Hôm nay dùng bữa trưa xong, ta nhận được một lá thư nhà từ Bảo nhi, trong thư nàng nói Tiêu Tử Vân mất tích rồi, còn nói theo như nàng đoán, Tiêu Tử Vân chắc là luyện công tẩu hỏa nhập ma, biến thành ma nhân bất nam bất nữ. Phỏng đoán của nàng vô căn cứ, thuần túy chỉ vì nàng ghét Tiêu Tử Vân, nhân cơ hội trù ẻo cô ta một phen. Nàng còn nói rất là nhớ ta, hỏi ta lúc nào thì quay về, nàng nói Liễu Quý Đông đã đi cầu thân với cha ta, cha cũng không rõ hôn sự của Bảo nhi nên do ông làm chủ, do ta làm chủ hay là Phạm Thiên Hàm làm chủ, bèn kéo dài, nàng nói gần đây nàng nhìn Liễu Quý Đông trong lòng thường nghĩ muốn lột sạch quần áo của hắn, hỏi ta đó có phải là bệnh tật gì không. Sau cùng nàng còn hỏi ta, nếu nàng bá vương ngạnh thượng cung liệu chăng là không được rụt rè cho lắm.
Ta cố gắng bình tĩnh, run tay gấp thư lại, theo Khương Trăn ngồi xổm trong sân xem mấy thứ dược liệu cổ quái.
Mấy ngày nay Phạm THiên Hàm tập trung luyện binh, nghe nói là để công hạ quân phản loạn cuối cùng – Bạch Mông tộc. Ta vừa nghe tới đánh trận thì liền nhớ tới vết sẹo cỡ đồng tiền trước ngực Phạm Thiên Hàm. Vậy nên mỗi ngày đều theo người cùng thế vô tranh là Khương đại phu chung đụng. Tự lần trước bị Thủy tiên tử của cô ta chấn kinh một hồi, ta đã tưởng rằng đời này không còn gì đáng sợ, bèn thường thường sa đọa với cô ta nghiên cứu các loại dược liệu cổ quái. Nhưng ta vẫn ngày ngày bị cô ta làm chấn động, tựa như “Tử xa hà” hôm qua, cũng có tên là “Phật cà sa”, là nhau thai người (cuống rốn) chế thành, chủ trị cốt chưng lao tổn ở phụ nữ; “Nhân long” hôm nay, là từ giun đũa chế thành, chủ trị bệnh về mắt. Theo cô ta nói, “Nhân long” mà giờ cô ta đang phơi là cực phẩm trong Nhân long, long trung chi long, là nhân long làm từ con giun nôn ra từ miệng trẻ con, dược tính cực hàn, có thể trị bệnh đau mắt đỏ và các bệnh cảm cúm ở trẻ em.
Khương Trăn thấy ta ngồi xổm xuống, hỏi ta: “Tỷ tỷ, tỷ có từng cùng tướng quân làm lễ Chu Công chưa?”
Ta lung lay một cái, suýt nữa cắm đầu vào trong đống Nhân long.
Ta khụ một tiếng, nói: “À, có làm rồi.”
Khương Trăn gật đầu, lại hỏi: “Hôm qua muội đọc sách, có nói làm lễ Chu công cũng vui sướng như con cá ở trong nước vậy, muội rất khốn hoặc, cá nước thân mật rốt cuộc là kiểu hoan sướng thế nào?”
Dạ dày ta co giật một trận, một hồi lâu mới nói: “Khương Trăn, muội liệu có muội muội nào thất lạc lâu năm không?”
“Sao tỷ tỷ lại nói vậy?” Cô ta nghi hoặc ra mặt.
Ta xoa bụng nói: “Ở nhà ta có một tiểu nha hoàn, tính tình giống muội y như đúc…”
Y như đúc, ngữ bất kinh nhân tử bất hưu.
Khương Trăn có vẻ bừng tỉnh ra, lắc đầu nói: “Muội cũng không biết là có không, muội được sư phụ nhặt được trong núi, tỷ còn chưa nói uội biết cá nước thân mật là kiểu hoan sướng thế nào đấy?”
Ta thật vô lực, đại để là các bé được nhặt về đều không ngại học hỏi như thế đi, câu chuyện này cảnh báo với chúng ta, đừng nên tùy tiện nhặt con nít về.
Đối mặt với một học sinh ham học như thế, ta tự biết mình không có tài làm thầy cho người, chỉ đành bỏ chạy trối chết.
Ta chạy vào phòng bếp, gần đây ta đang theo đầu bếp học nấu ăn, thành tựu trác việt, hôm qua suýt tí nữa thì hỏa thiêu phòng bếp.
Đầu bếp thấy ta đi vào, đặt cái muôi trong tay xuống, run rẩy nói: “Phu, phu nhân, hôm hôm qua người đã đốt hết thực phẩm cho ba ngày trong phủ rồi, chiến tranh lương thảo túng thiếu, có thể, có thể xin phu nhân ngày mai hãy tới được không?”
Đối với thái độ của y ta cực kỳ bất mãn, nên nói: “Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai thì rất nhiều, ta mà đợi ngày mai, mọi việc đều phí hoài.”
Đầu bếp gãi gãi đầu nói: “Vậy hôm nay phu nhân vẫn muốn học?”
Ta nghiêm túc khuyên bảo: “Cũng không phải, ta khen ngươi vì ngày mai tính toán rất có tầm nhìn xa. Ngươi nên đọc ít sách vở, ta đi đây, ngươi làm cơm cho tốt.”
Ta phiêu nhiên bước đi, chỉ nghe đằng sau thì thào lẩm bẩm: “Ta phải đọc sách mới được.”
Ta nhàn rỗi phát chán bèn đi dạo loanh quanh trong phủ, lượn qua lượn lại thì tới chỗ cửa vào hồ nước nóng, lúc trước ta viết “Tướng quân phu nhân ở trong này giặt quần áo…” vẫn còn lờ mờ thấy được, ta bèn lấy chân xóa đi.
Tuy rằng ta cũng không định tắm, nhưng ta vẫn đi vào, cởi giày ra ngồi bên bờ ngâm chân.
Mặt trời đã ngả về tây, rải ánh chiều tà lên mặt nước, mỗi lần chân ta đá nước, thì mặt trời chiều lại sóng sánh lên. Tiếng nước bắn tung tóe, ta bỗng nhớ lại hôm đó cùng Phạm Thiên Hàm ở nơi này…cá nước thân mật nha, tim đập mạnh một cái, ta vội vàng rút chân lên đi giày vào, chạy khỏi hồ nước nóng, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn một cái, quả là: Nắng tàn một dải trên sông, nửa hồng nửa biếc linh lung chan hòa, yêu sao tháng chín mùng ba, a di đà phật, sắc tức thị không.
Khi đi ngang qua sân, ta bắt gặp Tiêu phó tướng đang tán gẫu với Khương Trăn, bèn len lén sáp lại gần, chỉ nghe Tiêu phó tướng đỏ mặt lắp bắp nói, “Ta…ta cũng không được rõ lắm.”
Ta đại khái đoán rằng Khương Trăn đang hỏi hắn việc gì đó, nhanh chóng nhón chân rời đi, ở khúc rẽ hành lang phịch một tiếng đụng vào một người, ngẩng đầu nhìn, té ra là Phạm Thiên Hàm, bèn oán hận nói: “Chàng không có việc gì chạy tới đụng thiếp làm gì?”
Chàng đỡ vai ta, nói: “Nàng lén la lén lút định đi đâu vậy?”
Ta nhất thời quên mất mình đang lén lút làm gì, đành nói thật ra: “Chàng đụng vào, thiếp quên xừ mất rồi.”
Chàng vô cùng bất đắc dĩ, nói: “Nghe nói hôm nay nàng nhận được thư, mọi người trong nhà có khỏe không?”
Ta hồi tưởng lại lá thư của Bảo nhi, nói: “À, nghe nói Tiêu Tử Vân mất tích rồi.”
Phạm Thiên Hàm nghe vậy cũng không lộ vẻ kinh ngạc gì, chỉ nói: “Vậy rất tốt, cô ta ở cạnh cha mẹ ta cũng không yên tâm.”
Ta hỏi: “Chàng nghĩ là cô ta đi đâu?”
Chàng nói: “Có lẽ là cùng sư phụ đại sư huynh của nàng đi hành tẩu giang hồ rồi, sao? Nàng hâm mộ?”
Chậc, đứa nhỏ xúi quẩy hay ghen này.
Nhưng nếu chàng đã nhắc tới sư phụ, ta cũng muốn hỏi một chút, bèn nói: “Thiếp đến khổ vì không có cơ hội nói với chàng, câu chuyện sư phụ kể cho thiếp nghe có điều sai khác với của chàng.”
Chàng nhướng mày cười nói: “Đến khổ vì không có cơ hội?”
Ta rất bực cái hành vi luôn luôn không chịu bắt lấy trọng điểm của Phạm Thiên Hàm, giậm chân nói: “Thiếp quên mất, được chưa? Trọng điểm là chuyện có sai khác!”
“Vâng vâng vâng, phu nhân đừng giận.” Chàng cười cười áp sát vào mặt ta, nói, “Có gì sai khác?”
Ta không thích chàng dựa vào gần như thế, nói chuyện toàn thở vào mặt ta, làm thế ta sẽ tâm viên ý mã*, sẽ bắt đầu tưởng tượng lúc trưa chàng đã ăn những gì, cho nên ta đẩy mặt chàng ra nói: “Sư phụ thiếp nói mẹ Tiêu Tử Vân không phải do ông ấy giết, hơn nữa dưỡng phụ của cô ta cũng không phải vì cứu chàng mà chết, ông ta còn có ý lấy chàng ra chắn kiếm của sư phụ.”
*Tâm viên ý mã: . Ý nói những ý nghĩ nhẩy lung tung như con khỉ, chạy loăng quăng như con ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt cái lại nghĩ sang chuyện khác.
Phạm Thiên Hàm nhún vai nói: “Khi đó ta còn nhỏ, cho nên cũng không nhớ rõ.”
Ta nói: “Lúc đó thiếp không có mặt, cho nên không biết.”
Phạm Thiên Hàm nói: “Huyên thuyên.”
Ta đành bảo: “Vậy ân oán của mấy người có thể buông bỏ được không? Chàng cũng là người từng tới Quỷ Môn quan dạo một chuyến rồi, còn có gì không bỏ được chứ?”
Chàng bỡn cợt nói: “Ta không bỏ được nàng.”
Ta do dự xem có nên đỏ mặt một chút chứng tỏ ta rất ngượng ngùng hay không, cuối cùng vẫn thôi, dày mặt nói: “Vậy có thể vì một nụ cười của thiếp mà xóa bỏ ân cừu được không?”
Chàng bật cười, nói: “Sư phụ nàng không xuất hiện trước mặt ta, ta không tìm được ông ta, thì cũng không có cách báo thù.”
Ta mừng vô cùng, đang định nịnh chàng vài câu, xa xa trông thấy Khương Trăn và Tiêu phó tướng đang hướng sang bên này, bỗng nhớ lại chuyện lúc nãy, kéo Phạm Thiên Hàm tùy tiện trốn vào một phòng nhỏ.
Ta và Phạm Thiên Hàm ngẩng đầu, á…Tiểu Ngũ Nhi đang nắm tay một tiểu cô nương, ờ, đang…ngâm thơ đối chữ.
Tiểu Ngũ Nhi và cô nương ấy bị chúng ta cắt ngang chuyện tốt, có vẻ rất kinh hoảng, dắt tay nhau bịch bịch quỳ xuống, khóc lóc: “Tướng quân, phu nhân, chúng ta thật tâm yêu nhau, xin tướng quân và phu nhân thành toàn.”
Ta khẽ áp vào bên tai Phạm Thiên Hàm nói: “Có phải là chàng từng có lần lấy gậy đánh uyên ương* không thế?”
*Chia rẽ đôi tình nhân
Phạm Thiên Hàm vô tội lắc đầu, trả lời ta: “Hay là nàng từng phá hư nhân duyên của người ta?”
Ta nghiêm túc nhớ lại những chuyện xấu ta đã từng làm một phen, xác định không có việc như thế, bèn nói: “Nào có.”
Hai ta nhìn nhau một cái, dùng ánh mắt hỏi đối phương: Vậy vở tuồng này từ đâu mà ra?
Tình hình giằng co quá lâu lại thành ra xấu hổ, đôi uyên ương số khổ trước mặt khóc đến chết đi sống lại, sống lại chết đi, ta dùng khuỷu tay thúc Phạm Thiên Hàm ý bảo chàng xử lý đi.
Chàng liếc xéo ta một cái, khụ một tiếng nói: “Các ngươi đứng lên trước đi.”
“Tiểu Ngũ Nhi không dám.” Tiểu Ngũ Nhi đột nhiên nói to.
Đáng chết, lớn tiếng như vậy làm gì!
Bởi đang quá tập trung tinh thần, Tiểu Ngũ Nhi đột ngột nói to làm ta giật mình dựa sát vào Phạm Thiên Hàm, chàng cúi đầu cười với ta một cái, dùng khẩu hình im lặng diễn đạt hai chữ: Nhát gan.
Ta đè cái xúc động muốn đánh chàng xuống, khẽ cười với Tiểu Ngũ Nhi: “Tiểu Ngũ Nhi, Phạm tướng quân tuy không có lương tâm, nhưng cậu cũng biết ta vốn luôn trạch tâm nhân hậu mà, mau đứng dậy trả lời, ta thay cậu làm chủ là được.”
Tiểu Ngũ Nhi bán tín bán nghi kéo nhân tình của cậu ta dậy, lúc này ta mới nhìn rõ dáng vẻ của tiểu cô nương trước mặt, thanh tú tiểu giai nhân, đang rất xấu hổ cúi đầu.
Ta nghĩ nên giả vờ từ ái một lần, bèn mềm giọng hỏi: “Tiểu cô nương tên gì?”
Tiểu cô nương vừa xấu hổ vừa sợ sệt nói: “Bẩm phu nhân, con từ nhỏ bị bán thân làm nô tỳ, chủ nhân chưa từng đặt tên cho con, nhưng Tiểu Ngũ Nhi ca ca đã giúp con lấy một cái tên.”
“Ồ, tên gì?” Ta hiếu kỳ hỏi.
“Tiểu Lục Nhi.”
Ừm…cái tên thật là thân thiết, không đúng, Tiểu Ngũ Nhi Tiểu Lục Nhi, cái tên thật là thân thích.
Ta và Phạm Thiên Hàm lại nhìn nhau cái nữa: Ak, cái tên thực thích hợp loạn luân.
Ta tiếp tục từ ái nói: “Hai người vừa nãy đang ngâm thơ gì?”
Tiểu Ngũ Nhi đáp: “Thơ tình.”
Ta hỏi: “Ngâm cho ta nghe chút được chứ?”
Tiểu Lục Nhi thẹn thùng nói: “Chàng là kim thiếp là chỉ, khiên khiên liên liên; chàng là gió thì thiếp là cát, triền triền miên miên.”
Ta nghe thấy hứng thú, hỏi: “Còn có không?”
Tiểu Ngũ Nhi tiếp lời: “Hết rồi, cha ta chỉ dạy có hai câu.”
Ta thất vọng vô hạn, thuận miệng nói: “Không bằng hai ngươi lựa ngày thành thân đi.”
Phỏng chừng là thắng lợi tới dễ như trở bàn tay, nước mắt nước mũi còn treo trên mắt mũi hai chú uyên ương nhỏ rơi xuống cũng khó mà thu lại cũng không được, làm người ta buồn cười vô cùng.
Ta thấy bọn họ vẫn ngẩn ngơ tại chỗ, vội kêu Phạm Thiên Hàm đi ra ngoài, may mà lúc ra cũng không đụng phải Khương Trăn.
******
Ban đêm trước khi ngủ ta giúp Phạm Thiên Hàm cởi áo bỗng nhớ lại thơ tình của Tiểu Ngũ Nhi, bèn kéo vạt áo trước của chàng nói: “Ngâm bài thơ tình cho thiếp nghe.”
Phạm Thiên Hàm ngẩn ra, nhíu mày nói: “Nhất thời nửa khắc đào đâu ra thơ tình?”
Ta không đồng ý: “Không phải chàng bác học đa tài sao? Thiếp không biết, thơ tình cũng được, lời tỉnh tứ cũng xong, chàng tất phải nói cho bằng được.”
Chàng lặng đi một hồi, không xác định lắm hỏi: “”Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông?”
Ta chẳng qua cũng là nhất thời tâm huyết dâng trào muốn cùng chàng tình thú một phen, nội dung không quan trọng lắm, bèn gật đầu nói: “Thơ hay.”
Chàng lộ vẻ mặt dở khóc dở cười ra, lấy lệ với ta: “Không bằng nàng cũng đối lại một câu.”
Con người ta bình thường rất ít khi ngâm thơ đối chữ với văn nhân nhã khách, bỗng thấy cực kỳ vinh hạnh, thấy ắt phải nghĩ ra một câu thật hay thật đối với câu “Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông” của chàng.
Vậy nên trầm ngâm nửa buổi, ta đối lại: “”Long du thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi.”
Phạm Thiên Hàm mặt không có cảm xúc gì nhìn ta, tự mình cởi áo, an ủi vỗ vỗ đầu ta một cái, rồi tự đi ngủ luôn.