Thiên Thánh

Quyển 2 - Chương 4: Đệ tử ngoại môn



"Tên đại tiểu thư là gì, đang ở đâu? Làm cách nào để có thể gặp đại tiểu thư?"

"Tiểu tử ngươi có phải là não lại có vấn đề không? Với cái bộ dạng này của ngươi, đừng nói đến đại tiểu thư, cho dù là nha hoàn của đại tiểu thư cũng thấy chướng mắt với ngươi. Sao ngươi lại hỏi lắm đến vậy?"

Ý Thiên nói: "Ta chỉ tò mò thôi, nếu lão không biết thì cứ nói ra."

Hoàng Thiên Phát cười lớn: "Ta không biết? Chuyện đùa. Ta nói cho ngươi, đại tiểu thư tên là Liêu Như Nguyệt, ở Thiên Nguyệt Các, bình thường không ra ngoài nửa bước, ngươi muốn gặp nàng là chuyện cực kỳ kho."

Khuôn mặt Hoàng Thiên Phát lộ ra vẻ khinh miệt, hiển nhiên với hắn thì việc Ý Thiên hỏi cũng chỉ thế này mà thôi.

Ý Thiên cũng không để ý, nói lại: "Ta nhớ lão đã nói mỗi tháng sơn trang đều tuyển đệ tử ngoại môn một lần, có lẽ ta cũng nên đi thử."

Hoàng Thiên Phát sửng sốt, hỏi lại: "Ngươi thật sự muốn học võ? Sơn trang tuyển đệ tử ngoại môn có yêu cầu rất nghiêm ngặt, bây giờ ngươi đã lớn thế này rồi..."

Ý Thiên phản bác: "Chẳng lẽ trong đổng đệ tử ngoại môn này không có người gần tuổi ta sao?"

Hoàng Thiên Phát hừ nói: "Tất cả đều là người bị đào thải. Ta ở sơn trang bao nhiêu năm rồi, còn chưa gặp người đến tuổi ngươi có thể làm được gì."

Ý Thiên nói: "Việc thành tại người, có thể ta có thể tạo ra truyền kì."

Hoàng Thiên Phát trầm ngâm nói: "Nếu thật sự ngươi muốn thử thì ta có thể giúp ngươi hỏi thăm xem. Ta đoán muốn thành đệ tử ngoại môn cũng không phải khó, chẳng qua ta cũng không tin tưởng ngươi."

Ý Thiên đảo mắt, cười nói: "Vậy thì chúng ta cá đi. Nếu ta không làm ăn gì được thì ta sẽ về làm với lão."

Hoàng Thiên Phát cười nói: "Tiểu tử ngươi đúng là càng lúc càng thông minh, ngay cả đường lùi cũng đã tính sẵn. Đi, để khi nào về ta sẽ hỏi giúp ngươi. Bây giờ chúng ta về đã."

Ý Thiên cười, ngẩng đầu nhìn trời, đáy mắt lóe lên màu đỏ, lộ ra vẻ tà mị cùng thần bí.

Đệ tử ngoại môn của Thiên Nguyệt sơn trang có địa vị cực kỳ thấp, không khác biệt nhiều so với hạ nhân. Việc nặng, việc bẩn, tất cả đều là đệ tử ngoại môn làm, không khác gì sức lao động miễn phí.

Nhìn Ý Thiên, Hoàng Thiên Phát nói: "Nhớ kỹ, làm việc nhiều, nói chuyện ít, đệ tử ngoại môn không khác gì người hầu, chẳng khác gì làm với ta. Bởi vậy ngươi phải kiên trì, phải ẩn nhẫn, phải âm thầm nỗ lực cố gắng, nếu không chắc chắn sẽ bị đào thải."

"Cảm ơn lão, ta nhất định sẽ thành công."

Hoàng Thiên Phát vỗ vai Ý Thiên, khích lệ: "Ngươi nhất định phải cố gắng, ít nhất cũng phải vượt qua ta, không thể lúc nào cũng làm người hầu cho người khác, biết chưa?"

"Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ vượt qua lão, vượt qua vô số người."

"Nhớ lời của ngươi, nếu ngươi dám dùng thủ đoạn, cẩn thận ta đánh ngươi. Đi thôi."

Khóe miệng Ý Thiên hơi cử động, lộ ra một nụ cười cực kỳ xấu. Hoàng Thiên phát có công cứu mạng với hắn, cho dù hắn không nói ra thế nhưng vẫn nhớ rõ trong lòng.

Sáng sớm hôm sau Ý Thiên đã đi đến quảng trường nơi đệ tử ngoại môn tụ tập, vốn muốn được nói vài lời với võ sư phụ trách huấn luyện đệ tử ngoại môn, không ngờ võ sư đó còn không thèm nhìn hắn một cái, trực tiếp tập hợp toàn bộ đệ tử ngoại môn.

Hiện tại Thiên Nguyệt sơn trang có một nghìn năm trăm đệ tử ngoại môn, xếp theo ngũ linh, chia thành năm đội.

Ý Thiên tuổi cao, xếp ở đội cuối cùng, võ sư phụ trách huấn luyện hắn tên là Trương Quân, khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, khôi ngô hữu lực, cả người tỏa ra một loại áp lực vô hình.

Đệ tử ngoại môn của Thiên Nguyệt sơn trang chia theo độ tuổi, độ tuổi khác nhau có cách huấn luyện khác nhau.

Tuổi như Ý Thiên đã không thể đào tạo từ cơ sở nữa rồi, trọng điểm là tuyển nhân tài, trực tiếp khảo hạch thể lực, sức chịu đựng cùng tâm trí của mọi người.

Võ sư Trương Quân đứng trước đội, ánh mắt lợi hại đảo qua mọi người, trầm giọng nói: "Huấn luyện ngày hôm nay chia làm hai bước. Buổi sáng xách nước, buổi chiều chạy bộ, chủ yếu huấn luyện thể lực và sức chịu đựng của các ngươi."

Ra lệnh một tiếng, ba trăm người của đội bước ra khỏi hàng theo thứ tự, tự mình cầm hai cái thùng gỗ, chạy về hai con suối dưới chân núi.

Lần đầu tiên xách nước, Ý Thiên cảm thấy cực kỳ khó nhọc, đặc biệt là hai tay phải duỗi thẳng, cực kỳ mệt mỏi.

Xách nước chủ yếu huấn luyện lực cánh tay và thể lực, không hề có chút trí tuệ nào.

Một buổi sáng, Ý Thiên xách được năm lần, tính thành tích cũng còn khá, thế nhưng mệt chết khiếp.

Buổi chiều, đội ngũ này của Ý Thiên chạy từ Thiên Nguyệt sơn trang đến Đông hải, sau đó chạy về, cứ như thế không được dừng lại, không được nghỉ ngơi, rất nhiều người đều không thể kiên trì.

Một lần tới lui là mười lăm km, đối với cao thủ thì không là gì, thế nhưng với người thường, chạy kéo dài liên tục không nghỉ như vậy là một việc cực kỳ khó hoàn thành.

Ý Thiên cắn răng kiên trì, miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ, ăn xong bữa tối lập tức lăn ra giường ngủ.

Huấn luyện thể lực và sức chịu đựng là khó nhất, cũng là thứ khảo nghiệm nghị lực của con người nhiều nhất.

Mấy ngày mới bắt đầu, Ý Thiên cảm thấy cực kỳ gian nan, ngày nào cũng cảm thấy mệt chết khiếp, ăn càng ngày càng nhiều, cuối cùng có thể một lần ăn hai mươi bát cơm, làm cho Hoàng Thiên Phát sợ nhảy dựng lên.

Thế nhưng sức ăn càng tăng, thân thể Ý Thiên phát triển càng nhanh, chỉ vài ngày đã cao thêm một tấc, cân nặng cũng tăng lên, giống như tiến vào giai đoạn phát triển thần tốc vậy.

Vài ngày sau, Ý Thiên giống như đã thích ứng, cảm giác mệt mỏi càng lúc càng ít, thể lực và sức chịu đựng tăng mạnh, hiệu quả huấn luyện đương nhiên là rõ ràng.

Sáng hôm nay, Ý Thiên chuẩn bị tiến vào quảng trường tập hợp như mọi khi, tinh thần cực kỳ thoải mái.

Huấn luyện kéo dài, làm cho rất nhiều đệ tử ngoại môn mệt muốn chết, tinh thần cực kỳ uể oải.

Có thể thoải mái như Ý Thiên không nổi ba phần, trong đó còn bao gồm rất nhiều người có căn cơ.

"Mỗi tháng, đệ tử ngoại môn của Thiên Nguyệt sơn trang đều phải khảo sát một lần. Ba ngày sau là ngày kiểm tra, ba ngày này ta sẽ gia tăng huấn luyện. Nếu các ngươi muốn ở lại thì phải cổ gắng lên."

Lần này, Trương Quân làm cho độ khó tăng cao, bắt mọi người đến tận Đông hải lấy nước mang về Thiên Nguyệt son trang. Lời vừa nói ra đã làm cho hon nửa đệ tử ngoại môn sợ chết khiếp.

Ý Thiên cũng hơi bất ngờ. Dù sao việc này cũng khó hơn trước đến mười lần, quả thật không phải việc người thường có thể làm.

Thế nhưng Ý Thiên không hề do dự, đi theo mọi người đến Đông hải, bắt đầu huấn luyện.

Trải qua nhiều ngày huấn luyện, thể lực của Ý Thiên tăng lên rất nhiều, mặc dù khó khăn lớn hơn, thế nhưng hắn vẫn miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ.

Nhoáng một cái là đã qua ba ngày, sức ăn của Ý Thiên vẫn tăng, thể lực và sức chịu đựng đều tăng mạnh.

Đến ngày thứ ba, Ý Thiên có thể nhẹ nhõm đi về, thành tích tương đối khá so với cả đội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.