Thiên Thánh

Quyển 7 - Chương 96: Hai phần ba



Hào quang lực lượng không gì ngăn cản nổi, Ý Thiên không chống đỡ được cho nên vô cùng khiếp sợ.

Vào thời khắc này Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa đột nhiên phát ra cảnh cáo, một lần nữa khiến Ý Thiên khó tin.

- Đây là khí tức tiên nhân, ngươi không cách nào chống cự. Hoàng Kim chiến thần tuyệt đối không phải là người Vân Hoang đại lục, có lẽ hắn tới từ tiên giới.

Tiên giới, đây là cái tên vang dội, đây chính là lần đầu tiên Ý Thiên tao ngộ tiên nhân công kích.

Tuy Hoang Đường đạo nhân nói hắn tới từ Bát Cực Thần Châu, đến từ tiên giới.

Nhưng mà Hoang Đường đạo nhân chưa bao giờ hiển lộ thực lực của mình, chuyện này làm cho Ý Thiên không cách nào phán đoán được thực lực của Hoang Đường đạo nhân rốt cuộc là bao nhiêu.

Hôm nay hư ảnh Hoàng Kim chiến thần chỉ là một đám ý niệm hình chiếu lại dễ dàng đánh bay Ý Thiên, khiến cho hắn không cách nào kháng cự được, điểm này nói rõ thực lực của tiên nhân kinh người thế nào.

Phiêu nhiên lui lại, Ý Thiên đứng cách hơn mười trượng, ánh mắt quái dị nhìn qua hư ảnh màu vàng, nói:

- Trong mắt ngươi, vì cái gì ta trở thành yêu nghiệt?

Hoàng Kim chiến thần lạnh lùng nói:

- Bởi vì trên người của ngươi có khí tức thiên địa không dung tha.

Sắc mặt Ý Thiên đại biến, thiên địa không dung chính là thể chất của hắn, nghĩ đến hình dáng xấu xí không chịu nổi của mình lúc trước, là Hoa Thiên Long bị trời nguyền rủa, nghĩ đến tất cả ngày xưa mà cả kinh.

- Ngươi biết ta là ai?

Dưới cơn thịnh nộ, Ý Thiên ngữ khí trở nên lăng lệ.

Hoàng Kim chiến thần hờ hững nói:

- Ta chỉ biết hai phần ba.

Hai phần ba?

Đáp án này khiến Ý Thiên khó hiểu, nhưng lại nghĩ đến Hoang Đường đạo nhân nói tới một phần ba lúc trước.

Rốt cuộc một phần ba và hai phần ba có gì khác nhau, cả hai có liên hệ gì không?

- Hai phần ba mà ngươi biết là chuyện nào?

Hào quang trong mắt Ý Thiên rất lợi hại, hào quang hội tụ quanh người, rất có tư thế cố hết sức.

Phía sau có ba nữ nghe Ý Thiên cùng Hoàng Kim chiến thần nói chuyện với nhau, đều lo lắng cho Ý Thiên.

- Hai phần ba kể cả thân phận của ngươi ở Vân Hoang đại lục và Bát Cực Thần Châu, ngươi muốn biết rõ ràng thì lập tức rời khỏi đây, bằng không thì ngươi sẽ hối hận. Tuy ta không giết ngươi, nhưng muốn trấn áp ngươi ở đây vĩnh viễn cũng không phải việc khó.

Ý Thiên hai mắt nhắm lại, trong mắt có hào quang như dã thú, âm trầm nói:

- Ngươi nói ta vốn tới từ Bát Cực Thần Châu?

Ánh mắt Hoàng Kim chiến mắt quái dị nhìn qua Ý Thiên. Lạnh lùng nói:

- Ngươi nên hiểu mẫu thân của ngươi lúc trước là ai, ngươi cũng nên hiểu mình tới từ đâu. Hiện tại ngươi lập tức rời khỏi, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Ý Thiên cũng không nghi ngờ Hoàng Kim chiến thần nói, nhưng hắn chưa từng gặp qua mẫu thân của mình, nếu có thì phải gặp được Thu Diệp.

Từ Nhược Hoa thấy Ý Thiên cố chấp đứng tại đó, sợ hắn sẽ làm việc xúc động, vội vàng gọi Ứng Thải Liên cùng Tô Nhã Ngọc, ba người cùng đi tới bên cạnh Ý Thiên kéo hắn lui ra sau.

Ý Thiên không có cự tuyệt hảo ý của ba nàng. Hắn chỉ hờ hững nhìn qua Hoàng Kim chiến thần, cười lạnh nói:

- Đợi ta biết rõ ràng thì ta sẽ tới tìm ngươi.

Hoàng Kim chiến thần không để ý đến Ý Thiên, sau khi Ý Thiên thối lui thì hư ảnh của hắn cũng biến mất.

Ba nữ lôi kéo Ý Thiên rời khỏi Hoàng Long Sơn, tiếp tục đi đường vòng tiến lên, ai cũng không có hỏi Ý Thiên đã xảy ra chuyện gì.

Cho tới nay không có ai biết Ý Thiên đến từ đâu.

Chuyện này với mọi người là một nghi hoặc, cũng là cấm kỵ.

Người hiểu Ý Thiên cũng biết, nếu như hắn nguyện ý nói thì không cần hỏi, nếu như hắn không muốn nói, ngươi hỏi cũng uổng công.

Trên đường đi Ý Thiên cảm xúc sa sút. Hiển nhiên Hoàng Kim chiến thần nói chuyện khiến hắn suy nghĩ, thân thế chính là chuyện Ý Thiên muốn biết rõ ràng nhất.

Ý Thiên từng suy nghĩ qua. Chính mình có quan hệ tới Bát Cực Thần Châu, đây là chuyện cho dù thế nào hắn cũng không suy nghĩ tới.

Trước mắt tình huống càng ngày càng quỷ dị, Ý Thiên lập chí muốn đối kháng với Bát Cực Thần Điện, ai ngờ bản thân mình tới từ Bát Cực Thần Châu, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mẫu thân và Thu Nguyệt với Ý Thiên mà nói thân phận thế nào, vì cái gì Hoàng Kim chiến thần lại biết được hai phần ba lai lịch của Ý Thiên, một phần ba còn lại cất dấu bí mật gì?

Ý Thiên chính là yêu nghiệt trong miệng của Hoàng Kim chiến thần, điều này đại biểu cho cái gì?

Chẳng lẽ Ý Thiên tại Bát Cực Thần Châu chính là yêu tà không được người ta hoan nghênh?

Thiên địa không tha, ám chỉ Ý Thiên không được thiên địa tiếp nhận?

Chẳng lẽ Ý Thiên thân thế lúc trước chưa đủ bi thảm, chưa đủ hèn mọn?

Mặt trời lặn phía tây, hào quang gay gắt.

Ý Thiên từ trong trầm tư tỉnh táo lại, nhìn qua cảnh sắc bốn phía, hỏi:

- Chúng ta tới đâu rồi?

Tô Nhã Ngọc nói:

- Vẫn còn trong cảnh nội Hoàng Kim quốc, nhưng rời khỏi Hoàng Long Sơn rất xa rồi.

Từ Nhược Hoa nhìn qua Ý Thiên, ôn nhu nói:

- Ngươi không có việc gì chứ?

Ý Thiên lắc đầu, thân thể lập tức khôi phục bình tĩnh, nói:

- Ta không sao, ta chỉ thất thần thôi, hiện tại đã bình thường rồi.

Hắn mỉm cười đầy mê người, Ý Thiên tràn ngập tự tin, giống như mặt trời chói mắt, hấp dẫn tâm hồn thiếu nữ của nàng thật sâu.

Đây là một loại mị lực, đây là một loại tự tin, hào quang vô địch tràn ngập trên người Ý Thiên, thiêu đốt đáy lòng kích tình của ba nàng.

Mỗi một lần biến hóa, Ý Thiên tỏa ra khí chất khác nhau, đây là điểm khiến các nàng bị mị lực của hắn hấp dẫn.

Trong mắt Từ Nhược Hoa đầy nhu tình như nước, Ứng Thải Liên thì vẻ mặt si mê, Tô Nhã Ngọc tình huống tốt hơn một chút, nhưng sóng mắt khẽ nhúc nhích, hàm tình mạch mạch nhìn qua Ý Thiên.

Cảm nhận được ba nữ biến hóa, Ý Thiên cười vui vẻ, phân biệt ôm ba nữ một cái, cảm giác ôm ấp ấm áp tràn ngập đáy lòng của Ý Thiên.

Màn đêm tiến tới, Ý Thiên cùng ba nữ đi vào trong trấn nhỏ, tìm một khách sạn đặt chân.

Trong phòng Ý Thiên, bốn người tề tụ một đường, Tô Nhã Ngọc thiết hạ kết giới phòng ngự, Ý Thiên lấy Huyễn Lân cùng Thần Hồn Ngưng Hình Châu ra, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Tà Hồng.

Ý Thiên thúc dục Xích Âm Tử Dương Quyết, Huyễn Lân cùng Ngưng Hồn Châu bộc phát hào quang sáng ngời, chúng xoay tròn giữa không trung, lập tức đụng vào nhau, dẫn phát thời không chấn động kịch liệt.

Một khắc này hào quang khuếch tán ra ngoài, ba nữ căn bản chỉ nhìn thấy Ý Thiên.

Đó là thân ảnh cực đẹp, hào quang màu đỏ sáng ngời vờn quanh, khi thì huyễn hóa thành chiến giáp tươi đẹp, khi thì dung nhập vào trong thân ảnh đó, biến ảo vô thường.

Ý Thiên nhìn qua dung mạo người nọ, chỉ biết đó là một nữ nhân, phương hướng ở trung bộ Vân Châu, đó hẳn là khu vực Thiên Tòng quốc.

Tập trung phương vị, như vậy có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.

Sau khi ánh sáng biến mất, Ý Thiên nói cảnh tượng nhìn thấy ba nữ biết.

Tô Nhã Ngọc là người Vân Châu, cũng quen thuộc với Vân Châu.

- Tà Hồng xuất hiện tại Thiên Tòng quốc, có quan hệ tới nữ nhân, không phải là Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm chứ?

Ứng Thải Liên cũng không hy vọng như vậy, nhưng đồng ý cái nhìn của Tô Nhã Ngọc.

- Từ Huyễn Lân trên người Băng Tâm thánh nữ Hàn Ngọc mà suy đoán, Tà Hồng lựa chọn Thiên Hương tiên tử khả năng thật lớn. Nhân duyên nữ nhân của Ý Thiên mạnh tới mức khiến người ta không hiểu nổi, Vân Hoang thập đại mỹ nữ chỉ sợ không ai tránh khỏi.

Từ Nhược Hoa nói:

- Như thế, chúng ta ngày mai sáng sớm chạy tới Thiên Tòng quốc, tìm kiếm Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm, xem Tà Hồng có phải trên người của nàng hay không. Đêm nay Ý Thiên tiếp tục chữa thương, tốt nhất trước khi tìm được Tà Hồng thì khôi phục thực lực, như vậy chúng ta mới không sợ Bát Cực Thần Điện đuổi giết.

Ý Thiên phức tạp cười cười, không có nói nhiều, hắn biết rõ Từ Nhược Hoa cùng Tô Nhã Ngọc trong lòng không quá cam tâm tình nguyện, nhưng mà giữa nam và nữ có một số việc, nữ tử thì rụt rè, chỉ có thể do Ứng Thải Liên tiếp tục Âm Dương song tu với Ý Thiên, trợ hắn chữa thương tăng thực lực lên.

Ứng Thải Liên đứng dậy tiễn hai nữ, trở lại nhìn qua Ý Thiên, hỏi:

- Ngươi ý định cứ tiếp tục như vậy, không đụng các nàng?

Ý Thiên trầm ngâm nói:

- Có một số việc phải chú ý thời cơ.

Ứng Thải Liên hiểu ý của Ý Thiên, cũng không hỏi nhiều, phối hợp Ý Thiên chữa thương, thuận tiện tăng tu vị của mình lên.

Từ Nhược Hoa cùng Tô Nhã Ngọc ngồi trong sân, cả hai không nói lời nào, nhưng trong nội tâm đều hiểu nam nhân trong phòng đang làm gì, ghen ghét nữ nhân trong phòng.

Không có chuyện gì xảy ra, Ý Thiên sáng sớm tỉnh lại, thân thể tinh thần sáng láng, tu vị thực lực tăng lên thật lớn, thương thế cũng nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, sắp khỏi hẳn rồi.

Đưa mắt nhìn qua Ứng Thải Liên đang nằm ngủ bên cạnh, Ý Thiên lặng yên rời khỏi phòng, đi vào trong sân.

Giờ phút này Từ Nhược Hoa đã trở về phòng nghỉ ngơi, Tô Nhã Ngọc vẫn còn trong sân.

Ý Thiên lặng lẽ đi tới sau lưng Tô Nhã Ngọc, nói khẽ:

- Vất vả ngươi.

Tô Nhã Ngọc nghe vậy chấn động, nhanh chóng quay người, lúc nhìn rõ là Ý Thiên, thân thể đã bị Ý Thiên ôm vào trong ngực.

Một khắc này thân thể Tô Nhã Ngọc chấn động, mơ hồ dự cảm chuyện gì sẽ xảy ra, vô ý thức giãy dụa vài cái, ai ngờ Ý Thiên lúc này hôn lên đôi môi mê người của nàng.

Một khắc này trong đầu Tô Nhã Ngọc trống rỗng, thẳng đến một hồi lâu thì Ý Thiên công thành đoạt đất, lúc này nàng mới bừng tỉnh lại.

Yêu kiều một tiếng, Tô Nhã Ngọc vô lực tựa vào ngực Ý Thiên, tùy hắn hôn và vuốt ve, trong nội tâm không có một tia kháng cự, ngược lại tràn ngập chờ mong.

Ý Thiên nhấm nháp môi thơm của giai nhân, hai tay chạy khắp người của nàng, lòng bàn tay có cảm xúc vô cùng mềm mại, bàn tay xoa bóp bộ ngực co giãn, hấp dẫn tâm thần Ý Thiên thật sâu.

- Vẫn còn oán ta sao?

Thân thương hôn lên mặt nàng, Ý Thiên ôn nhu biểu đoạn nhu tình trong lòng.

Tô Nhã Ngọc lúc ày đỏ mặt, có chút oán hận chính mình lại không có năng lực chống cự Ý Thiên, tùy ý cho đôi ma thủ kia chạy khắp thân thể băng thanh ngọc khiết của mình.

Đây là chuyện khiến nàng cảm thấy khó xử, nhưng mà không sinh ra chút hận ý nào.

Thân thể run rẩy, Tô Nhã Ngọc vô lực đẩy ma thủ của Ý Thiên ra khỏi áo của mình, kháng cự mị lực của hắn.

- Không... Không... Muốn, ta... Ta...

Ý Thiên nhẹ nhàng hôn môi nàng tiếp, cảm giác được nàng đáp lại không lưu loát, hai tay nhấm nháp hương vị mê người từ bộ ngực no đủ của nàng lần nữa.

Hôn thâm tình, Tô Nhã Ngọc hoàn toàn lâm vào thế công tình yêu của Ý Thiên, say mê vào trong sóng triều mùa xuân.

Tình chính là liên hệ kỳ diệu của nam và nữ, yêu chính là cảm tình gắn bó với nhau.

Ý Thiên đang dần dần hiểu được đạo lý kia, cũng đang nghiệm chứng, dùng tình yêu đi chinh phục tâm hồn thiếu nữ của nữ nhân, gia tăng thực lực của chính mình.

Một lát sau Tô Nhã Ngọc bừng tỉnh, thẹn thùng đẩy Ý Thiên ra, cúi đầu sửa sang lại quần áo, trên gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.

Ý Thiên khen:

- Nhã Ngọc thật đẹp.

Tô Nhã Ngọc u oán trừng hắn một cái, lập tức cúi đầu không nói.

Ý Thiên tiến lên nhẹ nhàng ôm Tô Nhã Ngọc, sau đó nói nhỏ bên tai của nàng vài tiếng, một lát sau Tô Nhã Ngọc sắc mặt biến thành tốt đẹp, vô cùng thẹn thùng.

Sau khi ăn điểm tâm xong, Ý Thiên dẫn ba người ra khỏi khách sạn, thẳng đến Thiên Tòng quốc mà đi.

Trên đường đi Tô Nhã Ngọc rất ít nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn qua Ý Thiên tràn ngập thẹn thùng và nhu tình.

Nữ nhân một khi lâm vào tình yêu, tất cả trở nên xinh đẹp và hư ảo, đó là vĩnh cảnh trong mơ, vô cùng xinh đẹp.

Trên đường đi Ý Thiên vẫn tươi cười vô hạn, sắc mặt hưng phấn và tràn ngập tự tin.

Từ Nhược Hoa có chỗ phát giác, hỏi:

- Thương thế của ngươi thế nào rồi?

Ý Thiên cười nói:

- Nhanh, tối đa là ba ngày, thương thế của ta chắc là khỏi hăn rồi. Trước mắt tu vị của ta còn thấp, phải nắm chắc tu luyện, tiến vào trong Âm Dương tuyền tu luyện a.

Trong số ba nữ, Từ Nhược Hoa thực lực yếu nhất, Ý Thiên cảm thấy thua thiệt nàng, bởi vậy chủ động thu nàng vào trong Âm Dương tuyền, cung cấp động lực cho nàng tu luyện thật tốt.

Tuy Tô Nhã Ngọc vẫn còn thân nguyên âm, nhưng nàng đã tu luyện tới Thánh Đế đỉnh phong, còn muốn tấn chức phải chờ cơ hội tốt.

Buổi sáng chấm dứt, Ý Thiên dưới sự dẫn dắt của Tô Nhã Ngọc đi vào giao giới của Hoàng Kim quốc cùng Thiên Tòng quốc- Kim Thiên sơn mạch, thật xa đã cảm ứng được ma khí mãnh liệt từ sâu trong Kim Thiên sơn mạch.

Ứng Thải Liên hỏi việc này, Tô Nhã Ngọc giải thích nói:

- Đó là Vân Châu năm đại tà ma, phân đàn của Huyết Ma Giáo. Chúng ta nên đi đường vòng đi, không cần phải trêu chọc vào Huyết Ma Giáo.

Làm việc ít xuất hiện, cẩn thận, đây là đạo xử thế, Ứng Thải Liên không có phản đối.

Nhưng mà Ý Thiên lại lắc đầu, hắn muốn đi gặp cao nhân của Huyết Ma Giáo một chút.

Tô Nhã Ngọc hoảng sợ nói:

- Ngươi điên! Ngươi chẳng lẽ quên thân phận của mình, lúc này ngươi đi trêu chọc Huyết Ma Giáo, đó là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.

Ứng Thải Liên khuyên nhủ:

- Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, chúng ta bây giờ muốn dùng đại cục làm trọng, mau chóng tìm được Tà Hồng, đạt được Tam Tuyệt thần binh. Đến lúc đó mới có cùng Bát Cực Thần Điện đối kháng tiền vốn, khi đó ngươi muốn làm gì đều được.

Ý Thiên nhìn qua sâu trong Kim Thiên sơn mạch, nói khẽ:

- Chỗ này khí tức rất kỳ lạ, chuyện này nói theo ý nào đó ta phải đối mặt.

Thấy Ý Thiên nói như vậy, Tô Nhã Ngọc cùng Ứng Thải Liên cũng không tiện phản đối, đành phải bảo hắn cẩn thận mà thôi.

Tiến vào Kim Thiên sơn mạch, Ý Thiên che dấu khí tức ba người, cẩn thận tiến vào sâu trong Kim Thiên sơn mạch cẩn thận từng li từng tí.

Ước chừng một nén hương trôi qua, Ý Thiên mang theo hai nữ đi vào sâu trong khu vực sương mù lờ mờ, ma khí mảnh liệt nhất là từ cuối vực sâu.

Ý Thiên dò xét một chút, trong vực sâu có lỗ đen ma khí kinh thiên, chỗ ấy cất dấu bao nhiêu bí mật?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.