Thiên Thần

Chương 80: Chạy vắt giò lên cổ



- "Động Động Ba"? Cái này tiểu nhân… tôi cũng không biết. Tôi chỉ nghe qua tên y mà thôi, những nhân vật lợi hại này không phải đám hạ nhân chúng tôi có thể biết rõ. –Diệp Thất nói.

- Được, ta hiểu rồi, ngươi đi xuống đi. Không có ta phân phó không cần đi vào. –Diệp Vô Thần vung tay lên.

- Vâng! –Diệp Thất cung kính lui xuống.

Trên tay Diệp Vô Thần nổi lên một tầng hồng quang nhàn nhạt, nơi nó đi qua trong nháy mắt liền vắt khô vết nước trên người Ngưng Tuyết. Hắn đứng dậy nói:

- Tuyết Nhi, chúng ta chơi ghép tranh.

Một đống những mảnh giấy vụn đều đặn do thiệp mời bị bóp nát được Diệp Vô Thần rải lên giường. Hai người liền nằm trên giường một đằng vừa nói cười một đằng rất thích thú sắp xếp những mảnh giấy đó, rất nhanh liền ghép nó về bộ dáng nguyên trạng.

Diệp Vô Thần nhếch miệng, hắn ngưng tinh thần, Vô Thần lực vận vào trong tay, đầu ngón tay phóng ra quang mang không màu nhàn nhạt, sau đó liên tiếp vạch qua từng kẽ hở do bị xé rách mà thành, mà nơi đầu ngón tay đi qua, mảnh giấy bị xé rách lại mau chóng di chuyển dung hợp, gắn liền hoàn mỹ cùng một chỗ, hoàn toàn trở lại vẻ nguyên trạng.

Không quá bao lâu, tấm thiệp mời in tên "Diệp Vô Thần" đã bị Diệp Vô Thần cầm ở trong tay, bên trên không tìm được bất cứ dấu vết nào từng bị xé ra, hoàn mỹ nguyên vẹn đến khó tin.

- Ca ca, thật lợi hại, huynh làm thế nào làm được thế? –Ngưng Tuyết vỗ tay hưng phấn nói.

- Năng lực của ta ngay cả vết thương đều có thể khôi phục như cũ, cái này càng đơn giản hơn nhiều. –Diệp Vô Thần cười nói:

- Còn nhớ khi chúng ta ra ngoài đi săn lúc trước không? Y phục của ta rõ ràng bị quẹt rách liên tiếp, nhưng sau đó lại không tìm nổi một dấu vết nào, Đại Ngưu ca của muội vẫn thường hay nói mắt mình có vấn đế đấy.

- Vâng! Hì hì!

- Vậy thì bây giờ, phải sửa chữ này về lại thôi.

Dùng Vô Thần lực xóa chữ "Thần" kia đi, sau đó dùng bút dựa theo trí nhớ vẽ lại một chữ "Vân", ấn tay một cái, vết mực hoàn toàn khô lại, nhìn không ra bất cứ dấu vết nào vừa viết lên đó. Tiếp đó bảo Ngưng Tuyết chờ ở đây, bản thân như làm trộm leo lên mái nhà.

Đặt tấm thiệp mời nọ xuống dưới ga giường của Diệp Vô Vân, Diệp Vô Thần lại thần không biết quỷ không hay nhảy về nóc phòng. Thầm cười lạnh: "Tuy chỉ là một trò chơi nho nhỏ, nhưng nếu đã muốn giở trò hãm hại, vậy thì phải giở một hãm hại hoàn mỹ, khiến ngươi hết đường chối cãi, bản thân đều cảm thấy mình thực ra không bị hãm hại, nếu không đã chẳng phải phong cách của Diệp Vô Thần ta",

Vô thanh vô tức trở về, vừa mới đi được nửa giờ, bỗng nghe thấy trong đại sảnh truyền tới một thanh âm cởi mở xa lạ. Hắn động lòng: Có khách tới?

Hắn suy tư một lát, hơi tới gần, lắng tai nghe. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

-… Diệp tướng quân, Diệp phu nhân, Kỷ mỗ lần này tới thực ra là có chuyện khác.

- Hả? Kỷ đại nhân xin cứ nói đừng ngại.

- Kỷ mỗ nghe nói lệnh công tử đến giờ vẫn chưa có hôn phối, mà tiểu nữ nhà ta năm nay vừa tròn mười sáu, vừa đúng thời điểm kén rể. Mà hôm qua tiểu nữ được thấy phong thái của lệnh công tử, lòng thầm ước ao, cho nên… A không không không, tiểu nữ nhà ta tuyệt đối không có ý tranh đoạt chính thất với Phi Hoàng công chúa, tiểu nữ nói chỉ cần có thể vào Diệp gia, cam nguyện làm thiếp… Khục khục, việc này, đại hôn của lệnh công tử với Phi Hoàng công chúa còn cách ba năm, lệnh công tử dù sao cũng là nam nhân huyết khí, bên người làm sao có thể không có nữ nhân làm bạn chứ, con gái nhà ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, tâm linh khéo léo, quốc sắc thiên hương…

Diệp Vô Thần nghe xong rất tắt tiếng, vì được gả mà cam nguyện làm thiếp!? Hơn nữa trông dáng vẻ của y thì hẳn là một đại quan rất nổi bật, kẻ làm cha như y và con gái nhà y chẳng lẽ đều điên rồi?

- Điều này… Chúng ta phải hỏi qua ý kiến của Thần Nhi đã. –Đây là thanh âm của Vương Văn Thù, có thể tưởng tượng nét mặt lúc này của nàng như thế nào.

- Thượng Quan đại nhân tới!

- Ha ha ha ha! Rất lâu rồi chưa tới bái kiến Diệp tướng quân, thật là đáng tội đáng tội, hả? Kỷ đại nhân cũng ở đây à! –Đây là một thanh âm nam tử thô lỗ.

Sau một hồi khách sáo, vị được gọi là Thượng Quan đại nhân kia dùng cổ họng của y hô:

- Thượng Quan ta là một kẻ thô lỗ, nên chẳng cần quanh co lòng vòng làm gì. Hôm nay tiểu nữ nhà ta được tận mắt chứng kiến phong thái của lệnh công tử sau khi về nhà liền tuyên bố cả đời này không gả cho ai ngoài lệnh công tử, còn nói sợ bị người khác cướp trước, cứ như thế bèn đẩy ta đi. À, tiểu nữ nhà ta tuổi mới mười lăm, tuy tính tình… hơi hơi không tốt cho lắm, nhưng tướng mạo tuyệt đối khó tìm, xa gần nổi tiếng đó! Người đến cầu hôn mấy năm nay đều giẫm tung cả bậc cửa…

- Lưu đại nhân tới!

- Diệp tướng quân à, thật là lâu rồi không gặp, thật không dám giấu diếm, hôm nay Lưu mỗ tới là cầu thân cho tiểu nữ. Tiểu nữ năm nay tuổi vừa mười sáu…

- Gia Cát đại nhân tới!

- Ha ha ha ha! Diệp lão đệ, còn có cả em dâu, với giao tình của chúng ta, có đôi lời ta muốn nói thẳng. Tiểu nữ Mộng Nhi bảo ta mang một bức thư và một chiếc khăn thêu tặng cho lệnh công tử. Nhìn ra tiểu nữ có tình ý với lệnh công tử, chúng ta sao lại không đều vì thân gia, thân càng thêm thân chứ…

- Thành đại nhân tới!

……..

- Liễu đại nhân tới!

………

- Âu Dương đại nhân tới!

- Lữ đại nhân tới!

- Hoàng đại nhân tới!

- Vũ đại nhân tới!

- Hạ đại nhân tới!

…………..

……………

Diệp Vô Thần ngay lúc đầu đã chảy đầy mồ hôi, sau đó mồ hôi chảy tới lưng, cuối cùng suýt nữa ngã từ trên nóc nhà xuống. Lúc Vương Văn Thù rốt cuộc sai một hạ nhân tới gọi hắn, hắn lập tức như bị điện giật chạy vụt về phía tiểu viện của mình.

Hắn trở về phòng mình, ôm Ngưng Tuyết chuẩn bị trốn đi, vừa hay gặp Tiểu Lục đang bưng cơm trưa tới, đồng thời nhỏ giọng nói:

- Thiếu gia, lúc nãy vừa hay gặp tiểu thư, nàng nói ngài nếu có rảnh thì tới chỗ nàng một chuyến.

Diệp Vô Thần như nghe thấy thanh âm của trời, hận không thể ôm Tiểu Lục hôn chùn chụt mấy cái. Hắn vội vàng đáp ứng một tiếng, ôm Ngưng Tuyết lao ra ngoài như điên, sau đó lại như điên xông về phòng, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Tiểu Lục, nói cho Diệp Thất Diệp Bát, mặc kệ là ai hỏi ta, đều nói ta không ở nhà. Cứ nói ra đi dạo phố rồi, tới mới về. Nghe thấy không, phu nhân và lão gia cũng không được!

- A…. Vâng!

Diệp Vô Thần lúc này lại lao ra ngoài như điên, tốc độ khiến Tiểu Lục trực tiếp há hốc mồm.

Tiểu viện của Diệp Thủy Dao vẫn luôn an tĩnh như mọi khi. Đối với Diệp Vô Thần mà nói, không có nơi nào an toàn hơn so với ở đây. Bởi vì Diệp gia từ trên xuống dưới lúc không có việc tuyệt không dám bước vào tiểu viện này, cũng sẽ không có người nghĩ đến hắn sẽ trốn ở đây. Diệp Vô Thần đi tới trước thư phòng, không gõ cửa liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Một mùi u hương thanh nhã quen thuộc phả vào mặt, Diệp Vô Thần như ngất ngây hít nhẹ một hơi. Giai nhân trong phòng không lên tiếng trách mắng, bởi vì dám không gõ cửa tiến vào, ngoại trừ Diệp Vô Thần sẽ không còn người khác nữa.

- Nghe thấy tỷ tỷ gọi, đệ đệ thật là vừa lo sợ vừa vui mừng, chẳng nhẽ tỷ tỷ nhớ đệ?

Diệp Thủy Dao xoay người liếc hắn một cái, sau đó lại xoay về, lạnh lùng nói:

- Tới đây, dạy ta vẽ tranh.

Đặt Ngưng Tuyết lên ghế, sau đó lặng lẽ làm một động tác "suỵt" với nàng, lúc này mới vô thanh vô tức đứng ở bên người Diệp Thủy Dao. Bị hơi thở nam nhân áp sát, thân thể Diệp Thủy Dao hiển nhiên hơi đờ ra, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, sau đó trải lên một tấm giấy vẽ.

- Dạy ta vẽ bức "Tịnh Đế Liên Hoa" kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.