sử dụng. Thậm chí, đây là lần đầu tiên nó chiến đấu. Truyền thừa mỗi đời của Huyền Vũ, Huyền Vũ mỗi một đời tuy rằng không thể giữ lại kinh lịch của đời trước, nhưng có thể giữ lại kinh nghiệm tác chiến của chúng, bởi vì nó trời sinh đã là để thủ hộ và chiến đấu, vì thủ hộ mà chiến đấu.

Tử tinh nghiệt long cuối cùng ngã xuống, ngã xuống trong cấm chú cường đại của tiểu Huyền Vũ. Cấm chú của Tiểu Huyền Vũ đã hủy đi mấy chục kilomet vuông Mê thất chi địa, cũng cuối cùng khiến Tử tinh nghiệt long từ bỏ giãy dụa. Mà Diệp Vô Thần biết, năng lực của nó chỉ kém hơn Huyền Vũ một chút. Nó sở dĩ thua nhanh như vậy, là vì trong lòng nó có vướng bận, và nó một mực chỉ sử dụng một chiếc long trảo.

Mà long trảo bên tay trái một mực quặp trước ngực, trước giờ chưa từng động, khi bị tiểu Huyền Vũ công kích khi Diệp Vô Thần rõ ràng nhận thấy được, quang mang màu tím trên móng trái đang bất động của nó là đậm nhất, rõ ràng là nó tập trung lực lượng phòng ngự ở đó nhiều nhất.

Nó đang bảo hộ cái gì, nhưng Diệp Vô Thần đã thử mấy lần cũng không thể nhìn thấy là thứ gì. Vô luận công kích của tiểu Huyền Vũ tạo thành uy hiếp đối với nó cỡ nào, nó vẫn không buông long trảo ra. Đó, tất nhiên là thứ so với tính mạng của nó còn trọng yếu hơn.

Dưới cấm chú của tiểu Huyền Vũ, nó ngã xuống, không phải nó không thể đỡ, mà là nó sợ hãi thứ nó bảo hộ bị thương tổn, cho nên bất chấp hậu quả đem hơn phân nửa lực lượng dùng để bảo hộ thứ trong lòng, phòng ngự của bản thân yếu đi hơn một nửa, do đó mới bị thương nặng.

"Dừng tay lại."

Thanh âm của Diệp Vô Thần từ xa xa truyền, ngăn tiểu Huyền Vũ đang tiếp tục phát động công kích lại, không lâu sau, hắn từ không trung hạ xuống cách bên cạnh tiểu Huyền Vũ không xa.

Thân thể Tử tinh nghiệt long khẽ động, cái miệng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ đau đớn, nhưng vẫn không đứng dậy. Diệp Vô Thần nói với nó: "Chúng ta cũng không muốn thương tổn ngươi, nhưng không thể không ngăn cản ngươi, ngươi không phải thú bình thường, có linh tính rất mạnh, chắc ngươi biết tiến vào lãnh địa của con người sẽ tạo thành tai nạn thế nào."

Cách rất gần, góc độ mà Diệp Vô Thần lựa chọn vừa hay có thể nhìn về phía móng trái đang cong lại của nó. Diệp Vô Thần cuối cùng cũng loáng thoáng nhìn thấy nó đang thủ hộ cái gì, trong nháy mắt Diệp Vô Thần đã rõ hết.

Đó là một quả trứng màu tím rất nhỏ, đại khái chỉ bằng nắm tay của hai người trưởng thành. So với thân thể của Tử tinh nghiệt long thật sự không tính là gì, cho nên Diệp Vô Thần một mực không thể phát hiện. Mà khiến cho người ta để ý là,trên quả trứng đó phủ kín đầy vết nứt không theo quy tắc nào.

Diệp Vô Thần minh bạch, bọn họ quả nhiên đã xúc phạm tới cấm kỵ lớn nhất của Tử tinh nghiệt long, chẳng trách nó trầm tĩnh nhiều năm như vậy lại lao ra khỏi Mê thất chi địa, hiện tại xem ra, thật sự là rất bình thường.

Tuy rằng sự chênh lệch to nhỏ quá lớn, chênh lệch tới mức buồn cười, nhưng có thể nó không tiếc tính mạng để thủ họ, nhất định là đứa con còn chưa sinh ra của nó. Nhưng quả trứng đó nứt là bởi vì…

Diệp Vô Thần tiến lên vài bước, nói: "Tử tinh nghiệt long, ta rốt cục thì đã hiểu, tuy rằng là trong vô ý tạo thành thương hại, nhưng chúng ta thật sự xin lỗi ngươi. Hài tử của ngươi trong vô số năm chờ đợi của ngươi cuối cùng cũng đã tới thời khắc xuất sinh, ngươi đang mở to mắt nhìn tiểu sinh mệnh bên trong giãy giụa rời khỏi trứng. Nhưng, giống như ác mộng, vụ nổ đó ập tới, vốn với năng lực của người, đừng nói là lực lượng, cho dù là một sinh linh tùy ý tới gần đều có thể lập tức phát giác ra. Nhưng vụ nổ đó lại là một lực lượng phi tự nhiên, không có khí tức để lần theo, ngươi căn bản không có biện pháp phòng bị và phát giác ra trước, cỗ lực lượng đó cách rất xa, truyền tới tai ngươi lại biến thành rất nhỏ, nhưng sinh linh lúc xuất sinh là yếu nhược nhất, quả trứng rồng đang nứt sau sự trùng kích của lực lượng càng nứt nhiều hơn, sau đó thì không có động tĩnh gì nữa.

Tử tinh nghiệt long phát ra một tiếng rống suy yếu nhưng đã dịu đi rất nhiều, không biết là đang biểu đạt gì với Diệp Vô Thần. Mà trong lòng nó kinh ngạc vì... những gì mà Diệp Vô Thần nói và căn nguyên mà nó bạo tẩu cơ hồ không có sai biệt gì. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Trơ mắt nhìn đứa nhỏ sắp sinh ra lại yên lặng như vậy, trên thế giới không có gì tàn nhẫn hơn. Vì thế, ngươi mang theo đứa nhỏ mà đã không thể xuất sinh của ngươi xông ra khỏi nơi mà ngươi đã sống quá lâu, muốn phát tiết, muốn trả thù."

Năng lực của thú càng cao, khả năng dựng dục sẽ càng thêm gian nan và dài lâu. Với sự cường đại của Tử tinh nghiệt long, dựng dục ra Tử tinh nghiệt long kế tiếp không biết phảimất bao nhiêu thời gian, có lẽ là vạn năm, có lẽ mười vạn trăm vạn thậm chí cả ngàn vạn năm. Mà tiểu Huyền Vũ, theo như lời của Tiêu Nhược, thời gian ấu niên của nó lại tới ba ngàn vạn năm.

Cũng bởi vậy, nó từng ấy năm vẫn ở trong Mê thất chi địa không đi ra, bởi vì nó đang chờ đợi đứa con của nó sinh ra. Mà nhiều năm chờ đợi và mong mỏi nhiều năm như vậy lại đổi lấy một kết cục là như thế này, sự thương tổn như vậy đối với nó mà nó, so với cướp đi tính mạng của nó còn rất tàn nhẫn hơn trăm ngàn lần. Tuy là vô tâm, nhưng đúng là hắn đã có lỗi với Tử tinh nghiệt long.

Sinh tử của con người, chỉ mang thai mất mười tháng mà còn coi như tính mạng của mình, huống chi là mười vạn năm của rồng, cho dù biết rõ đã chết, nhưng Tử tinh nghiệt long vẫn muốn bảo vệ nó, tình nguyện thà để bản thân phải chịu thương tổn cũng không để quá trứng đã nứt đó bị thương tổn. Mà sự trầm tịch của đứa bé đối với nó đã tạo thành thương tổn to lớn cỡ nào thì không cần nói cũng biết.

Diệp Vô Thần nói: "Sinh mệnh của rồng, cho dù một con rồng chưa được sinh ra cũng không phải dễ dàng chết như vậy. Có lẽ, ta có thể cứu sống nó, sau đó để nó được sinh ra một cách hoàn hảo vô khuyết. Nếu ngươi tin ta, thì tạm thời giao hài tử của ngươi cho ta, thế nào?"

Thân thể của Tử tinh nghiệt long đột nhiên lắc lư một cái, một dòng khí khổng lồ quét về phía Diệp Vô Thần, thân thể Huyền Vũ chợt lóe lên, đã chắn trước người Diệp Vô Thần, dùng mai rùa hoàn toàn đỡ công kích đã suy yếu của Tử tinh nghiệt long.

Diệp Vô Thần xua tay bảo Huyền Vũ đừng loạn động, lại tiến lên một biết: "Ta biết ngươi cho dù biết nó đã chết, nhưng cũng quý trọng nó còn hơn sinh mệnh của mình, vô luận là con người hay là thú, thì đây đều là một loại bản năng, là thiên tính vĩ đại nhất. Có điều, nếu ta là ngươi, cho dù là kẻ địch nói những lời như vậy, ta cũng sẽ lựa chọn tin tưởng, bởi vì cho dù chỉ có hy vọng cực kỳ bé nhỏ, nếu thật sự có thể đem cứu lại đứa con của mình, cho dù trả giá có lớn hơn nữa thì ta cũng nguyện ý thử, ngươi, chẳng lẽ không muốn cứu lấy con mình ư? Được rồi, thế này đi, ngươi không cần phải giao hài tử cho ta, ta tự mình tới, như vậy, ngươi có thể nắm giữ sinh mạng của ta, nếu ta đang lừa ngươi, vậy thì ngươi có thể tùy thời lấy đi tính mạng của ta."

Long thủ của Tử tinh nghiệt long hơi hơi nâng lên, bên trong mắt rồng màu tím nhạt đó không biết thứ gì đó đang lóe ra, ánh mắt dừng lại trên người nhân loại nho nhỏ. Trong miệng vẫn gầm nhẹ, nhưng rõ ràng đã dịu đi, tần suất cũng giảm xuống rất nhiều.

Diệp Vô Thần tiến lên trước, không hề sợ hãi, khi tới gần Tử tinh nghiệt long, thân thể hắn bay lên, hạ xuống trên người Tử tinh nghiệt long, vừa hay là bên cạnh quả trứng đang được nó bảo hộ. Thân thể của Tử tinh nghiệt long giật nảy lên, nhưng cuối cùng vẫn không phát động công kích với Diệp Vô Thần. Nó thật sự hy vọng sẽ có kỳ tích phát sinh, cho dù cực kỳ bé nhỏ. Mà Diệp Vô Thần cách long trảo của nó gần như vậy, chỉ cần long của nó vừa động là có thể là có thể xé rách thân thể hắn, như vậy, nó còn gì mà phải hoài nghi.

Long trảo của Tử tinh nghiệt long cuối cùng cũng buông ra, Diệp Vô Thần yên lòng, rùn người xuống, vươn tay chạm vào quả trứng rồng đã nứt đi, trong lòng khẽ động.

Sinh mệnh bên trong đang chậm rãi trôi đi, quả trứng rồng này đã tồn tại vô số năm, tuy rằng nếu tiếp tục như vậy thì không thể được sinh ra, nhưng cho dù sinh mệnh muốn trôi đi hết cũng cần một quá trình rất dài. Mà chỉ cần sinh mệnh lực của nó vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hắn tuyệt đối nắm chắc có thể cứu lại.

Diệp Vô Thần chậm rãi nhắm mắt, Vô Thần chi lực tầng thứ năm chảy vào trong đó, sinh mệnh đang trôi đi lập tức đình chỉ, chỉ sau một chút hòa hoãn ngắn ngủi liền bắt đầu phục hồi.

Sinh mệnh của rồng so với sinh mệnh của người thì cứng cỏi hơn nhiều, lực lượng để nó thức tỉnh cũng cực kỳ khổng lồ, lực lượng của Diệp Vô Thần không hề giữ lại rót vào, ngưng tụ tâm thần khôi phục sinh mệnh lực của sinh linh đang lặng yên đó, dần dần, hắn bắt đầu cảm giác được sự tận lực nhè nhẹ.

Mở to mắt, Diệp Vô Thần thu hồi tay lại, dùng một đường phong nhận cắt qua ngón tay, hắt hai giọt máu lên trên quả trứng rồng. Máu của hắn cũng không phải là máu của người thường, tuy rằng là máu của bản thân hắn, nhưng sự thần kỳ trong đó hắn tới bây giờ vẫn chưa hiểu thấu đáo. Máu nhỏ xuống, trong chớp mắt liền chảy vào bên trong quả trứng rồng, có một bộ phận nhỏ xuyên thấu qua khe hở chảy vào bên trong.

Huyết dịch của hắn lại một lần nữa mang theo thần tích cơ hồ là nằm ngoài dự đoán của hắn, khi tay của hắn lại một lần nữa đặt lên quả trứng, trên trứng rồng đột nhiên truyền tới một tiếng động nhẹ, tuy rằng rất nhẹ rất khẽ, nhưng vào thời khắc một người một rồng đang tập trung toàn bộ sự chú ý lên đó mà nói, thì lại là rất rõ ràng. Đó là vết nứt trên trứng khoách đại, cùng với tiếng vết nứt mới xuất hiện.

Rắc rắc

Khí tức sinh mệnh sinh động như vậy, Diệp Vô Thần đứng gần tất nhiên là cảm thụ được sinh mệnh bên trong đang giãy dụa, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp. Quả nhiên, hắn đã thành công, thành công đơn giản như vậy, tất nhiên, trong lòng hắn cũng không kinh ngạc lắm, giống như vốn là nên như vậy. Đứng trên thân thể của Tử tinh nghiệt long, hắn đã cảm nhận được thân thể dưới chân đang run rẩy.

Rắc

Vết nứt dài nhất tiếp tục lan rộng, tiếp theo, môt mặt đang hướng về phía Diệp Vô Thần đột nhiên vỡ ra, ánh sáng chiếu vào trong quả trứng rồng cuối cùng cũng nở, tiểu sinh mệnh bên trong dưới sự chiếu rọi của ánh sáng rõ ràng đang co mình lại, sau đó cuối cùng cũng lúc lắc thân thể từ từ bò ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.