Thiên Thế Khúc

Quyển 7 - Chương 3



Tần Sơ đã mơ một giấc mơ thật dài.

Trong mộng cả người hắn đều là máu, bị chôn vùi trong căn phòng ngập trong biển lửa, ngọn lửa đốt sập xà nhà, xà nhà rơi xuống mắt cá chân hắn, đốt cháy da thịt hắn, đau đớn, tuyệt vọng, hắn muốn khóc lớn, nhưng khói đặc cuồn cuộn đã bịt chặt cổ họng hắn.

"Tần Sơ!" Hắn nghe có người đang gọi hắn, thanh âm vô cùng khẩn trương, "Huynh ở chỗ đâu?"

Ánh mắt hắn bị khói che mờ, chỉ trông thấy một bóng người nhỏ bé vọt vào trong biển lửa, nàng không ngừng tìm kiếm, gấp gáp không còn dáng vẻ trầm ổn như thường ngày. Tần Sơ không thể lên tiếng, hắn tiện tay nhặt một khúc gỗ, dùng sức gõ xuống đất.

Tiếng động rất nhỏ, nhưng Tô Kính Nguyệt vẫn nghe được. Nàng tìm được hắn, nhưng không có cách nào lôi hắn ra, xà nhà đè lên quá nặng.

"Đau..." Tần Sơ mười ba tuổi vẫn là một đứa trẻ, gương mặt đau đến tái mét, "Để ta chết ở đây đi..." Hắn nói, "Ta không ra được..."

Tô Kính Nguyệt giận dữ trợn mắt nhìn hắn, "Nam tử hán đại trượng phu, đừng bày ra bộ dạng yếu đuối vô dụng này với ta." Nàng vỗ mặt Tần Sơ môth cái, giữ cho hắn tỉnh táo, "Huynh nghe đây, huynh phải thoát khỏi nơi này, một ngày nào đó huynh nhất định sẽ quay về, đòi lại toàn bộ những đau đớn nhà tan cửa nát ngày hôm nay!"

Tần Sơ nghiến răng, Tô Kính Nguyệt cũng hạ giọng: "Huynh nghe cho kỹ, lát nữa ta sẽ nhấc thanh gỗ kia lên, nhưng sẽ không giữ được lâu, vậy nên chỉ cần cảm thấy nhẹ hơn một chút huynh phải lập tức dốc toàn lực rút chân ra, hiểu chưa?"

Tần Sơ gật đầu, trong ánh lửa hừng hực, hắn nhìn thấy Tô Kính Nguyệt nhỏ bé tay không nhấc xà nhà cháy đỏ lên, quả nhiên, mắt cả chân được buông lỏng, Tần Sơ dùng sức rút chân ra, chỉ một động tác này tiêu hao hết khí lực ít ỏi của hắn, trước mắt hắn tối sầm lại, không còn biết mình đang ở đâu, trong đầu ong ong hỗn loạn, có ánh đao sắc lẹm, có máu tươi đầm đìa, có tiếng người thân thống khổ rống to, có tiếng la hét chói tai, toàn bộ thế giới bị khuấy thành một cái đầm đen ngòm.

Sau khi đủ loại ánh sáng lướt qua như phù du, chỉ còn lại một âm thanh vượt lên tất thảy, mang theo sự non nớt của đứa trẻ, lại có sức mạnh làm an lòng người, nói với hắn:

"Phải kiên trì, sẽ ổn thôi."

Giấc mộng rất dài, khiến cho hắn dường như bị lạc trong mộng cảnh, nếu không vì nước lạnh như băng hắt lên mặt hắn, sợ rằng Tần Sơ sẽ không có ngày tỉnh lại.

Đập vào mắt, là sơn động được ánh lửa chiếu sáng, màu vàng cam nhảy nhót khiến Tần Sơ tưởng rằng mình vẫn nằm mơ, ngọn lửa nổ "lách tách" một tiếng, làm Tần Sơ đột nhiên tỉnh hồn, sao có thể ở mãi ngày đó, thấm thoắt thoi đưa, sớm đã qua mười lăm năm...

Tần Sơ nén lại suy tư chộn rộn trong lòng, quay đầu quan sát sơn động, hắn hẳn là được người dưới vách núi cứu... Vào lúc hắn đang trầm ngâm nhìn đống lửa, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy đoán táo bạo, nếu hắn đã được cứu lên, vậy Kính Nguyệt có được người đó cứu hay không? Thậm chí, người cứu hắn, chính là Tô Kính Nguyệt!

Nàng vốn dĩ không gặp chuyện gì, nàng vẫn bình an!

Nghĩ đến đây, Tần Sơ nhất thời có chút nóng lòng, hắn muốn đứng dậy, nhưng cơ thể lại không chịu sự điều khiển của hắn, mắt cá chân đau đớn như bị chém đứt.

Bỗng nhiên, có tiếng bước chân lẫn vào tiếng mưa rả rích ngoài cửa động chầm chậm lại gần.

Tần Sơ nhất thời nín thở, hắn đã một năm không gặp nàng, hắn cất giấu rất nhiều nhung nhớ... Tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng, cực kỳ giống Tô Kính Nguyệt, là nàng, Tần Sơ chắc chắn đó là nàng, Tô Kính Nguyệt luôn thần bí như vậy, mang đến cho hắn rất nhiều điều ngoài dự liệu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.