Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến

Chương 39: Phật Môn





Đường về kinh mặc dù xa xôi, nhưng lại thoải mái hơn nhiều so với lúc ta tới, lúc tới thì lòng ta nóng như lửa đốt, chỉ sợ Phạm Thiên Hàm chết mất, bây giờ chàng đang ở phía sau ta, ghìm cương nhìn ra phía trước, ta không hề nóng lòng trở về tẹo nào cả.
Đi qua Lục La sơn, nhìn xa xa lại thấy có tự miếu nhang khói vờn quanh, Phạm Thiên Hàm gọi mọi người: “Không bằng chúng ta đi vào nghỉ chân một lát, quyên ít nhang đèn ăn chút đồ chay.”
Ta là người thứ nhất phản đối: “Chàng chưa đọc 《Tây du ký 》 thì cũng xem qua 《Liêu trai chí dị 》 rồi, chùa miếu nơi hoang giao dã lĩnh này sao có thể tùy tiện vào bừa.”
Bạch Nhiên ở bên cạnh cười giễu, “Ta nguyện vì ba mỹ nhân làm Tôn Đại Thánh, nhưng ta càng nguyện ý làm Trư Bát Giới.”
Lời còn chưa dứt, Tiêu phó tướng đã vung roi ngựa trong tay quất về phía y, y cười ha hả tránh đi.
Bạch Nhiên từ lúc khởi hành tới giờ thì dọc đường chỗ nào cũng khiêu khích, rõ rảnh rành là một kẻ gây hấn, ta và Phạm Thiên Hàm đều chỉ coi như y đang biểu đạt sự khủng hoảng với tương lai chưa biết trước, cũng không mấy so đo với y, nhưng Tiêu phó tướng và Tiểu Ngũ Nhi thì không làm được, hai người họ đều sợ Bạch Nhiên cướp mất cô vợ trẻ của mình, nên dọc đường bọn họ không ngừng xung đột. Mà với hành động ngầm của ta, Phạm Thiên Hàm cũng chỉ đến lúc thấy sắp chết người mới ra vẻ đạo mạo trách một tiếng không được vô lễ.
Đặc sắc trình diễn, thú vị cực kỳ nha.
Vừa vào trong chùa, không có nhện tinh hồ ly tinh rết tinh, chỉ có một đám trọc đầu, mùi đàn hương nồng nặc và những cái đầu bóng lưỡng, quả thật là ngũ uẩn giai không.
Ngôi chùa này tên là Đại Thừa Tự, chủ trì ở đây là người hiền lành, nhưng bản thân hòa thượng vốn nên hiền lành, a di đà phật.
Chủ trì sai người chuẩn bị một mâm đồ chay, mùi vị cứ như Phật Tổ ngồi ở trong lòng, nhưng đối với một đám đã ăn trứng gà tới bảy tám hôm mà nói, cũng đã đủ rồi.
Dùng bữa xong, chủ trì rất nhiệt tình mời chúng ta tham gia đại hội phật pháp của bọn họ, chúng ta đành phải theo một đám hòa thượng ngồi trên đệm hương bồ nghe Phật.

Con người ta tự nhỏ đã chưa bao giờ chăm chú nghe hết một giờ học nào cả, vừa ngồi lên đệm hương bồ thì cả người đã không thoải mái, trái sờ sờ phải gãi gãi, rất muốn phá rối. Con ngươi ta liếc qua liếc lại thì bắt gặp Phạm Thiên Hàm nghe mà gật đầu liên tục, giật cả mình, chỉ sợ chàng đột nhiên ngộ ra, đem đầu ra cạo làm hòa thượng đi độ tất thảy khổ nạn.
Vậy nên ta len lén thò tay qua kéo vạt áo chàng, chàng cúi đầu nhìn ta một cái, không có phản ứng gì nghiêm túc nghe Phật.
Cụ Như Lai ơi, chớ có làm thế, dáng đầu của Phạm Thiên Hàm không tròn, cạo trọc rồi không đẹp đâu. Nhưng gã Bạch Nhiên kia, dáng đầu của y nhìn có vẻ rất tròn, hơn nữa y rất cần mấy thứ như sắc tức thị không, không tức thị sắc, làm phép cho y đi.
“Thiên Hàm.” Ta hạ giọng gọi nhỏ, “Chúng ta chuồn ra ngoài hít thở tí đi.”
Phạm Thiên Hàm đẩy bàn tay đang kéo áo chàng của ta ra, khẽ quát: “Đừng làm loạn.”
Ta vô hạn ấm ức, hừ một tiếng rồi lén bò ra ngoài phòng thiền. Vừa ra khỏi tầm mắt của chủ trì ta liền duỗi lưng một cái, tự do đáng quý à nha, tiểu tử Phạm Thiên Hàm nhà chàng có giỏi thì ở trong đó hòa thành xá lợi tử đừng ra nữa.
“Thiển nhi.” Giọng nói này khiến hai tay đang giơ lên không của ta run lên một chặp, bất đắc dĩ chỉ đành chầm chậm thu lại tư thế duỗi người của ta, xoay lại trưng ra một nụ cười, nói: “Sao ngươi cũng ra đây?”
Bạch Nhiên vuốt vuốt hai sợi tóc dài rũ xuống bên má của y, nói: “Con lừa râu trắng kia nói chuyện quá là chán, nghe nữa thì ta niết bàn luôn mất, còn không bằng ra đây cùng nàng nhĩ tấn tư ma* một lúc.”
*Vành tai và tóc mai chạm nhau, chắc là ôm ấp nhau ấy mà :P
Ngươi làm nghiệt súc còn không sai biệt lắm, niết bàn!
Ta lười để ý tới y, tự mình đi tham quan Đại Thừa Tự, y cũng không xa không gần theo phía sau, xét thấy ngôi chùa này cũng chẳng phải của nhà ta xây, ta cũng chí đành mặc kệ y.

Đại Thừa Tự xây nơi núi sâu, chỗ khác biệt lớn nhất so với chùa miếu trong thành là nó không lo sẽ chiếm dụng quá nhiều đất công, thế nên Đại Thừa Tự xây dựng tuy cổ xưa nhưng lại rộng vô cùng, chiếm cứ toàn bộ đỉnh núi, tạo hình tổng thể như cái sơn trại. Ta rất nghi hoặc, mới nãy hòa thượng ngồi trong phòng thiền nghe thiền trước trước sau sau chỉ có hơn mười người, sinh sống trong một nơi có thể so với cả tòa thành như này, ngày thường cơ hội gặp nhau phải chăng là cực kỳ ít ỏi, nhưng có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân xây ngôi chùa lớn nhường này, để các hòa thượng không dễ gì gặp mặt nhau biết được rằng duyên phận là đáng quý.
Duyên đến, duyên sinh, duyên diệt. Duyên, diệu không thể tả.
Đặc điểm của chùa miếu thông thường mà nói là u tĩnh, đương nhiên ngoại trừ những ngôi chùa nổi danh như Thiên Long Tự được ông Hoàng đế nhìn trúng phong làm Ngự tự, những ngôi chùa ấy thường thường là hương hỏa thịnh vượng, hương khách nườm nượp không dứt, hiệu ứng danh nhân mà, phải có thần tiên nào đặc biệt linh tọa trấn mới được. Mà Đại Thừa Tự này vừa không có danh nhân đảm bảo vừa ở nơi hẻo lánh, nên so với các chùa miếu thường càng u tĩnh, đặc biệt là khi đám hòa thượng không được nhiều nhặn gì kia đều đã tới phòng thiền, vậy nên một ngôi chùa to nhường này chỉ còn lại ta và Bạch Nhiên loanh quanh đi dạo.
Trong lúc vô ý, chúng ta đã tới một đình viện, đình viện này trồng toàn là phong, lá đỏ rực trên cây tụ lại với nhau, nhảy múa trong không trung, làm nơi này càng nổi lên vẻ thế ngoại đào nguyên. Ta và Bạch Nhiên không hẹn mà cùng thả nhẹ bước chân đi vào trong đó.
Hai chúng ta đứng song song giữa đình viện, tự ngẩn ra.
“Thiển nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?” Hồi lâu sau Bạch Nhiên nhẹ giọng hỏi.
Ta ngẩn ra một chút, nhớ lại vừa nãy trong đầu quả thật là trống không, y hỏi như vậy khiến ta rất khó xử, nói vừa nãy ta không nghĩ gì cả dường như có hơi khinh nhờn thần linh, nhưng nói dối nơi cửa Phật lại rõ ràng là đang khiêu khích Phật Tổ, vậy nên ta hỏi ngược lại y: “Thế ngươi đang nghĩ gì?”
Y ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt khi xa khi gần, nói: “Ta là ai, tới từ đâu, muốn đi đâu, sẽ làm gì.”
Ta bị chấn động, tư tưởng này, quá thâm trầm, quá trình độ.
Ta cũng ngước mặt nhìn trời, cũng đang định thâm trầm một phen, một trận gió thu thổi qua, lá phong đập vào mặt ta, ta bất đắc dĩ phủi lá phong trên mặt đi, sửa miệng kiến nghị: “Nếu ngươi đã có cảm xúc như thế, vậy chọn ngày tốt xuất gia luôn đi.”
Y yêu nghiệt cười cười, nói: “Nếu ta cắt đứt dục niệm với tất cả mọi thứ nơi trần thế, xuất gia cũng không hẳn là không thể.”

Kể ra ta cũng có thể đoán được bộ dạng Bạch Nhiên khi xuất gia: Trên người mặc áo cà sa thần thánh, vẻ mặt nghiêm túc nói với nữ thí chủ tới cầu trợ: “Bần tăng tự biết tu hành còn kém, không thể dạy ngài phương pháp tu Phật cách y, nữ thí chỉ xin hãy cởi áo…”
“Ta xuất gia có thì có chỗ nào khiến nàng hoan hỉ đến vậy?” Bạch Nhiên nhíu mày nói.
Ta thu lại nụ cười tà, nói: “Ta chỉ đang tưởng tượng dáng vẻ đức cao vọng trọng của ngươi, mừng thay cho ngươi thôi.”
Y nghiêng đầu nhìn ta, nói: “Thiển nhi, ta vẫn mãi không hiểu sao Phạm Thiên Hàm coi trọng nàng, vừa nãy bỗng phát hiện, lúc nàng bịa chuyện thì có một sự linh động kỳ lạ, khiến người ta không thể rời mắt.”
A phi, Phạm THiên Hàm là thích bà đây mỉm cười, trong thanh nhã mang theo chút đáng yêu.
Ta và Bạch Nhiên trở về phòng thiền thì Phật hội cũng đến lúc tàn cuộc, mười mấy vị đầu trọc tuôn ra ngoài, Phạm Thiên Hàm đứng trong đó, chăm chú nhìn hai chúng ta, ta hướng chàng kéo kéo khóe miệng. Ánh mắt chàng ám đi, bước nhanh về phía ta.
Chàng tới trước mặt ta hỏi: “Đi đâu vậy?”
Ta kéo tay chàng, đáp: “Đi loanh quanh một lát.”
Chàng lại hỏi: “Có phải hai người đi cùng nhau không?”
Ta gật đầu.
Chàng dùng sức nắm lấy tay ra, cười với Bạch Nhiên một cái nói: “Bạch Nhiên, xin lỗi, Thanh Thiển làm phiền huynh rồi.”
Bạch Nhiên mỉm cười đáp lại, nói: “Thiển nhi rất thú vị.”
Ta cảm giác bàn tay Phạm Thiên Hàm nắm lấy ta siết chặt, lại buông ra, chàng nói: “Cái đó ta đương nhiên biết.”

******
Tạo nghiệt à nha. Bản nữ hiệp rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?
Sau khi lên đường Phạm Thiên Hàm cứ xụ mặt ra, mấy lần ta nói chuyện với chàng, chàng đều nhắm mắt làm ngơ, ta rất buồn bực, buồn bực rồi bỗng nhớ tới lời Bạch Nhiên, bèn ngoảnh đầu hỏi Phạm Thiên Hàm sau người: “Vì sao chàng lại thích thiếp?”
Chàng kéo dây cương, con ngựa đang chạy đột ngột dừng lại, ta ngả người ra trước, chàng một tay ôm quanh eo ta, chân dùng lực kẹp bụng ngựa một cái, ngựa lại chở chúng ta tiến về phía trước.
Chàng không nói gì khiến ta hơi hơi bất an, lẽ nào luôn là ta tự đa tình? Nếu là vậy, ta không chém chàng không được.
Thật lâu sau, Phạm Thiên Hàm mới lên tiếng: “Nàng cho rằng nàng hỏi ta cái đó, ta sẽ tha thứ việc nàng ở cùng một chỗ với Bạch Nhiên.”
Lúc này ta mới tỉnh ngộ, hóa ra Phạm đại tướng quân đang ghen.
Ta cười không dừng nổi, dùng sau gáy đập vào ngực chàng, nói: “Chàng còn chưa trả lời thiếp.”
Chàng thô lỗ nói: “Không biết.”
Nếu Phạm đại tướng quân chàng sợ xấu hổ, ta giúp chàng trả lời là được, vậy nên ta cười nói: “Nhất định là chàng yêu thiếp thiên sinh lệ chất nan tự khí.”
Chàng cũng bật cười, nói: “Ta lại thấy nàng đa hành bất nghĩa tất tự tễ.”
Xì, nhóc con xúi quẩy hay nói một đằng nghĩ một nẻo này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.