Thiên Thánh

Quyển 7 - Chương 82: Tà Tâm Công Tử



Ứng Thải Liên nói: 

- Tìm kiếm Tam Tuyệt thần binh là chuyện đầu tiên cần giải quyết, trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái dù có thể kéo chậm một chút, quan hệ cũng không lớn.

Từ Nhược Hoa nói: 

- Đây là quan hệ hỗ trợ, nếu như đạt được kết quả tốt nhất thì chúng ta cũng nên làm tới cùng.

Tô Nhã Ngọc khuyên nhủ: 

- Đi, Ý Thiên đã quyết định, chúng ta không cần tranh luận làm gì.

Tiếp tục phi hành, Ý Thiên lại lo lắng quan hệ của ba nữ.

Từ tình huống trước mắt mà nhìn, tuy mặt ngoài thì hòa thuận, nhưng trong lòng của nhau có ngăn cách lớn, điều này cần Ý Thiên tiến hành điều hòa, đây là chuyện rất bất lợi trong chuyến đi này.

Đây là khảo nghiệm với Ý Thiên, cũng là con đường hắn phải đi, hắn không thể lảng tránh, không thể né tránh.

Ý Thiên suy nghĩ vấn đề này, giữa nam nữ ở chung kỹ xảo rất nhiều, nên làm như thế nào khiến ba nàng hòa thuận, đây là chuyện cấp bách mà Ý Thiên phải giải quyết.

Buổi chiều, Tô Nhã Ngọc đột nhiên nói: 

- Phía trước chính là Hoàng Kim Quốc, đây là nước đông đúc và giàu có nhất của Vân Châu, muốn đi tới đó hay không?

Ý Thiên hiếu kỳ nói: 

- Cái tên Hoàng Kim quốc này là lạ, rốt cuộc có lai lịch gì không?

Tô Nhã Ngọc khẽ cười nói: 

- Rất nhiều người chưa từng tới Vân Châu, lần đầu tiên nghe được cái tên Hoàng Kim quốc sẽ cảm thấy kinh ngạc. kỳ thật Hoàng Kim quốc cũng không phải là dùng sản xuất hoàng kim mà có, chủ yếu là bởi vì Hoàng Long Sơn Kim Quang Đỉnh mà ra...

Ứng Thải Liên chen miệng nói: 

- Ta cũng từng nghe nói qua, Hoàng Long Sơn Kim Quang Đỉnh tại Vân Châu cực kỳ nổi danh, phía trên đó có một tòa Hoàng Kim Điện, nghe nói là cổ thánh tiên hiền lưu lại, thập phần linh nghiệm. Danh tiếng của Hoàng Kim quốc cũng vì Hoàng Kim Điện mà đến, đáng tiếc từ rất nhiều năm trước, Hoàng Kim Điện cũng bị phong ấn, không cho phép người ngoài viếng thăm.

Ý Thiên hiếu kỳ nói: 

- Hoàng Kim Điện, có gì thần kỳ sao?

Tô Nhã Ngọc cười nói: 

- Đó là tòa cung điện do hoàng kim xây thành, là thánh điện của Hoàng Kim Quốc, có rất nhiều cao thủ thủ hộ, ngoại nhân cơ hồ không cách nào xâm nhập. Tương truyền trong Hoàng Kim Điện có cất dấu bí mật thượng cổ, là thật hay không thì không ai rõ ràng.

Từ Nhược Hoa hỏi: 

- Lát nữa bay qua, có thể nhìn thấy Hoàng Kim Điện hay không?

Tô Nhã Ngọc lưu ý thời tiết, đáp: 

- Loại thời tiết nắng ráo thế này thì có lẽ có thể nhìn thấy kim quang do Hoàng Kim Điện chiếu xạ ra.

Ý Thiên tò mò, lúc này tăng thêm tốc độ, qua chừng một nén hương, phía trước quả nhiên có kim quang bắn tới.

Nhìn kỹ kim quang kia là từ đỉnh một ngọn núi bắn ra, dưới ánh mặt trời lộ ra hào quang chói mắt.

Bởi vì khoảng cách khá xa, Hoàng Kim Điện thập phần nhỏ bé, thế nhưng mà Ý Thiên lúc nhìn thấy kim quang, ý thức sinh ra chấn động kỳ diệu, một loại cảm giác kỳ quái quanh quẩn trong đáy lòng.

Ứng Thải Liên, Từ Nhược Hoa, Tô Nhã Ngọc đều nhìn thấy Hoàng Kim Điện, ba nữ thì hiếu kỳ, cũng không có phát hiện dị thường, dù sao cách xa nhau quá xa.

Ý Thiên thả chậm tốc độ phi hành, lúc bay qua trên không Hoàng Kim Điện thì nội tâm chấn động càng rõ ràng, chuyện này làm cho hắn ý thức được, Hoàng Kim Điện đúng là có cất dấu bí mật, còn khiến thân thể của hắn phản ứng.

Đây rốt cuộc là thứ gì?

Cẩn thận thăm dò, Ý Thiên cảm thấy nguyên từ quang năng trong người có phản ứng, mà Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa cũng có phản ứng, đây là chuyện cổ quái.

Nguyên từ quang năng có phản ứng, nói rõ Hoàng Kim Điện trong có dấu kim thiết chi khí, nhưng Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa có phản ứng, chuyện này nói rõ cái gì?

Về điểm này Ý Thiên không có đề cập với ba nữ, bốn người rất nhanh bay qua Hoàng Kim Điện, tiếp tục bay tới Hư Châu.

Trong lúc hoàng hôn, Ý Thiên bốn người bay tới trung bộ của Hoàng Kim Quốc, bay qua đỉnh núi thì thấy một hồi đánh nhau khiến cho bốn người chú ý.

Hai bên giao chiến là hai nam hai nữ, tất cả đều là người trẻ tuổi. 

Hai nam đang đánh nhau, hai nữ đang giao thủ, tình hình chiến đấu có chút kịch liệt.

Nhìn kỹ hai nam tuổi chừng hai mươi ba, một áo trắng, một áo lam, tất cả là người có tướng mạo tuấn tú.

Nam tử áo trắng dùng kiếm, nam tử áo lam dùng quyền, tu vị thực lực sàn sàn nhau.

Hai nữ tuổi chừng mười tám hai mươi, cũng một áo trắng, một áo lam.

Nữ tử áo trắng sử dụng kiếm, cô gái áo lam dùng quyền, nhìn qua giống đệ tử hai phái đang giao chiến.

Hai nữ xinh đẹp như hoa, đặc biệt kiều diễm.

Nữ tử áo trắng duyên dáng yêu kiều, dáng người hết sức nhỏ thon thả, ngũ quan đoan trang, thần sắc thanh nhã, có cảm giác xuất trần.

Cô gái áo lam dáng người cao gầy đầy đặn, ngũ quan tinh xảo kiều mỵ, thần sắc tự ngạo, có phần mạnh mẽ cuồng dã.

Nhìn qua song phương giao chiến, Ý Thiên hỏi: 

- Nhã Ngọc, những người này ngươi có nhận ra không?

Thần sắc Tô Nhã Ngọc hơi cổ quái, chần chờ nói: 

- Bốn người này là danh nhân của Vân Châu, là tuấn kiệt trẻ tuổi nổi danh trong Hoàng Kim Quốc. Nam nữ áo trắng tới từ Uyên Ương Kiếm Phái, nam tên là Trần Quang Hi, năm nay hai mươi hai tuổi, là một trong thập đại công tử của Hoàng Kim Quốc. Nữ tên là Ngô Nhã Cầm, năm nay mười chín tuổi, đứng hàng Vân Châu thập đại mỹ nữ, bài danh thứ bảy.

Ứng Thải Liên hỏi: 

- Bên kia thì sao?

Tô Nhã Ngọc nói: 

- Nam nữ áo lam tới từ Phách Quyền Môn, nam tên là Trang Tuấn Đạt, năm nay hai mươi ba tuổi, là một trong thập đại công tử của Hoàng Kim Quốc. Nữ tên là Triệu Phi Loan, năm nay hai mươi tuổi, đứng hàng Vân Châu thập đại mỹ nữ, bài danh thứ tám.

Ý Thiên cười hỏi: 

- Vân Châu thập đại mỹ nữ đại khái tình huống phân bố thế nào?

Tô Nhã Ngọc trừng Ý Thiên hơi có vẻ u oán nói: 

- Vân Châu thập đại mỹ nữ thì có hai người song song đứng thứ nhất, theo thứ tự là Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm cùng Lăng Ba tiên tử Lý Mộng Duyến, đồng dạng liệt kê trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ. Trong đó Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm xuất thân từ Thiên Tòng quốc, Lăng Ba tiên tử Lý Mộng Duyến xuất thân không rõ.

Từ Nhược Hoa hỏi: 

- Ngươi xuất thân từ nơi nào?

Tô Nhã Ngọc nói: 

- Ta đến từ Vân Châu Đại Địa quốc, mà trong Vân Châu thập đại mỹ nữ trừ Lăng Ba tiên tử Lý Mộng Duyến lai lịch không rõ ra, bài danh vị thứ tư Sở Hồng Loa cũng lai lịch không rõ. Tám người còn lại phân bố trong bốn quốc gia, mỗi quốc gia có hai người. Trước mắt Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan đều thuộc Hoàng Kim Quốc, phân biệt đến từ Uyên Ương Kiếm Phái cùng Phách Quyền Môn.

Ứng Thải Liên nghi vấn nói: 

- Hai môn phái này trong Vân Châu có lẽ cũng không tính nổi danh ah.

Tô Nhã Ngọc khẽ nói: 

- So với Bát Cực Thần Điện cùng năm đại tà ma, bọn họ đương nhiên không tính là nổi danh. Thế nhưng mà tại Hoàng Kim Quốc này, Uyên Ương Kiếm Phái cùng Phách Quyền Môn xem như đại phái nhất đẳng.

Từ Nhược Hoa nói: 

- Bốn người này tu vị tương đối yếu kém, bọn họ hẹn nhau giao thủ có ý gì nhỉ?

Tô Nhã Ngọc phân tích nói: 

- Vân Châu hiếu võ, hoàn cảnh sinh tồn thập phần tàn khốc. Thường thường vì một câu nói mà chém tận giết tuyệt, khiến cho máu chảy thành sông. Tại Vân Châu tùy thời tùy chỗ đều có thể gặp đánh nhau, rất nhiều là không có nguyên nhân gì cả.

Thời điểm này giao thủ trên đỉnh núi trở nên gay cấn, song phương thi triển tuyệt chiêu, tiếng sét không ngừng vang vọng, tiếng nổ không dứt bên tai.

Rất nhanh giao chiến chấm dứt, kết quả lưỡng bại câu thương, Trần Quang Hi cùng Trang Tuấn Đạt trọng thương không dậy nổi, Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan cũng bắn ra ngoài, tình thế không ổn.

Thấy một màn này, Ý Thiên bốn người phản ứng không đồng nhất.

Ứng Thải Liên thì thèm để ý, Từ Nhược Hoa khẽ nhíu mày, Tô Nhã Ngọc thần sắc quái dị, mà Ý Thiên mỉm cười.

Cảm thấy được vui vẻ trên mặt Ý Thiên, Ứng Thải Liên hỏi: 

- Ngươi cười cái gì? Nhìn hả hê nhỉ?

Ý Thiên lắc đầu nói: 

- Cũng không phải là nhìn hả hê, ta chỉ cảm thấy bọn họ đáng thương. Bởi vì trên ngọn núi này không chỉ có bọn họ, liều lĩnh giao thủ như vậy chỉ tiện nghi cho người khác.

Tô Nhã Ngọc nghe vậy biến sắc, bật thốt lên nói: 

- Không tốt, bọn họ gặp nguy hiểm.

Lời nói còn bên tai, Trần Quang Hi và Trang Tuấn Đạt đang bị trọng thương kêu thảm thiết, mà Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan song gào thét.

Đúng vào lúc này tiếng cười đắc ý truyền vào tai của hai nữ, một nam tử cẩm y hoa phục, bề ngoài tuấn tú, thần sắc tà mị xuất hiện trên đỉnh núi.

Nhìn qua nam tử tà mị này, Triệu Phi Loan cùng Ngô Nhã Cầm sắc mặt đại biến, song song toát ra vẻ hoảng sợ, trăm miệng một lời nói: 

- Tà Tâm công tử Tiếu Trường Không.

Thanh niên nam tử cười to nói: 

- Xem ra hai vị đại mỹ nữ rất hoài niệm ta, nhìn cái là nhận ra ta rồi, cũng không uổng công ta nhớ thương các ngươi như vậy.

Triệu Phi Loan tức giận nói: 

- Ngươi muốn làm gì, vì cái gì ám toán sư huynh của ta?

Tiếu Trường Không cười hắc hắc nói: 

- Ta muốn làm gì, các ngươi không biết sao? Ta giết chết hai tên gia hỏa vướng víu tay chân kia đi, tự nhiên là muốn chiếm lấy các ngươi, một mũi tên trúng hai con nhạn. Hắc hắc, một con rồng hai phượng, đây là chuyện vô số người ước mơ đấy.

Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan hoa dung thất sắc, Tà Tâm công tử Tiếu Trường Không rất nổi danh, là nhân vật nổi danh khó chơi ở Vân Châu, xuất từ Tâm Ma tông.

Giữa không trung, Ý Thiên nụ cười biến mất, khổ sở nói: 

- Chúng ta có nên đi không?

Từ Nhược Hoa nghiêm mặt nói: 

- Thời điểm gặp chuyện này, sao có thể không để ý tới?

Ứng Thải Liên nghi vấn nói: 

- Ngươi không muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Ý Thiên cười khổ nói: 

- Xuất hiện thì có gút mắc, các ngươi không biết ta đi chỗ nào đều có thể gặp gỡ nữ nhân sao?

Tô Nhã Ngọc khẽ nói: 

- Đây chẳng phải là nam nhân muốn?

Ý Thiên phản nói: 

- Nam nhân như vậy ngươi thích sao?

Tô Nhã Ngọc trừng Ý Thiên, khẽ nói:

- Ngươi không ra tay thì ta ra tay, nữ nhân hận nhất chính là thế hệ dâm tà, ta tuyệt đối không để Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan rơi vào trong tay Tiếu Trường Không, bằng không sẽ hủy các nàng.

Ứng Thải Liên đồng ý nói: 

- Ta đồng ý lựa chọn của ngươi, nhìn qua tên Tà Tâm công tử này cũng không dễ chọc, ngươi biết chi tiết của hắn không?

Tô Nhã Ngọc nói: 

- Tiếu Trường Không xuất thân từ Tâm Ma tông, là người khó chơi ởVân Châu, có được tu vị Vũ Đế.

Từ Nhược Hoa phân tích nói: 

- Chiếu theo ngươi nói, Tiếu Trường Không khẳng định nhận ra ngươi, một khi ngươi hiện thân nghĩ cách cứu viện, tất nhiên bạo lộ thân phận và hành tung, như vậy sẽ ảnh hưởng tới hành động của chúng ta lần này.

Lời vừa nói ra, ba nữ đều nhìn qua Ý Thiên, đang chờ hắn tỏ thái độ.

Ý Thiên nhíu mày một cái, xemnhìn qua Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan đang bị trọng thương bên dưới, trầm ngâm nói: 

- Cứu người cũng không khó, nhưng an trí các nàng và thoát thân ra sao phải nghĩ kỹ.

Tô Nhã Ngọc nói: 

- Ngươi chỉ để ý cứu người, ta sẽ dàn xếp các nàng.

Giờ phút này trên đỉnh núi, Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan đã xoay người đứng lên, triển khai tư thế phòng ngự.

Tà Tâm công tử Tiếu Trường Không thần sắc tự phụ, quanh thân không gió mà bay, khí lưu khuếch tán ra ngoài, tác dụng lên hai nữ đang trọng thương, lôi kéo thân thể các nàng bay tới chỗ của mình.

Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan vừa sợ vừa giận, song song cực lực giãy dụa, nhưng hiện tại đang bị trọng thương, bọn họ căn bản không phải dối thủ của Tiếu Trường Không.

Vốn tu vị của hai nữ không kém Tiếu Trường Không, hôm nay thương thế nghiêm trọng, tình huống càng không xong, kết quả đã định.

Tiếu Trường Không vẻ mặt đắc ý, trong mắt mang theo dâm tà và hưng phấn.

Đối với Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan, Tiếu Trường Không hy vọng có được đã lâu, bây giờ đã được như nguyện.

- Ý Thiên, không nên kéo dài, ra tay đi.

Tô Nhã Ngọc thấy tình thế không ổn, vội vàng thúc giục.

Ý Thiên than nhẹ một tiếng, phân phó ba nữ tăng tốc đi tới, cứu người do chính mình phụ trách.

Trên đỉnh núi, Tiếu Trường Không đắc ý, Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan tuyệt vọng, cấu thành bộ dáng thê mỹ.

Thời điểm câu chuyện sắp chấm dứt, một đạo khí lạnh lập tức đông cứng thân hình Tiếu Trường Không, đóng băng khí lưu.

Một khắc này tươi cười của Tiếu Trường Không cứng lại, hắn nghĩ tới có kẻ dùng chiêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, trong nội tâm vô cùng tức giận.

Gầm nhẹ một tiếng, trong người Tiếu Trường Không bộc phát lực lượng đáng sợ, rất nhanh đã chấn vỡ băng cứng, nhưng Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan đã biến mất không còn bóng dáng đâu cả.

Đây là kiệt tác của Ý Thiên, hắn không muốn bạo lộ quá nhiều, dù sao Tâm Ma Tông là của một trong năm đại tà ma của Vân Châu, vạn nhất bị bọn họ chú ý, vậy với hành động lần này có bất lợi quá lớn. 

Cân nhắc cẩn thận, Ý Thiên chỉ cứu Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan, lúc này quay lại hội hợp với Tô Nhã Ngọc, Ứng Thải Liên, Từ Nhược Hoa trong đám mây.

Tô Nhã Ngọc tiếp nhận Ý Thiên ném Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan tới, phát hiện hai nữ thương thế nghiêm trọng.

- Tốt, không có việc gì, các ngươi an toàn.

Ngô Nhã Cầm nhìn qua Tô Nhã Ngọc, kinh nghi nói: 

- Là ngươi, đã xảy ra chuyện gì?

Triệu Phi Loan hỏi: 

- Tại sao phải cứu chúng ta?

Nữ nhân cũng có chiến đấu, mỹ mạo, tu vị cùng ghen ghét.

Tô Nhã Ngọc nghiêng mắt nhìn Ý Thiên, lạnh lùng nói: 

- Là hắn cứu các ngươi, không phải ta.

Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan quay đầu nhìn lại, khi nhìn rõ dung mạo của Ý Thiên thì trong mắt hai nàng mang theo thần sắc khiếp sợ, dường như bị tuấn mỹ của Ý Thiên hấp dẫn.

Ý Thiên cười khổ, gật đầu với hai nàng và không nói gì nữa.

Từ Nhược Hoa nói: 

- Thương thế các nàng rất nặng, trước chữa thương cho hai nàng, chờ thương thế của hai nàng ổn định thì rời đi.

Tô Nhã Ngọc gật đầu, nàng có tu vị Thánh Đế, muốn chữa thương cho hai Thánh Hoàng là chuyện quá đơn giản.

Nửa canh giờ sau sắc trời tối hoàn toàn.

Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan nội thương tốt hơn phân nửa, Tô Nhã Ngọc ý định tiễn hai nàng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.