Lúc trẻ tuổi, Nam Cung Vân tuy tu vi không cao, nhưng bởi vì bề ngoài xuất chúng, cũng được rất nhiều nữ tử ưu ái, để lại không ít sử phong lim.
Nam Cung Mình Kiệt mặt hình hẹp dài, xương trấn hơi lôi, hai mắt lốm vào trong, tướng mạo tính là bình thường.
Cộng thêm khóe miệng một tia cười âm hiểm, cho người ta một loại cảm giác tiểu nhân âm hiểm.
Lan Hinh năm nay mười tám tuổi, nhưng nhìn qua tựa như mười lăm mười sáu tuổi, da thịt trắng noãn như ngọc, trên khuôn mặt tinh xảo khéo léo ngũ quan xinh đẹp, hai mắt đen nhánh thỉnh thoảng chớp động, lộ ra thanh tú chi khí.
Lan Hinhmột bộ quần màu lục, đai lưng nhỏ nhắn phụ trợ ra bô ngực cao ngất, cho người ta cảm giác dụ hoặc vô hạn.
Giờ phút này, trên mặt Lan Hinhlộ ra sầu lo, hiển nhiên nàng cũng hiểu tình cảnh mình bất lợi, nếu không phải Nam Cung Vân luôn dây dưa, mình đã sớm bị Nam Cung Mình Kiệt làm bẩn thân thể.
Đang giằng co, Nam Cung Anh Kiệt chợt lóe tới, xuất hiện ở đại sảnh.
“Lão Tam, ngươi xuống tay thật nhanh, vậy mà thực đem nha đầu kia cướp đến rồi. Sao, để cho nhị ca cũng nếm thử tư vị.”
Nam Cung Mình Kiệt một thân ngân sam cùng Nam Cung Mình Kiệt có bảy tám phần tương tự, ngay cả cười âm hiểm khóe miệng cũng như ra một đoạn.
Nam Cung Mình Kiệt cười nói: “Nhị ca đừng vội, ngươi trước giúp ta đem lão gia hỏa này đuổi đi, chờ sau khi ta phá thân xử nữ của nàng, ngươi còn sợ không có cơ hội?”.
Sắc mặt Nam Cung Vân kinh biến, nhìn Lan Hinhmột cái, trong lòng một mảng lạnh lẽo, cả giận nói: “Súc sinh. Các ngươi dám đụng vào một sợi tóc của Lan Hình, ta liền liều mạng một phen, cũng phải tố giác các ngươi.”
Nam Cung Anh Kiệt khinh thường nói: “Tố giác chúng ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai, có tư cách gì.”
Nam Cung Vân hừ nói: “Ta có lẽ thân phận thấp kém, nhưng các ngươi chớ quên, Lan Hinh là năm đó người trong võ hoàng Nam Cung Uyển Nghi phủ, tuy nhiên ban cho con ta, nhưng nàng thủy chung là Nam Cung Uyển Nghi trong phủ nhân. Các ngươi nếu là dám đụng vào nàng, ta liền nói cho Nam Cung Uyển Nghi, xem nàng có thể tha thứ các ngươi hay không.”
Lời vừa nói ra, Nam Cung Mình Kiệt cùng Nam Cung Anh Kiệt đều sửng sốt, hiển nhiên bọn họ đã xem nhẹ một điểm này, trong lúc nhất thời có chút do dự.
Năm đó Nam Cung Phi Vũ danh chấn nhất thời, rất nhiều người đều nhớ kỹ tên hắn, lại xem nhẹ lai lịch của Lan Hình.
Nay, Nam Cung Vân lại nhắc tới, Nam Cung Mình Kiệt hai người huynh đệ mới ý thức được có một số việc vượt qua dự tính.
Lưu ý vẻ mặt của hai huynh đệ, Nam Cung Vân nói: “Chỉ cần các ngươi thả Lan Hình, sự việc một lần này ta có thể cho rằng chưa phát sinh. Nếu không cá chết lưới rách, ta thể muốn cùng các ngươi đấu đến cùng.”
Nam Cung Mình Kiệt nhíu mày, chần chờ nói: “Nhị ca, ngươi xem...”
Nam Cung Anh Kiệt híp hai mắt lại, cẩn thận đánh giá Lan Hinhmột phen, trầm giọng nói: “Lão Tam, nếu là ngươi chịu để cho ta phá thân nàng trước, ta liền giúp ngươi đem lão gia hỏa này đuổi đi.”
Nam Cung Mình Kiệt không chịu, phản bác: “Nhị ca, đây chính là người ta tới tay trước, sau chuyện cho ngươi nếm thử hương vị đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi cũng đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Nam Cung Vân tức giận nhìn Nam Cung Anh Kiệt, quát: “Anh Kiệt, ngươi không sợ chết sao?”
Nam Cung Anh Kiệt khinh thường nói: “Ngươi ngay cả cơ hội gặp Nam Cung Uyển Nghi cũng không có, ngươi dựa vào cái gì tố cáo ta? Còn nói nữa, ta tuy không tiện giết ngươi, nhưng có thể cho ngươi ở nằm trên giường mấy tháng, khi đó ngươi còn muốn tố cáo ta, tất cả đã không còn kịp nữa.”
Nam Cung Vân khó thở, giận dữ hét: “Các ngươi khinh người quá đáng, ta hôm nay chính là liều mạng một phen, cũng phải náo loạn đến mọi người đều biết, đến lúc đó xem cha ngươi bao che các ngươi như thế nào.”
Nam Cung Mình Kiệt âm hiểm cười nói: “Ở quý phủ của ta, ngươi cho rằng ngươi còn có thể yên ổn đi ra ngoài? Hiện tại con ngươi Phi Vũ
đã chết, không cần bao lâu hắn sẽ bị người ta quên đi, khi đó ai còn nhớ rò ngươi là ai.”
Nam Cung Anh Kiệt cười giả tạo nói: “Lão Tam đừng vội nói nhảm với hắn, nay Phi Vù đã chết, hắn chẳng khác nào mất đi tất cả, từ nay về sau không có địa vị nữa, ai cũng sẽ không đem hắn xem vào mắt, lời hắn nói cũng sẽ không có ai tin tưởng. Hôm nay chúng ta đem hắn đánh chết một nửa trước, qua đoạn thời gian liền tìm người họ khác đem hắn giết chết, vậy cũng sẽ không có ai hỏi đến, từ nay về sau nha đầu kia chính là người của chúng ta.”
Nam Cung Mình Kiệt cười to nói: “Nam Cung thế gia vô số đệ tử, nếu muốn trở nên nổi bật, không độc ác một chút sao được.”
Trên ghế, Lan Hinhđột nhiên nói: “Lão gia ngươi đi mau, không nên vì Hình Nhi đánh mất tính mạng.”
Thanh âm Lan Hinhmềm mại như nước, dễ nghe êm tai.
Nam Cung Vân trầm giọng nói: “Ta không đi, ta chết cũng phải chết ở chỗ này. Nhược Nhiên Phi Vù đã chết, ta sống cũng không có nhiều ý nghĩa, cùng với ngày sau bị người ta cười nhạo ức hiếp, còn không bằng chết ở chỗ này. Nếu Phi Vù không chết, ngày sau hắn chắc chắn báo thù rửa hận, tự tay giết hai tên súc sinh này.”
Nam Cung Anh Kiệt cười to nói: “Chết đến nơi còn mơ xuân thu đại mộng của ngươi, ngươi cho rằng Nam Cung Phi Vù còn có thể còn sống sao? Nói thật cho ngươi biết, một lần này săn thú đại hội chính là chuyên môn chuẩn bị cho Nam Cung Phi Vũ, hắn mới là đối tượng mọi người săn giết, nay hắn đã chết không toàn thây, hiện tại ai cũng không cứu được các ngươi.”
Thân thể Nam Cung Vân run lên, liên tục lui về phía sau, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy bi thiết, người già có con chết đó chính là sự việc bi ai nhất của đời người.
Sắc mặt Lan Hinhkinh biến, trong mắt tràn đầy nước mắt, nàng từ nhỏ cùng Nam Cung Phi Vũ cùng nhau lớn lên, cảm tình với nhau sâu đậm.
Ở sinh mệnh của Nam Cung Phi Vũ, cả đời yêu nhất có hai người, nhất là Từ Nhược Hoa, nhị là Lan Hình.
Nhìn Nam Cung Anh Kiệt vẻ mặt đắc ý, Lan Hinhnhất thời tan nát còi lòng, loại đắc ý này thể hiện ra lời nói của hắn chân thật, cái này làm sao không khíến Lan Hinhcùng Nam Cung Vân cảm thấy đau lòng.
Lưu ý vẻ mặt của Lan Hinhcùng Nam Cung Vân, huynh đệ hai người Nam Cung Mình Kiệt không ngừng cười ha ha, thanh âm đắc ý quanh quẩn ở trong đại sảnh.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm thình lình đến tựa như sét đánh, kinh sợ lòng người.
“Ai nói ta đã chết.”
Ngắn gọn năm chữ lộ ra khí chất lạnh lẽo tàn khốc âm trầm, nháy mắt áp chế tiếng cười trong đại sảnh.
Một khắc đó, tiếng cười của Nam Cung Mình Kiệt, Nam Cung Anh Kiệt thoáng dừng, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nam Cung Vân cùng Lan Hĩnh nghe vậy chấn động, quay đầu hướng tới cửa nhìn lại, một cái bóng người quen thuộc tiến vào trong tầm mắt hai người.
“Thiếu gia Phi Vũ.”
Hầu như là cùng một thời khắc, Lan Hinhcùng Nam Cung Vân phát ra tiếng hô kích động.
Nhìn hai người một cái, Ý Thiên đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Nam Cung Mình Kiệt cùng Nam Cung Anh Kiệt, lạnh lùng nói: “Thừa dịp ta không có mặt, dám đến quý phủ ta sinh sự, các ngươi thực cho rằng ta không dám giết các ngươi?”.
Từ trong trí nhớ của Nam Cung Phi Vũ, Ý Thiên hiểu biết được hắn đối với Lan Hinhmười phần thương tiếc, loại thương tiếc này không thua gì yêu đối với Từ Nhược Hoa, bất luận kẻ nào dám đối với Lan Hinhbất lợi, đều sẽ chọc giận Nam Cung Phi Vũ.
Giờ phút này, Ý Thiên chính là tạm thời áp chế trí nhớ của mình, hòa vào nhân vật Nam Cung Phi Vù này, cẩn thận cảm thụ phẫn nộ trong lòng, chi vì hắn rất để ý Lan Hình.
Sắc mặt Nam Cung Mình Kiệt khó coi, trong lúc nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
yiy ///
Nam Cung Anh Kiệt phản ứng nhanh nhẹn, cười lạnh nói: “Khẩu khí thật lớn, không nói đến gia tộc có quy định, không được lén sát hại người đồng tộc. Cho dù không có cái quy định này, ngươi cũng không làm gì được hai người huynh đệ bọn ta.”