Thiên Thánh

Quyển 7 - Chương 74: Nghĩ cách cứu viện cố nhân



Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai của Ý Thiên, lúc này một thân ảnh mê người hiện ra trước mặt của hắn.

Quay trở lại, Ý Thiên nhìn qua Tần Tú Lan, cười nói:

- Có phải ngươi đang nhắc nhở ta, về sau đối với ngươi cũng nên cường thế một chút, không cần quá ôn nhu?

Tần Tú Lan trừng Ý Thiên, mắng:

- Hảo tâm không có hảo báo, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ đá văng ngươi ra.

Ý Thiên cười ha ha nói:

- Chỉ cần ngươi có thể thả xuống, đá một cước có là gì.

Tần Tú Lan hờn dỗi cười cười, lập tức bán ra hào quang vũ mị.

- Ngươi nói như vậy, ta đúng là không nỡ. Đi thôi, chúng ta đi cứu tình cũ của ngươi.

Ý Thiên cười hắc hắc, nhắc tới tình cũ làm hắn sầu não.

Hắn và Ứng Thải Liên, thật không xem là cái gì?

**********

Trận chiến bên ngoài Phi Vân thành, Ứng Thải Liên làm tất cả đã tổn thương Ý Thiên.

Mà trận chiến này đối với Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên mà nói là chuyện hối hận không kịp.

Sau trận chiến ấy, Ứng Thải Liên trở lại Liệt Dương Thần Điện thì bị nhốt lại, từ thánh nữ ngày xưa biến thành tù nhân hôm nay. Trở thành tội nhân của Liệt Dương Thần Điện.

Thánh Nữ Các không hề che chở Ứng Thải Liên, ngược lại rất nhiều chỉ trích, mang tất cả tội lỗ đổ lên đầu của nàng, muốn nghiêm khắc trừng phạt nàng.

Đây chính là chuyện Ứng Thải Liên sớm đoán trước, nàng tự làm tự chịu, trong nội tâm hối hận muốn chết, đáng tiếc tất cả đã quá trễ.

Mất đi Thánh Nữ Các che chở, Ứng Thải Liên tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

Trong Liệt Dương Thần Điện có rất nhiều cao thủ nhìn mỹ mạo của Ứng Thải Liên thèm chảy nước miếng, đáng tiếc nàng có thân phận thánh nữ. Căn bản không dám đụng vào nàng.

Hôm nay Ứng Thải Liên trở thành tội nhân, thân phận thánh nữ bị thủ tiêu, chuyện này vói đa số cao thủ Liệt Dương Thần Điện mà nói là cơ hội tới.

Đối mặt với tình cảnh này, Ứng Thải Liên cơ hồ nghĩ phải tự sát.

Cũng may thời khắc mấu chốt có người nghĩ tới Thiên Huyền Kính, cảm thấy Ứng Thải Liên còn có giá trị lợi dụng, lúc này mới phong hồi lộ chuyển, làm cho nàng tạm thời tránh được kết quả bị lăng nhục.

Nhưng mà đây chỉ là tạm thời mà thôi. Chỉ cần tìm được Ý Thiên, Ứng Thải Liên sẽ không còn giá trị gì cả, khi đó, nàng sẽ ăn quả đắng do mình gieo xuống, thừa nhận bi ai lớn nhất đời.

Sáng sớm Ứng Thải Liên đã bị ba cao thủ của Liệt Dương Thần Điện giam cầm mang ra khỏi thần điện, tiến thẳng tới Đạo Châu Thiên Duyến Sơn Trang.

Bởi vì muốn chắt lọc khí tức của Ý Thiên trên người Ứng Thải Liên. Cho nên trước khi tới Thiên Duyến Sơn Trang không cho phép nam nhân chạm vào nàng.

Cho nên ba người áp giải đều tới từ Thánh Nữ Các, chuyên môn phụ trách trông giữ Ứng Thải Liên, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Phi hành trên tầng trời cao, Ứng Thải Liên nhìn qua mây trắng, tâm tình vô cùng phức tạp.

Mấy ngày nay nàng vẫn nghĩ về Ý Thiên, nhớ lúc hai người diễn ra ở Huyết Dục Linh Giới, nàng thật hối hận.

Nếu sớm biết là như vậy, nàng tuyệt đối sẽ buông tha thân phận thánh nữ đi theo Ý Thiên chạy trốn.

Nhưng mà hôm nay nghĩ tới chuyện này đã quá muộn rồi.

Phức tạp cười cười, Ứng Thải Liên tâm tình mâu thuẫn, nàng bắt đầu lo lắng cho Ý Thiên, không hy vọng Bát Cực Thần Điện tìm được hắn, cũng muốn gặp lại hắn.

Buổi sáng giờ Thìn canh ba, Liệt Dương Thần Điện bốn người đi tới khu vực Đạo Châu, lập tức khiến cho Ý Thiên phát giác.

Bởi vì có quan hệ qua, Ý Thiên cảm ứng khí tức của Ứng Thải Liên hơi mẫn cảm, chỉ cần không tận lực che dấu, Ý Thiên có thể dễ dàng cảm ứng được.

Xác nhận phương vị của Ứng Thải Liên, Ý Thiên cùng Tần Tú Lan thương nghị vài câu, sau đó lựa chọn chặn đường.

Rất nhanh Ý Thiên đã chờ không kiên nhẫn, Tần Tú Lan thì tàng hình ẩn nấp đi.

Thời điểm này Ý Thiên chuyển biến dung mạo, khôi phục bộ dáng Nam Cung Phi Vũ, không hề tận lực che dấu.

Chỉ chốc lát trước mặt có bốn thân ảnh xuất hiện, đang bay nhanh, trong nháy mắt đã tới nơi.

Nhìn kỹ bốn người này chính là cao thủ của Liệt Dương Thần Điện, song song bay tới, Ứng Thải Liên ở vị trí thứ hai bên trái.

Bên tay phải nàng là một thiếu nữ mỹ mạo chừng hai mươi tuổi, người này tên là Chu Hoa Lệ, xuất thân từ Liệt Dương Thần Điện Thánh Nữ Các, có được tu vị Thánh Đế.

Bên trái của Ứng Thải Liên có hai nam tử, một hơn sáu mươi, một hơn bốn mươi.

Người tuổi già tên là Trương Cư Tả, có tu vị Nguyên Đế, phụ trách nhiệm vụ áp giải lần này.

Nam tử trung niên tên là Trữ Trường Phong, tu vị Thánh Đế, vâng mệnh Trương Cư Tả.

Ứng Thải Liên thần sắc tiều tụy, tu vị bị phong ấn, ít đi vài phần cao ngạo, nhiều ra mấy phần mảnh mai.

Liệt Dương Thần Điện chuyến này đi không phát hiện tung tích Ý Thiên, thẳng đến khi bốn người đang phi hành thì đánh lên khí trường vô hình, lúc này mới cảnh giác nhìn qua bốn phía..

Đó là lồng khí vô hình do Ý Thiên thiết hạ, cũng không tính cứng cỏi, nhưng mà có tác dụng ngăn cản.

Trương Cư Tả xé nát lồng khí này, trầm giọng nói:

- Người nào dám nhúng tay quản chuyện của Liệt Dương Thần Điện chúng ta, mau mau hiện thân.

Trữ Trường Phong cùng Chu Hoa Lệ nhanh chóng tản ra, mang Ứng Thải Liên đưa ra phía sau, nhìn qua chung quanh.

Ứng Thải Liên cũng cảm thấy nghi hoặc, ai lại chặn đường thế này, đang gây khó dễ cho Liệt Dương Thần Điện hay sao?

Đúng vào lúc này một thân ảnh hiện ra trong mắt Ứng Thải Liên, khiến cho nàng kích động, lệ quang lập lòe.

Ý Thiên nhìn qua bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Ứng Thải Liên, hận ý trong nội tâm giảm đi rất nhiều.

Tuy Ý Thiên lúc này tới cứu Ứng Thải Liên, nhưng mà hắn bao nhiêu cũng ôm hận chuyện Ứng Thải Liên ngày đó bán đứng chính mình, không muốn cho nàng sắc mặt tốt.

Hôm nay lệ quang trong mắt Ứng Thải Liên đã làm mềm hận ý của Ý Thiên, làm cho hắn không nhịn được than một tiếng, lặng lẽ cởi bỏ phong ấn trên người của Ứng Thải Liên.

Đây là hành vi dò xét Ý Thiên khảo nghiệm Ứng Thải Liên, hắn muốn nhìn một chút Ứng Thải Liên cởi bỏ phong ấn thì có thể làm thế nào.

Thời điểm này Trương Cư Tả phát hiện Ý Thiên tồn tại, gương mặt của Nam Cung Phi Vũ khiến tâm thần của hắn chấn động, bật thốt lên nói:

- Nam Cung Phi Vũ, ngươi thật lớn mật!

Ứng Thải Liên bi thiết một tiếng, sau khi cởi bỏ phong ấn thừa dịp Chu Hoa Lệ cùng Trữ Trường Phong phân tâm bổ nhào tới bên người Ý Thiên, hai tay ôm thật chặt eo của Ý Thiên, nghẹn ngào khóc lớn.

- Thực xin lỗi, ta không nên tổn thương ngươi,ta thật hối hận, thật, ta... Thật chưa từng nghĩ tới sẽ như vậy...

Ứng Thải Liên có chút nói năng lộn xộn, chuyện này khiến Ý Thiên cảm nhận được nàng sám hối.

Thừa dịp Ứng Thải Liên kích động, Ý Thiên ý niệm xâm lấn vào trong tâm thần Ứng Thải Liên, phát hiện nàng là thực hối hận, lúc này mới an tâm lại.

Vỗ vỗ vai Ứng Thải Liên, tay trái Ý Thiên ôm eo nhỏ của nàng, tay phải vuốt ve tóc nàng, khẽ thở dài:

- Sớm biết hôm nay, lúc trước làm gì?

Ứng Thải Liên thương tâm khóc lớn, mà Trương Cư Tả, Trữ Trường Phong, Chu Hoa Lệ thì vây quanh, vây Ý Thiên vào giữa không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.