Giữa một mảnh hư vô trắng xóa, Chiêu Hoa cạn kiệt sức lực, hầu như sắp không cầm nổi Thái Hi kiếm nữa, nhưng Thẩm Như Như trong ngực, hắn lại ôm nàng rất chặt.
Nữ tử này... mới vừa rồi dùng thân làm lá chắn, chắn trước người hắn, dùng mạng bảo vệ, cứu mạng hắn, nàng...
Chiêu Hoa chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, trái tim vạn năm chưa từng rung động thoáng chốc khẽ run lên. Thẩm Như Như hé miệng, một ngụm máu tươi tuôn ra ngoài, nhỏ giọt trên bàn tay hắn đang ôm nàng.
Rõ ràng chật vật như vậy, nhưng hắn một chút cũng không cảm thấy ghét bỏ, hắn muốn hỏi nàng, bị thương thế nào, nhưng bốn chữ này đến mép miệng, phun ra ngoài, nghe vào tai lại trở thành: "Ai bảo ngươi chắn?"
Thẩm Như Như nghe vậy, giống như đã thành thói quen, chẳng qua là nhoẻn miệng cười một tiếng: "Chiêu Hoa thái tử, ngươi có lương tâm hay không vậy... vào lúc này... còn... chê bai ta..."
Trong nháy mắt Chiêu Hoa rất muốn tự tát cho mình một cái.
Hắn làm sao vậy? Tại sao cái miệng này không nghe hắn sai khiến?
Chẳng lẽ hắn cũng trúng độc của Thẩm Nghị rồi sao!
Đợi đã...
Hắn... vừa mới trong lúc vô tình, dường như nghĩ thông suốt cái gì.
Hôm yến tiệc trung thu, Thẩm Nghị hạ độc, nhưng cuối cùng bị nổi điên đều là những người có bạn đời hoặc người thương yêu, yêu thương càng sâu thì càng điên cuồng, tương tự như phụ vương mẫu hậu hắn và cả phu phụ chiến thần, đánh đến lục thân không nhận. Mà những người bên cạnh không có bạn đời hoặc người thương yêu, cũng đều hết thảy bình thường, tỷ như hắn và đám thị vệ người hầu dưới tay hắn.
Chẳng lẽ nói... loại độc này của Thẩm Nghị...
À, phải rồi, Thẩm Như Như đã từng nói, sư phụ Thẩm Nghị của nàng, bởi vì nương tử bỏ chạy theo người khác, cho nên chướng mắt người ta yêu đương, nên mới hạ loại độc đó, chẳng lẽ gọi là ------ một khi động tình thì sẽ buông lời ác độc với đối với người kia, mà đối diện nhau lại ra đánh?
Nghĩ tới đây, ngẫm lại một chút, hình như... quả thật là như thế.
Mà mấy lần lời nói ra không giống trong lòng kia, cũng bởi vì hắn đối với Thẩm Như Như... Đợi đã... hắn đã động lòng... với Thẩm Như Như sao?
Chiêu Hoa ý thức được điểm này, không khỏi ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào Thẩm Như Như gần như đang ngủ mê man trong ngực hắn, cảm thấy có chút không dám tin.
Hắn cư nhiên lại đối với nữ tử Ma giới, ẩn nấp tại Thiên giới, không rõ thân phận, trông còn có vẻ mấy phần ngu đần này... động tâm rồi?
Hắn kinh ngạc, mà trong đoạn thời gian hắn kinh ngạc này, một mảnh trắng như tuyết xung quanh dần dần hiện ra màu sắc, đang hiện ra, là màu xanh của bầu trời, cùng mặt đất mọc đầy cỏ xanh. Linh khí đầy đủ, sinh khí tràn đầy, không phải là ở giữa trận pháp nữa.
Bọn họ rốt cuộc đã ra ngoài!
Nhưng mà...
Thẩm Như Như ngọ nguậy, thò đầu ra nhìn một chút, giọng hơi khàn nói: "Đây... không phải là rừng Thải Độc."
Đây dĩ nhiên không phải là rừng Thải Độc.
Chiêu Hoa ngắm nhìn bốn phía, nhạy bén phát giác không khí nơi này phảng phất một chút ma khí như có như không, sắc mặt hắn trầm lại, bọn họ ra khỏi trận pháp, thậm chí còn ra khỏi rừng Thải Độc, nhưng bọn họ, lại đến Ma giới.