Ý Thiên có chút không vui, trong mắt có hào quang màu đỏ bắn ra, lúc này sắc mặt Tần Tú Lan biến hóa, vội vàng cười nói:
- Đừng nổi giận, ta vốn tên là Nạp Lan Tú Quyên.
Sóng mắt lưu chuyển, trên gương mặt xinh đẹp của Tần Tú Lan mang theo nụ cười quyến rũ, giống như xin Ý Thiên khoan dung.
Lạc Ngọc Kiều thấp giọng khẽ nói:
- Hồ ly tinh, không biết xấu hổ.
Ứng Thải Liên sắc mặt kinh biến, nghi vấn nói:
- Ngươi là cao thủ ma môn?
Tô Nhã Ngọc nghi ngờ nói:
- Nạp Lan Tú Quyên chưa từng nghe qua, rốt cuộc nàng là ai?
Hoang Đường đạo nhân cười nói:
- Nàng cũng như các ngươi, đều là hoa trong tay của tiểu tử này, sẽ bị hái.
Kiếm Vô Địch vẻ mặt hâm mộ nói:
- Ý Thiên đại ca đúng là lợi hại, nếu ta có một phần ba bổn sự của hắn cũng mỹ mãn rồi.
Trúc nhi cười nói:
- Ngươi chỉ cần một phần mười của hắn, ngươi có thể xưng bá thiên hạ.
Kiếm Vô Địch không phục nói:
- Một phần mười, ngươi quá xem thường ta rồi.
Ý Thiên trừng Tần Tú Lan, nhẹ giọng thì thầm:
- Nạp Lan Tú Quyên, cái tên này còn êm tai hơn Tần Tú Lan nhiều. Về sau ngươi nên dùng tên của mình, dù sao cũng không người nào biết.
Nạp Lan Tú Quyên cười nói:
- Ngươi nói tính toán, ai dám không nghe ngươi chứ?
Bộ dáng mê người này khiến Lạc Ngọc Kiều, Ứng Thải Liên, Tào Băng Oánh, Tô Nhã Ngọc hận đến ngứa răng.
Ý Thiên quay đầu nhìn qua Hoang Đường đạo nhân, hỏi:
- Ta có ý định khai sơn lập phái, ngươi có định gia nhập hay không?
Hoang Đường đạo nhân cười quái dị nói:
- Ngươi chuẩn bị trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, lão nhân gia ta gia nhập có chỗ tốt gì? Có mỹ nữ làm bạn hay không?
Ý Thiên tà cười nói:
- Thể cốt của ngươi chịu nổi sao?
Hoang Đường đạo nhân đảo mắt một phen, mắng:
- Hảo tiểu tử, ngươi dám chơi lão nhân gia ta. Nhớ năm đó, Ta cũng thế... Phải... Chuyện này nói cho ngươi biết sau đi.
Ý Thiên cười nói:
- Đã như vậy, ta xem như ngươi gia nhập. Kế tiếp, chúng ta nên cân nhắc ở nơi nào trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái.
Ứng Thải Liên phân tích nói:
- Dùng tình huống của ngươi mà nhìn, tốt nhất nên tại Đạo Châu hoặc là Nam Dương, hai nơi này có nhiều người quen của ngươi. Nhưng mà cân nhắc đến Liệt Dương Thần Điện, ta thấy nên ở Đạo Châu thì tốt hơn.
Tô Nhã Ngọc nói:
- Muốn tránh né Bát Cực Thần Điện thì tốt nhất nên tới Vân Châu, chỗ ấy không ai quản lí, Bát Cực Thần Điện bất hòa với nhau, chúng ta mới có thể thừa dịp mà làm.
Tào Băng Oánh nói:
- Ta suy tính vị trí tốt nhất cũng ở vào Vân Châu.
Ý Thiên nói:
- Trong nội tâm của ta nơi lý tưởng nhất cũng là Vân Châu, Bát Cực Thần Điện chưởng quản lấy tám thông đạo, thông đạo cuối cùng đoán chừng cũng ở Vân Châu, chúng ta nên chiếm nơi này. Sau đó chờ sư tỷ chạy tới, chúng ta sẽ phân công nhiệm vụ, trước tiên tìm ra Tam Tuyệt thần binh mới được.
Lạc Ngọc Kiều hỏi:
- Ngươi có một sư tỷ sao?
Ứng Thải Liên nói:
- Đương nhiên không chỉ một, còn có Nam Cung Uyển Nghi, Từ Nhược Hoa, các nàng có lẽ sẽ chạy tới.
Kiếm Vô Địch cười nói:
- Bởi như vậy bên chúng ta có không ít cao thủ.
Tà cơ Nạp Lan Tú Quyên hỏi:
- Liễu Như Nguyệt trước mắt đang ở đâu?
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Ta tạm thời còn không cảm ứng được khí tức của Liễu Như Nguyệt, nhưng mà ta tin tưởng nàng chắc chắn nhanh chóng cảm ứng được ta, chủ động đuổi tới tìm ta. Trước mắt chúng ta nên thương lượng chuyện trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, trước thương lượng đi, sau khi sư tỷ của ta tới, chúng ta lại tiến hành bước tiếp theo.
Kiếm Vô Địch nghi vấn nói:
- Tại sao phải trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, Ý Thiên đại ca không phải nói muốn khai tông lập phái sao, vậy hẳn nên đổi tên khác, dùng tên của ngươi mới được.
Ý Thiên giải thích nói:
- Bởi vì Tam Tuyệt thần binh chính là trấn sơn chi bảo của Âm Dương Hòa Hợp Phái, chúng ta trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, có thể danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại. Mặt khác ta và Âm Dương Thần Minh Tông, Âm Dương Hòa Hợp Phái có sâu xa rất sâu, năm đó Âm Dương Hòa Hợp Phái lưu lại Âm Dương Bảo Điển nằm trong tay của ta, ta muốn phát dương quang đại nó.
Lạc Ngọc Kiều hoảng sợ nói:
- Âm Dương Bảo Điển! Ta nghe trưởng lão đề cập qua, đây chính là vô thượng bảo điển mà Âm Dương Hòa Hợp Phái chấn nhiếp Vân Hoang Cửu Châu, cực kỳ lợi hại.
Kiếm Vô Địch cả kinh kêu lên:
- Thật, Ý Thiên đại ca nhất định phải truyền thụ cho ta a, cho ta ra thêm sức cho ngươi.
Ý Thiên trầm giọng nói:
- Yên tâm, về sau ta sẽ truyền thụ cho các ngươi. Ta còn chuẩn bị mang theo các ngươi tiến tới Bát Cực Thần Châu, sau đó quyết cao thấp với thế lực sau lưng Bát Cực Thần Điện.
Kiếm Vô Địch đại hỉ, cười nói:
- A, thật sự là quá tốt.
Những người còn lại tươi cười, tràn ngập hy vọng vào tương lai.
Buổi sáng qua đi, Đạo Châu Tấn quốc, Thiên Duyến Sơn Trang.
Trước khi Ứng Thải Liên bị cướp, Liệt Dương Thần Điện Hồng Sam Khách thu được tin tức của Trương Cư Tả, dùng tốc độ nhanh nhất dẫn đầu cao thủ Bát Cực Thần Điện tiến đến, kết quả vẫn chậm một bước, cái gì cũng không có tìm được.
Vì thế Hồng Sam Khách nhận hết cười nhạo của cao thủ các nơi, không thể không liên hệ với Liệt Dương Thần Điện, xác nhận Ứng Thải Liên thật sự gặp chuyện không may, cao thủ Bát Cực Thần Điện mới coi trọng.
- Trước mắt cao thủ tụ tập tại Đạo Châu, phát sinh loại chuyện này lại không có manh mối tìm kiếm, ta nghĩ ai cũng có khả năng cướp lấy Ứng Thải Liên, chuyện này quá không dễ dàng.
Với tư cách chủ nhà, Duyến Nhược Thủy đầu tiên đưa ra cái nhìn của bản thân.
Mai Nhược Tuyết lạnh lùng nói:
- Nếu như là cao thủ tà phái cướp Ứng Thải Liên đi thì khá tốt, cũng không sợ cao thủ tà phái làm cái gì, chuyện này có thể châm chước.
Hồng Sam Khách khẽ nói:
- Tốt cái rắm, trước mắt cao thủ tà phái đông đảo, một khi Ứng Thải Liên rơi vào trong tay chúng, nhất định trong sạch khó giữ được, tới lúc đó làm sao đi tìm Ý Thiên kia đây?
Vạn Kiếm Thần Điện Tư Không Thiên Túng lại nói:
- Vạn nhất là Ý Thiên cướp đi Ứng Thải Liên thì sao?
Phượng Hoàng Thần Điện Khổng Tước phu nhân nghi vấn nói:
- Loại khả năng này tính không quá lớn a, Ý Thiên trước mắt tung tích không rõ, cho dù hắn biết rõ Ứng Thải Liên vào hôm nay bị đưa tới nơi này, nhưng toàn bộ cao thủ của Bát Cực Thần Điện đang ở nơi đây, hắn dám mạo hiểm tới đây sao? Lại nói Ý Thiên phải chăng biết có quan tâm chuyện của Ứng Thải Liên hay không cũng là vấn đề, chúng ta không nên đồn đoán sau đó lẫn lộn.
Thiên Long Thần Điện Dực Kiều Long nói:
- Bất kể nói thế nào, trước mắt Ứng Thải Liên đã không thấy, người áp giải cũng biến mất, chúng ta nên thương nghị đối sách chứ không nên phán đoán.
Hư Không Thần Điện Thái Vô Tôn Giả nói:
- Không biết rõ nguyên nhân, làm sao có thể phán đoán, chế định sách lược đây?
Đạo Huyền Tôn Giả phất tay áp thảo luận của mọi người xuống, trầm giọng nói: