- Tu kiến cung điện dùng vật liệu đá và gỗ làm chủ, trong núi lớn này vật liệu gỗ không thiếu, mấu chốt chính là vật liệu đá, mặt khác, công tượng cũng là vấn đề, chúng ta cần đại lượng nhân thủ, mà thời gian của chúng ta không nhiều.
Lý Nhược Nhiên nói:
- Công tượng có thể thuê, mấu chốt là quy mô cung điện lớn nhỏ, ngươi nên có bản vẽ trước, sau đó mới dễ tính toán tài liệu và chuyện khác.
Tào Băng Oánh nói:
- Điều này cần một chút thời gian, mọi người nên truy tìm chung quanh trước đi, vật liệu gỗ cần thiết rất nhiều, nhưng không thể phá hư hoàn cảnh ở gần đây, đến lúc đó ta còn phải thiết lập trận pháp, bởi vậy lấy tài liệu cũng nên lấy từ nơi xa.
Sau khi Tào Băng Oánh phân phó, mọi người có trách nhiệm của mình, bắt đầu khung chiêng gõ trống tu kiến cung điện.
Một giờ sau, Tào Băng Oánh vẽ ra bản đồ công trình.
Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên sau khi xem xong đều rung động, càng tỏ vẻ bội phục năng lực Tào Băng Oánh.
Trên bản vẽ này Âm Dương Hòa Hợp Phái có sáu mươi bốn tòa cung điện lớn nhỏ tạo thành, mỗi tòa cung điện có liên hệ đặc thù, bốn phía còn bố trí sáu mươi bốn trận pháp, cấu thành một tiên trận phòng ngự, cho dù là cao thủ Vũ Đế cũng khó xâm nhập vào.
Công trình to lớn như thế không cách nào hoàn thành trong thời gian ngắn, nhưng theo Tào Băng Oánh dự tính, ít nhất cần hai mươi ngày.
Còn phải có nhiều cao thủ hiệp trợ, kiến thiết dàn giáo.
Nếu như chọn cách tu kiến thông thường, hoàn toàn do công thượng bình thường làm thành, nửa năm cũng khó mà xong việc.
Về công tượng, nhân thủ, tốn hao các loại vấn đề, buổi tối Trúc nhi đuổi tới thì giải quyết toàn bộ.
Trúc nhi mang theo các loại tài nguyên cần thiết kiến tạo cung điện, chuyện này trừ Hoang Đường đạo nhân ra, mọi người vô cùng kinh ngạc, không hiểu nổi Nạp Lan Tú Quyên rốt cuộc là ai, lại có thế lực khổng lồ như vậy ở Vân Châu này.
Vấn đề giải quyết xong, Tào Băng Oánh liền phân phó công tượng khởi công suốt đêm.
Đám người Cổ Ngũ, Mã Chí Viễn, Kiếm Vô Địch, Mộ Dung Tiểu Dạ, Lan Hinh cũng toàn lực hỗ trợ, phụ trách tất cả nhiệm vụ chủ yếu.
Giờ khắc này tổng đà của Âm Dương Hòa Hợp Phái đã chính thức khởi công, dự tính hai mươi ngày sẽ xong sơ bộ.
Sáng sớm Ý Thiên đứng đó cho Ứng Thải Liên phục thị mặc quần áo, thân thể sảng khoái, tinh lực mười phần.
Trên gương mặt xinh đẹp của Ứng Thải Liên mang theo nụ cười thẹn thùng và vũ mị, tu luyện đêm qua tu vị của nàng tăng nhiều, thân mật với nhau cũng khiến nàng thoải mái.
Hồi tưởng lại chuyện đêm qua, nghĩ tới tương lai, Ứng Thải Liên thập phần may mắn bản thân mình tỉnh ngộ kịp thời.
Nếu tiếp tục sai lầm, cả đời này nàng sẽ sống trong hối hận.
Vuốt ve gương mặt trơn mềm của Ứng Thải Liên, Ý Thiên cười nói:
- Đang suy nghĩ gì?
Ứng Thải Liên thâm tình nhìn qua Ý Thiên, sau đó khẽ hôn lên môi của nàng, cười nói:
- Suy nghĩ ta không tính là sai quá không hợp thói thường, cuối cùng kịp thời tỉnh ngộ.
Ý Thiên hiểu ý lời này, trong nội tâm cũng cảm thấy may mắn.
Nếu Ứng Thải Liên tiếp tục sai lầm, Ý Thiên không biết mình nên thích hay bỏ nàng.
Khi đó chính mình do dự thì có hối hận không?
- Biết sai có thể thay đổi là chuyện tốt, nhân sinh ai không có sai lầm?
Nang cằm của Ứng Thải Liên, Ý Thiên hôn lên môi của nàng, sau đó mới rời phòng.
Nhìn thấy Từ Nhược Hoa cùng Tô Nhã Ngọc, sắc mặt Ý Thiên hơi có vẻ xấu hổ, mà Ứng Thải Liên thì mỉm cười thắng lại, trong mắt có thần thái mê người.
Từ Nhược Hoa cùng Tô Nhã Ngọc bao nhiêu cũng có u oán, đêm qua hai nữ đứng trong sân, tuy biểu hiện ra rất bình tĩnh, nhưng mà trong lòng đố kỵ muốn chết.
Ba nữ tư sắc xuất chúng, như xuân hoa thu nguyệt, có tất cả ưu khuyết.
Nhưng ba nữ cùng Ý Thiên có quan hệ sâu cạn không đồng nhất.
Luận quan hệ thân mật. Ứng Thải Liên xếp hạng thứ nhất. Luận cảm tình thì Từ Nhược Hoa xếp hạng thứ nhất.
Tô Nhã Ngọc quen biết trễ nhất, nhưng nàng cũng không phải yếu thế, đối với cảm tình cũng muốn tranh hơn thua.
Rời khỏi khách sạn, Ý Thiên dẫn người rời đi.
Vì ngăn ngừa phiền toái, bốn người áp dụng phi hành trên không trung, vô cùng bình tĩnh.
Buổi chiều giờ Thân, bốn người tới biên giới Hoàng Kim quốc, phía trước chính là khu vực Hư Châu.
Giảm tốc độ đi chậm, Ý Thiên lấy Thần Hồn Ngưng Hình Châu ra. Cảm ứng Huyễn Lân.
Lúc này bởi vì khoảng cách gần nên cảm ứng rõ ràng hơn.
- Huyễn Lân đang ở cách giao giới Hư Châu cùng Phật Châu không xa, có lẽ thuộc về phía bắc Hư Châu, vừa vặn chúng ta đi đúng hướng rồi.
Ứng Thải Liên kinh nghi nói:
- Hướng đó hình như là địa bàn của Băng Tâm Phái. Huyễn Lân sẽ không xuất hiện trên người cao thủ Băng Tâm Phái chứ?
Tô Nhã Ngọc nói:
- Chuyện này rất khó nói, theo tình huống chúng ta nắm giữ, Huyễn Lân hôm nay đang trong hình thái vòng ngọc, đeo trên tay của nữ nhân. Về phần nữ nhân kia là ai, giờ phút này không rõ ràng. Nhưng mà ta dám khẳng định, Huyễn Lân lựa chọn nữ nhân tuyệt đối không phải nữ nhân bình thường.
Từ Nhược Hoa nói:
- Mặc kệ nữ nhân kia là ai, chúng ta tìm được trước rồi nói sau.
Ý Thiên cười nói:
- Đi, chúng ta đi thôi, sau đó lại chậm rãi tìm kiếm chủ kí sinh của Huyễn Lân.
Rời khỏi khu vực Vân Châu. Bốn người tiến vào Hư Châu.
Một khắc này, Ý Thiên cảm giác được phòng hộ vô hình bao phủ Hư Châu.
Đó là phòng hộ vô hình của Hư Không Thần Điện, vào thời điểm mấu chốt có thể chặt đứt liên hệ của Hư Châu và bên ngoài, do đó bảo đảm địa vị Hư Không Thần Điện vô địch.
Đây là nguyên nhân ở địa bàn của Bát Cực Thần Điện đều phân khu vực khác nhau, ở đó không ai làm gì được.
Chữa thương, thương thế của Ý Thiên khôi phục được rất tốt, thực lực tăng lên rất rõ ràng. Thực lực chỉnh thể tăng lên gấp bội.
Tiến vào Hư Châu, Ý Thiên cho kết giới bao phủ lấy mình, bao phủ ba nữ vào trong.
Động thái tạo kết giới phòng ngự cũng thay đổi tần suất chấn động của bản thân, làm cho người ta rất khó phát giác.
Địa hình của Hư Châu khác với Đạo Châu, ở đây đều là cao nguyên, thảo nguyên làm chủ. Tùy ý có thể nhìn thấy các hồ nước xinh đẹp.
Ở xa xa nhìn thấy các ngọn núi tuyết, cảnh sắc xinh đẹp lan tỏa khắp Hư Châu. Cho người ta cảm giác yên tĩnh, tường hòa.
Ý Thiên giảm độ cao phi hành, phát hiện nhân khẩu của Hư Châu không nhiều lắm, dùng dân tộc du mục làm chủ.
- Thải Liên từng tới Hư Châu, chắc đối với nơi này cũng có hiểu biết nhỉ?
Ứng Thải Liên lắc đầu nói:
- Ta chỉ đi qua một lần, còn đi theo cao thủ Liệt Dương Thần Điện đến đây, chỉ đi tới trung bộ Hư Châu. Trước mắt đây là phía bắc Hư Châu, ta cũng không rõ ràng lắm.
Từ Nhược Hoa nói:
- Nghe nói Hư Châu khác với các nơi khác, ở đây pháp quyết của người tu luyện là lấy hư ảo, quỷ bí làm chủ, khiến cho người ta khó lòng phòng bị và phát hiện ra.
Tô Nhã Ngọc nói:
- Nếu ta nhớ không lầm, cao thủ Hư Không Thần Điện đã ăn thiệt thòi trong tay Ý Thiên, trận chiến này toàn quân bị diệt. Có Ý Thiên ơ đây, các ngươi không cần lo lắng?
Từ Nhược Hoa nói:
- Ý Thiên có thương tích trong người, chúng ta phải chuẩn bị thật nhiều, phòng ngừa bất trắc.
Thấy ba nữ đấu võ mồm, Ý Thiên cũng không nhiều lời, hắn thăm dò tình huống ở gần đó, phát hiện Hư Châu đúng là khác rất lớn với Đạo Châu.
Tại khu vực của Hư Châu, trong hư không cất dấu các loại chấn động quỷ bí.
Loại hư huyễn này do hư vô chi lực cấu thành, giăng khắp nơi, cũng có khoảng cách với nhau, phân chia hư không thành các khối nhỏ.
Hư tuyến này có tần suất chấn động đặc biệt, đó là quỹ tích vận hành của chúng.
Thiên địa vạn vật không phải yên tĩnh, mà là vật thể luôn vận động bên trong, tần suất chấn động mạnh yếu khác nhau.
Ý Thiên thành tựu ở phương diện này rất nổi bật, vô xuất kỳ hữu.
Bất luận là chấn động rất nhỏ này là do Ý Thiên dò xét được, hắn có thể từ đó suy một ra ba, đạt được tin tức hữu dụng.
Giờ phút này, Ý Thiên bốn người xuất hiện trước mặt nước trong một thảo nguyên, hồ nước như bảo thạch khảm giữa thảo nguyên.
Ý Thiên mang theo ba nữ phi thân xuống, đi tới bên hồ, gió nhẹ mát mẻ khiến người ta thoải mái, để quên đi hết ưu sầu.
Nhìn qua mặt hồ, Ý Thiên khóe miệng khẽ nhúc nhích, nhìn qua hồ nước thanh tịnh, một dám mỹ nhân ngư bơi qua lại khiến Ý Thiên kinh ngạc.
Ba nữ thì Từ Nhược Hoa cùng Tô Nhã Ngọc đều có vẻ mặt khiếp sợ, chỉ có Ứng Thải Liên tương đối bình tĩnh, hiển nhiên nàng biết là cái gì.
Vũ mị cười cười, Ứng Thải Liên nói:
- Đây là mỹ nhân ngư chỉ ở Hư Châu mới có, trên thực tế chính là nhân ngư nhất tộc, tại Đông hải cũng có, nhưng Vân Hoang đại lục này chỉ có Hư Châu mới có. Những nhân ngư đều phi thường thông minh, phi thường xinh đẹp, nghe nói được Băng Tâm Hồ bảo hộ, bất luận hành vi bắt nhân ngư nào đều sẽ bị Băng Tâm Hồ chế tài.
Ý Thiên cười nói:
- Nói như vậy nơi đây là phạm vi quản hạt của Băng Tâm Hồ. Nhưng mà ta không rõ, mọi người bắt nhân ngư có tác dụng gì?
Ứng Thải Liên nói:
- Nhân ngư tương đối trân quý, các nàng cũng có thể tu luyện, tốc độ tu luyện kinh người. Sau khi rời khỏi mặt nước, đuôi cá biến thành hai chân, tiến vào hồ nước thì biến thành đuôi cá, có thể sống cả hai nơi. Đương nhiên, trân quý nhất chính là huyền âm chi khí của nhân ngư, huyền âm chi khí của các nàng còn mạnh hơn nữ tử nhân loại nhiều, đối với cao thủ chuyên hợp thể song tu, hoặc là thái âm ỏổ dương mà nói tuyệt đối là hàng cao cấp khó có được.
Từ Nhược Hoa nghi vấn nói:
- Chỉ điểm này hình như không đủ hấp dẫn người ta nha?
Ứng Thải Liên nói:
- Tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm, dù sao trên người nhân ngư có cất dấu cái gì đó, bằng không thì Băng Tâm Hồ cũng không bảo hộ như vậy.
Đang nói, trong hồ đột nhiên có bọt nước bay lên, một nhân ngư xinh đẹp tư trong hồ trồi lên, lăng không trên mặt òồ sau đó đứng trên đất.
Nhân ngư này có mái tóc dài, ngũ quan tinh xảo, đuôi cá màu lam nhạt, hình thể cũng mê người như nhân loại.
Nhân ngư nửa người trên hoàn toàn trần trụi, trước ngực có bộ ngực trắng tuyết mịn màn, ở giữa bộ ngực có một hạt sen đỏ tươi, khiến cho người ta có cảm giác say mê.
Eo thon nhỏ nhắn, trung ương hai chân có vảy cá che khuất bộ vị mê người của nhân ngư.
Ý Thiên nhìn mà nhập thần, đáy mắt mang theo thần sắc tán thưởng.
Ba nữ thẹn thùng, nhân ngư thiên tính như thế, ưa thích không bị trói buộc, nhưng nữ thể bày ra tư thế ưực kỳ xấu hổ trước mặt Ý Thiên.
Ý Thiên ngồi xổm người xuống, đặt bàn tay vào trong nước, cảm giác hồ nước hơi lạnh, còn mang theo một chút ấm áp.
Cẩn thận cảm thụ, trong lòng Ý Thiên sinh ra cảm giác kỳ diệu, dường như giữa mình và nhân ngư có liên hệ không nói rõ.
Tô Nhã Ngọc không rõ Ý Thiên đang làm gì đó, tiến tới ngồn xổm xuống, chuẩn bị đem tay đặt vào hồ nước, lại bị Ý Thiên ngăn lại.
- Không nên lộn xộn, ta đang suy tính.
Tô Nhã Ngọc nghi vấn nói:
- Suy tính cái gì?
Ý Thiên không nói, khẽ lắc đầu.
Từ Nhược Hoa cùng Ứng Thải Liên tiến lên một bước, cẩn thận lưu ý tình huống trong hồ nước, nhưng mà nhìn cả buổi cũng không phát hiện cái gì.
Nhưng mà đúng lúc này, trên gương mặt tuấn mỹ vô song của Ý Thiên mang theo vẻ kinh ngạc, Âm Dương tuyền trong người bắt đầu chuyển động, âm tuyền chảy ra một tia Huyền Âm chi khí, thông qua tay phải Ý Thiên tiến vào trong hồ.
Huyền Âm chi khí này thập phần thần dị, lập tức bắt liên lạc với nhân ngư trong hồ.
Lập tức tất cả nhân ngư hóa thành từng đạo Huyền Âm chi khí,ngược dòng tay phải của Ý Thiên tiến vào trong âm tuyền.
Ý Thiên giống như có điều ngộ ra, cẩn thận lưu ý tình huống trong Âm Dương tuyền, phát hiện nhân ngư bơi qua bơi lại trong âm tuyền cả buổi, thập phần thích ý, không có cảm giác lạ lãm hai bài xích.
Mặt khác Ý Thiên cũng cảm giác được Huyền Âm chi khí trong âm tuyền còn đậm hơn trước, những nhân ngư này dường như chính là Huyền Âm chi tinh, trong người ẩn chứa Huyền Âm chi khí.
- Xảy ra chuyện gì, nhân ngư vì cái gì biến mất toàn bộ rồi.
Tô Nhã Ngọc vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu nổi xảy ra chuyện gì.
Ý Thiên mỉm cười đứng dậy, nhìn qua Tô Nhã Ngọc sau đó vung tay phải lên, hắn mang Tô Nhã Ngọc cùng Từ Nhược Hoa hút vào trong Âm Dương tuyền, cho các nàng tự mình đi hấp thụ Huyền Âm chi khí trong âm tuyền.
Một khắc này Từ Nhược Hoa cùng Tô Nhã Ngọc đều nhìn thấy mỹ nhân ngư trong âm tuyền, nhưng là mà tỷ lệ hoàn toàn khác với lúc nhìn thấy bên ngoài.
Nhân ngư trong hồ hình thể lớn nhỏ giống như nhân loại.
Nhưng mà nhân ngư trong âm tuyền hình thể thu nhỏ lại gấp trăm lần, giống như những con cá nhỏ.
Những tiểu nhân ngư này trên người ẩn chứa Huyền Âm chi khí đậm đặc, khiến cho Huyền Âm chi khí trong âm tuyền càng tăng lên, khiến Từ Nhược Hoa cùng Tô Nhã Ngọc được ích lợi vô cùng.
- Ngươi làm gì các nàng?
Ứng Thải Liên có chút nghi hoặc, không hiểu nhiều.
Ý Thiên cười nói:
- Tạm thời cho các nàng lảng tránh, chúng ta có thời gian ở một mình.
Lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Ứng Thải Liên, Ý Thiên phi thân bay lên, tiếp tục đi tiếp.
Trên thảo nguyên có rất nhiều hồ nước, nhưng cũng không phải hồ nước nào cũng có mỹ nhân ngư.
Ý Thiên một đường đi về phía trước, nhìn thấy hơn mười hồ nước lớn nhỏ, lại không có phát hiện tung tích mỹ nhân ngư nào nữa.
- Kỳ quái, tại sao không có.
Ứng Thải Liên cũng thập phần nghi hoặc, suy đoán nói:
- Đoán chừng nhân ngư cũng lựa chọn hồ nước rất hà khắc, không quan hệ trực tiếp tới hồ nước lớn nhỏ, nguyên nhân trong đó ta không biết rõ ràng.
Ý Thiên suy nghĩ cũng có khả năng, cũng không suy đoán lung tung, lôi kéo Ứng Thải Liên gia tốc đi về phía trước, trong lúc hoàng hôn đi tới trước một tuyết sơn nguy nga, nó ngăn đường của hai người.
Ý Thiên thúc dục Thần Hồn Ngưng Hình Châu, phát hiện Huyễn Lân đang ở trong phạm vi trăm dặm, cảm ứng càng ngày càng mãnh liệt.
Thả Từ Nhược Hoa cùng Tô Nhã Ngọc ra, Ý Thiên cười nói:
- Huyễn Lân ở gần nơi này, ta đã cảm ứng được phương hướng cụ thể, nó nằm ở sau lưng tuyết sơn kia. Nhưng mà tuyết sơn này quá kỳ quái, khu vực này bị phong tỏa, không thể tiến lên phía trước được.