Không khí trên sân bỗng chốc trở nên hết sức cổ quái. Rất nhanh, thanh âm uy nghiêm của Long Dận đã hoàn toàn đánh tan không khí này, đồng thời mau chóng chuyển dời lực chú ý của mọi người:
- Lâm Khiếu, trận đấu họa kỹ này Vô Thần giành chiến thắng, ngươi có tâm phục không?
Lâm Khiếu cúi đầu nói:
- Ta vốn đã tâm phục khẩu phục, hiện giờ càng phục sát đất.
Long Dận gật đầu nói:
- Vậy thì, bây giờ bắt đầu trận thi đấu thứ hai! –Hơi nghĩ ngợi, y nói tiếp:
- Lâm Khiếu, trẫm nghe nói ngươi từ nhỏ đã không rời khỏi cây sáo, tạo nghệ về tiêu càng đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, không biết lời đồn này là thật hay giả?
- Bẩm bệ hạ, lời đồn này đương nhiên là thật. Trong cái tên của Lâm Khiếu mang theo một chữ "Khiếu", đồng âm với chữ "Tiêu", từ khi ra đời đã có duyên với tiêu, từ khi rất nhỏ đã yêu tiêu như mạng, mỗi ngày đều phải thổi tiêu tự luyện. Bất kể là đi đâu tiêu đều không rời người, chẳng những có thể lúc nào cũng đặt trong ngực, thời khắc nguy ngập càng có thể làm kiếm. Trong những sở học của Lâm Khiếu, lấy tiêu làm đầu. –Lâm Khiếu nói, sau đó từ trong tay áo rút ra một cây bạch ngọc tiêu. Trong tình cảnh này cùng trong trận đấu lúc trước vẫn mang một cây tiêu, có thể thấy hắn nói tiêu không rời thân chẳng phải là giả. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Rất tốt, nghe nói tiêu kỹ của ngươi thiên hạ vô song, mỗi lần khi thổi lên thì chim bay qua đường, động vật trên đất đều tụ tập bên người ngươi không chịu rời đi. Nhưng ngoại trừ người nhà ngươi, chưa từng có ai có may mắn được thưởng thức âm điệu kỳ cảnh như thế. Nếu ngươi vừa hay đã có tiêu bên người, vậy thì trận thứ hai chính là thi tiêu! Cũng để trẫm có thể chính tai lắng nghe một hồi cái gì là tiêu âm chân chính. Ngươi có nắm chắc thắng hắn không? –Long Dận nói.
Lời Long Dận không sai chút nào, Thiên Long Thành vẫn luôn đồn thổi tạo nghệ về tiêu của Lâm gia Lâm Khiếu đã đạt tới cảnh giới vô thượng siêu phàm nhập thánh, âm thanh hệt như từ trên trời xuống, khi thổi bên bờ sông thì khiến cá quẫy chim bay lạc nhạn, khi thổi trong rừng thì khiến cho đủ mọi dã thú lớn nhỏ tụ tập bên mình, rất lâu đều không muốn rời đi. Mà những đồn thồi như thần thoại khiến người ta khó có thể tin này thường xuyên nghe người ta nói tới, nhưng hầu như chưa ai thấy qua. Trong những người trên sân, ngoại trừ vài người của Lâm gia, cũng chưa từng có người được nghe tiêu âm của hắn. Trong nhất thời, họ vừa chờ mong, vừa là hưng phấn. Bản thân Lâm Khiếu vừa rồi cũng từng nói trong những sở học của mình, lấy tiêu làm đầu, vậy hắn há có thể là một kẻ ăn nói bừa bãi.
Hai tay Lâm Khiếu nhẹ nhàng cầm tiêu, tay phải khẽ khàng vuốt ve nó, phảng phất như đó không phải một cây bạch ngọc tiêu, mà là người yêu cả đời mình si mê vậy. Hắn có chút thất thần nói:
- Tiêu này tên "Giấc mộng hồng trần", vốn là vật bên người của mẫu thân ta, luôn như sinh mạng, vào năm ta ba buổi mẫu thân bởi bệnh nặng qua đời, trước khi lâm chung bà đã giao cây tiêu này cho ta… Đây là vật duy nhất mẫu thân trước khi lâm chung tự tay giao cho, sau khi bà qua đời, ta đã khóc ba ngày ba đêm, thề cả đời không tách rời khỏi cây tiêu này.
Hắn thở nhẹ một hơi, hai tay cầm bạch ngọc tiêu lên, nhẹ giọng nói:
- Mỗi khi hồi tưởng lại mẫu thân, ta sẽ thổi cây tiêu này, mười bảy năm qua, chưa một ngày gián đoạn. Lâu dần, tình ý liền dồn vào trong đó, hai năm trước càng có tâm dồn cảm giác tuyệt diệu vào trong đó. Nó biết lòng ta, ta cũng biết lòng nó. Cuộc đời này… không chia không lìa. Ta chưa bao giờ tỷ thí tiêu âm với người khác, bởi vì không ai có thể xứng. Tục âm của thế gian, làm sao xứng để đánh đồng với âm thanh của "giấc mộng hồng trần", cùng nhau diễn tấu cho được.
Nét mặt Lâm Khiếu vừa đầy vẻ tưởng nhớ, vừa ngạo nghễ, lại không chút khiến người ta cảm thấy hắn đang quá lời. Điều này xuất phát từ sự cố chấp và cảm tình dành cho tiêu, cảnh giới khống chế đối với tiêu của hắn cũng sớm đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của người thường.
- Hôm nay, vì danh dự của Lâm gia ta, Lâm Khiếu ta đành dùng cây tiêu này đấu một hồi với Diệp công tử, trận chiến này… tất thắng! Nếu bại, cả đời sẽ không chạm vào tiêu nữa!
Nét mặt hắn, đôi mắt hắn, còn có tình cảm và khí chất toát ra khi vỗ vễ cây bạch ngọc tiêu … Khoảnh khắc này, họ nhìn thấy một Lâm Khiếu khác, một Lâm Khiếu ưu nhã, u buồn, lộ hết vẻ tang thương, mà sự biến hóa của hắn, đều bởi vì cây bạch ngọc tiêu hắn lấy ra.
Một cây tiêu lại có ảnh hưởng rõ ràng đến tâm tình và khí chất một người như thế, vậy thì khi hắn kết hợp với cây tiêu này, rốt cuộc đã đạt tới một trình độ kinh nhân cỡ nào. Chẳng trách nghe đồn tiếng tiêu của hắn có một không hai trên đời, chẳng trách hắn tự nói tiếng tiêu của hắn không phải tục âm trên thế gian có thể sánh bằng. Họ từng nghe qua cảnh giới tối cao của kiếm là Nhân Kiếm Hợp Nhất, lại chưa từng nghe qua có người có thể tâm linh tương thông với tiêu. Mà hắn đã làm được, vậy thì tiếng tiêu của hắn, còn có ai có thể bằng.
Một cây tiêu dài từ bạch ngọc làm thành, đằng đuôi khắc một chữ "Như" nho nhỏ, có lẽ là tên mẫu thân hắn, ngoại trừ điều này, cùng ngọc tiêu bình thường không hề có bất cứ khác biệt nào. Nhưng khi ánh mắt và khí chất biến hóa của Lâm Khiếu nhìn về phía hắn thì khiến hắn biết lời Lâm Khiếu không một chữ nào là gia. Diệp Vô Thần dời ánh mắt, sau đó khép hờ đôi mắt, không chút gợn sóng.
Mà lúc này, Lâm Khiếu cũng từ từ nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi đặt cây bạch ngọc tiêu đến bên môi. Hoàn toàn không hỏi qua ý của Long Dận và Diệp Vô Thần, mà là chủ động bắt đầu trước, như cảm thấy hoàn toàn không cần thiết phải hỏi qua. Bởi vì song song lúc Long Dận đề xuất muốn thi tiêu, hắn biết mình đã thắng rồi. Vũ kỹ của Diệp Vô Thần thắng hắn, hắn tuy không cam lòng nhưng thản nhiên tiếp nhận, bởi vì hắn chưa bao giờ cho rằng mình trong đồng lứa thật sự đã không ai có thể bằng. Họa kỹ thắng hắn, hắn cũng đã tâm phục khẩu phục, thậm chí thầm khâm phục. Nhưng hắn tuyệt đối không tin, tiêu của mình cũng sẽ thua bởi hắn. Bởi vì tiêu là niềm kiêu ngạo và cố chấp của cả đời hắn, sẽ không thua, cũng không thể thua.
Khi hắn nâng tiêu lên, mọi người đã yên tĩnh xuống, khi tiếng tiêu từ từ vang lên, quảng trường rộng lớn đã im thin thít. Trong khi đang ngơ ngẩn, họ lại cảm giác mình nghe được không phải là tiếng tiêu, mà là một cơn gió dịu dàng áp vào mặt, mà họ phảng phất như đặt mình vào trong một khu rừng trúc xanh biếc, sâu trong rừng trúc bay ra tiếng tiêu trong mát, tiếng tiêu đó như từ nơi sâu nhất trong nội tâm truyền tới, quanh quẩn trong cõi lòng họ…
Đột nhiên, tiếng tiêu chợt chuyển, từ uyển chuyển ngân nga trở nên biến hóa đa đoan, cảnh trước mặt họ cũng theo đó sinh ra biến hóa kịch liệt, tiếng tiêu kèm theo hơi lạnh, chợt như tầng tầng sóng biển dồn dập, chợt như từng trận hoa tuyết tung bay, chợt như một cơn gió lốc khe sâu kịch liệt thổi lên, chợt như ngân hà đêm sâu lững lờ trôi…
Tiếng tiêu lại chuyển lần nữa, trở nên như khóc lóc như kể lể, đau lòng rứt ruột, họ như nghe thấy giọng ca của một thiếu nữ xinh đẹp. Trong lòng, cũng dần ánh ra càng lúc càng rõ thân ảnh thiếu nữ đó. Nàng chỉ khoảng bảy tám tuổi, bước chân ưu nhã từng bước đi tới, nhưng bất kể nàng đi thế nào, đều không thể thực sự tới gần.
Một cơn gió ấm thổi qua, ánh nắng ấm áp vung vẩy, không trung bỗng theo mưa gió bốc lên từng cánh hoa đào, từng ngọn cỏ xanh trên đất dưới chân cô gái cũng đâm chồi nảy lộc, rải cả mặt đất thành một mảnh xanh biếc, tô điểm rực rỡ vạn sắc màu. Đây là sự tươi đẹp của mùa xuân.
Một cơn gió mát mẻ thổi qua, cô bé kia biến thành một cô gái tuổi đôi mươi, khóe miệng nàng dẫn theo nụ cười, tung tăng bay nhảy. Mặt trời chói chang nhô lên giữa trời, vạn vật tốt tươi, trời đất phồn hoa, đây là hơi thở của mùa hè.
Một cơn gió tiêu điều thổi qua, thiếu nữ ở trong gió biến thành một phụ nữ trung niên vẻ phong hoa dần mất, nàng không còn giọng ca, không còn nhảy múa, cứ như vậy trầm mặc đi từng bước từng bước tới, bước chân bình tĩnh vững vàng, mặt đất xanh ngát lúc này cũng bắt đầu trở nên khô cằn, vạn vật bắt đầu bất chấp đất trời mời mọc, từ từ suy tàn. Đây là sự tiêu điều của mùa thu.
Một cơn gió lạnh thổi qua, người phụ nữ biến thành một lão nhân hai hàng tóc mai đã nhuốm màu hoa râm, bước chân bà trở nên tập tễnh, đôi mắt mỹ lệ lúc trước cũng trở nên mờ đục, nhưng bà vẫn cố gắng gượng, kiên cường bước từng bước nặng nề trên tuyết dày. Ánh nắng mất đi sự nóng bỏng của nó, mặt đất cũng đã hoàn toàn mất đi sinh cơ, bị tuyết trắng xóa che phủ, cũng che phủ luôn cả tất cả niềm hy vọng và vẻ xinh tươi ngày trước. Cuối cùng, thân ảnh tập tễnh ấy rốt cuộc ngã xuống trong gió lạnh xen lẫn với mưa tuyết, mãi đến tận khi thân thể bị tuyết bao phủ, rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh của bà nữa. Đây là sự kết thúc của mùa đông.
Tiếng tiêu dừng lại vào lúc này, đọng lại trong lòng mọi người chính là thế giới tuyết trắng xóa sau cùng ấy, bởi vì đó là cõi đi về cuối cùng của một con người, là kết thúc tính mạng mà ai cũng không chạy khỏi.