Thiên Thần

Chương 7: Hỏa Diễm Sư Tử



Ba người dọc đường đi gặp phải vô số thú lớn nhỏ xui xẻo, cơ bản đều bị Sở Kinh Thiên một quyền đánh ngã. So sánh với dã thú cấp bậc phổ biến không cao ở đây, Sở Kinh Thiên ngược lại càng giống một con dã thú. Sau một canh giờ, chiếc sọt sau lưng gã đã gần đầy, trên tay kéo hơn chục con dã thú lớn cột xâu lại với nhau, vác trọng lượng lớn đi lâu như vậy, dù là Sở Kinh Thiên gã cũng bắt đầu hơi có chút cật lực. Nhưng Diệp Vô Thần vẫn luôn kiên trì muốn đi tới trước, như muốn dạo khắp nơi này, Sở Kinh Thiên đành cắn răng kiên trì theo ở phía sau.

Càng xâm nhập, không khí càng yên lặng, sau khi lại qua gần nửa canh giờ, Sở Kinh Thiên rốt cuộc đặt mông ngồi xuống đất, thở phì phò nói:

- Diệp lão đệ, hôm nay tới đây thôi, tiến thêm nữa chính là nơi con Hỏa Diễm Sư Tử thường lui tới. Ta đánh không lại còn có thể chạy, ngươi và đứa nhỏ kia thì quá sức.

- Hỏa Diễm Sư Tử? –Diệp Vô Thần nhớ tới đây là con thập cấp ma thú hắn không thể chế phục mà Sở Kinh Thiên từng nói. Hắn liếc về phương xa, hỏi: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

- Qua địa bàn của Hỏa Diễm Sư Tử là nơi nào?

Sở Kinh Thiên khẽ thở một hơi, nói:

- Nơi đó là giáp danh kết giới. Chính là cái kết giới đáng sợ ấy khiến người ta có thể tiến vào nhưng không thể ra, ngay cả gia gia ta đều…

Diệp Vô Thần không nói câu nào, kéo Ngưng Tuyết đi về phía trước.

- Này! Diệp lão đệ, nơi đó nguy hiểm!- Sở Kinh Thiên vội đứng dậy đuổi theo, mà ngay lúc này, phía trước bỗng truyền ra một tiếng sư tử hống. Sở Kinh Thiên giật nảy mình, bước chân nhanh thêm vài phần, cản ở trước người Diệp Vô Thần:

- Diệp lão đệ, là con Hỏa Diễm Sư Tử đó, chúng ta đã tiến vào địa bàn của nó rồi, mau cùng cô nhóc rời đi!

Vừa dứt lời, lại là một tiếng sư tử hống tương tự truyền tới, một con sư tử toàn thân rực lửa đỏ, cao hơn hai thước xuất hiện trong tầm mắt. Cừu nhân gặp lại, hết sức đỏ mắt, nhìn thấy Sở Kinh Thiên, nó hống giận một tiếng, đâm thẳng tới. Còn chưa tới gần người, nó đã há to miệng, một hỏa cầu thật lớn phun tới.

Sở Kinh Thiên ngưng thần phòng bị nhảy sang bên thoát khỏi lộ tuyến tấn công của hỏa cầu, tóm lấy thiết kiếm vừa muốn xông về phía Hỏa Diễm Sư Tử, bỗng con ngươi co rụt, lúc này mới nhớ tới Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết đứng ở phía sau, cuống cuồng quát lớn:

- Mau tránh!

Ngọn lửa tới gần, Diệp Vô Thần vừa muốn kéo Ngưng Tuyết né tránh, bỗng một loại cảm giác kì dị sinh ra trong đáy lòng, ánh mắt khẽ chớp, lại duỗi tay bắt lấy luồng lửa đó.

Xèo!

Luồng lửa ngay cả Sở Kinh Thiên đều không dám chạm đó lại bị Diệp Vô Thần trực tiếp bắt vào trong tay, sau đó theo lòng bàn tay hắn lấp lánh một tia lam quang, ngọn lửa như gặp phải nước lạnh trong một tiếng "xèo" mau chóng dập tắt.

Sở Kinh Thiên trừng đôi mắt trâu, phảng phất như nhìn thấy chuyện không thể tin nổi nhất trên thế giới vậy.

Diệp Vô Thần liếc lòng bàn tay… Không chút tổn hao gì, ngay cả một sợi lông đều không thương tổn đến. Luồng lửa ấy mang cho hắn một loại ấm áp, mà không phải nóng bỏng.

Không riêng gì Sở Kinh Thiên, ngay cả Hỏa Diễm Sư Tử đều đờ đẫn ở đó, nó lại gầm nhẹ một tiếng, miệng liên tiếp phóng thích ra ba luồng lửa bay về phía Diệp Vô Thần, sau đó mang theo một cỗ khí thế nặng trĩu xông về phía hắn, ngược lại quên mất mục tiêu vốn có của nó.

Lần này Diệp Vô Thần không vươn tay ra bắt, càng không tránh né, ba luồng lửa đánh trúng chính diện thân thể hắn, khiến hắn lui về sau liên tiếp ba bước, lại không chịu bất cứ tổn thương nào, ngay cả y phục đều không bị cháy. Nghênh đón Hỏa Diễm Sư Tử, hai tay hắn cùng vung lên, hai mũi gai băng mang theo hàn khí hình thành trong tay, sau đó ném về phía Hỏa Diễm Sư Tử.

Nhất cấp Thủy Ma Pháp Sư của Thiên Thần đại lục có thể phóng thích ra Thủy hệ ma pháp "Băng Lăng Thuật" cấp thấp nhất, nếu là bình thường, công kích như vậy ở trước mặt Hỏa Diễm Sư Tử thập cấp còn chưa tới gần thì đã tan chảy, nhưng tốc độ phi hành của hai ngọn Băng Lăng này cực kỳ nhanh, trong nháy mắt ngắn ngủi liền không chút lưu tình đâm vào trong đôi mắt yếu ớt nhất của Hỏa Diễm Sư Tử.

Nương theo tiếng sư tử hống thê thảm, Hỏa Diễm Sư Tử nặng nề ngã xuống đất. Sở Kinh Thiên sao có thể bỏ qua cơ hội này, gã nhảy mạnh lên, lực lượng toàn lực ngưng tụ hai tay, thiết kiếm trong tay trong một tiếng gầm lớn dùng lực đâm xuống, đâm vào bộ phận yết hầu của Hỏa Diễm Sư Tử. Hai mắt Hỏa Diễm Sư Tử dưới cơn đau kịch liệt lực lượng tan hết, căn bản không còn sức lực ngăn cản, yết hầu bị đâm thủng dễ dàng. Nó giãy dụa kịch liệt một hồi, rồi không cách nào nhúc nhích được nữa.

Sở Kinh Thiên rút thiết kiếm, chọc chọc con Hỏa Diễm Sư Tử, cười ngây ngô:

- Như thế mà đã chết rồi? Đơn giản như vậy đã chết rồi? Lúc trước ta và nó dụng nhiều lần như vậy đều không hành chết nó, y phục còn bị nó đốt hỏng vài bộ. –Gã dựng ngón cái về phía Diệp Vô Thần:

- Diệp lão đệ, thật là có ngươi. Ta lúc ấy luôn nghĩ đâm vào mắt nó, nhưng một lần đều chưa từng thành công. Ngươi không ngờ lại tiện tay đã phế hai… Hả? Ngươi còn là Thủy Ma Pháp Sư?

Sắc mặt Diệp Vô Thần có chút trắng bệch, hắn khoát tay nói:

- Chỉ là trùng hợp, ta biết một ít Thủy hệ ma pháp, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể phóng thích ra Băng Lăng cơ bản nhất mà thôi.

Diệp Vô Thần nói là lời thật, vẻn vẹn chỉ phóng thích ra hai Băng Lăng đơn giản nhất, hắn cảm giác thấy loại lực lượng nào đó trong cơ thể đã thiếu hụt đi phân nửa.

- Đại Ngưu ca, ngươi mang con Hỏa Diễm Sư Tử này về trước, thế nào? Ta muốn cùng Ngưng Tuyết đi dạo ở chỗ này, dù sao nơi đây sẽ không còn có nguy hiểm gì nữa rồi.- Diệp Vô Thần có chút xuất thần nói, trong thanh âm bình thản mang theo giọng điệu không cho phản bác rõ ràng.

Sở Kinh Thiên nguyên là sửng sốt, sau đó gật đầu nói:

- Vậy được rồi, mang nhiều đồ thế này ta cũng hơi mệt, các ngươi nhất định phải về sớm đấy.

Rất nhanh, gã đã đỡ Hỏa Diễm Sư Tử không còn lửa lên vai, kéo theo hàng đống chiến lợi phẩm của gã đi về, thỉnh thoảng nhiều lần len lén quay đầu muốn xem Diệp Vô Thần chuẩn bị làm gì.

- Đi thôi. –Kéo Diệp Ngưng Tuyết xinh xắn, sắc mặt Diệp Vô Thần thận trọng đi về phía trước. Đi ước chừng trăm thước, bước chân hắn bỗng khựng lại, bởi hắn cảm giác được mình phảng phất như đụng phải một bức tường trong suốt. Sau khi nhíu mày suy tư một hồi, hắn bỗng ôm Ngưng Tuyết lên, sau đó đặt nàng cách mười thước, nghiêm túc nói:

- Ngoan ngoãn đứng ở đây, đừng động đậy.

Ngưng Tuyết nhu thuận gật đầu, sau đó đôi mắt nhìn không chớp mắt về vị trí lúc đầu hắn đi tới.

Đây chính là tầng kết giới phong tỏa nơi đây ư?

Diệp Vô Thần hít nhẹ một hơi, ánh mắt ngưng trọng, có chút cật lực thao túng vài luồng khí lưu trong thân thể, dồn toàn bộ lực lượng của "Vô Thần quyết" vào tay phải, khiến cả tay phải đều bị quang mang trong suốt bao phủ. Hắn quát khẽ một tiếng, hóa chưởng thành đao, mạnh mẽ bổ về phía kết giới trong suốt trước mắt.

Cheng!

Không có tiếng va chạm và tiếng nổ rền như trong dự liệu, sau một tiếng vang nhỏ, lực phản chấn cực lớn đã bắn văng thân thể Diệp Vô Thần ra ngoài. Hắn khó chịu hừ một tiếng từ trên đất lăn dậy, tay trái khẽ nắm tay phải đang đau đớn đến tận tim, trán ứa mồi hôi lạnh.

- Ca ca! –Một tiếng hô lo âu vang lên, Diệp Ngưng Tuyết vội vã chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ kinh hoảng. Diệp Vô Thần cười cười, nhìn đôi mắt gần như sắp tuôn lệ kia, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Tuyết Nhi đừng lo lắng, ta không sao, chỉ là bị va một cái mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.