Thiên Thế Khúc

Quyển 7 - Chương 9



Lại quay về sơn động, Tần Sơ bắt đầu chủ động điều tiết nội tức. Hắn phát hiện nội lực trong cơ thể đã mạnh hơn lúc trước một phần, điều này làm cho Tần Sơ có vài phần kinh ngạc. Nhưng nhìn thảo dược tiểu cô nương kia hái về cho hắn, Tần Sơ cũng hiểu ra: “Đây đều là thuốc trị thương vô cùng tốt, sao ngươi phân biệt được?”

Hắn đột nhiên nảy sinh cảm giác tò mò với cô bé này. Cẩn thận nghĩ lại, mấy ngày nay không thấy người nhà của cô bé, có lẽ là một mình sống dưới đáy vực. Tiểu nha đầu còn nhỏ như vậy rốt cuộc làm cách nào mới có thể sinh tồn ở đáy vực cằn cỗi này, học được những tri thức này ở đâu? Quả thực là một tiểu cô nương thần bí y hệt Tô Kính Nguyệt.

“Ngươi cứ dùng là được.”

Giọng cô bé có chút run rẩy, cô bé ngồi sát cạnh đống lửa, gần đến mức ngọn lửa đã đốt đến tóc, nhưng cô bé vẫn ôm đầu gối run lẩy bẩy như thể rất lạnh.

Đêm hè nào có lạnh như vậy?

Tần Sơ nhìn đôi môi xanh tím của cô bé, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi lạnh sao?”

Cô bé không trả lời. Thực ra vài ngày nay mỗi đêm cô bé đều có một canh giờ rơi vào trạng thái như thế, chẳng qua Tần Sơ hoặc là đang mê man, hoặc là ngây ngẩn đắm chìm trong thế giới của bản thân, căn bản không để ý đến cô bé luôn chăm sóc mình. Hiện giờ thấy cô bé như thế, đột nhiên có vài phần oán trách bản thân vô tâm. Hắn đi đến bên cạnh cô bé, kéo tay cô bé, muốn dùng nội lực sưởi ấm cho cô bé. Nhưng không ngờ cô bé phản ứng vô cùng kịch liệt, rút mạnh tay ra, vô thức lùi lại hai bước.

“Đừng chạm vào ta.” Cô bé nói, giọng nói và vẻ mặt nguy hiểm không giống một đứa trẻ.

Tần Sơ im lặng, vì báo thù, ở trên giang hồ nhiều năm qua, hắn biết mỗi người đều có bí mật riêng, thế nên cũng không cưỡng ép mà quay về vị trí của mình. Nhưng ánh mắt có chút không tự chủ được nhìn vào tay cô bé.

Trong lòng bàn tay có vết sẹo từng bị thương...

Tần Sơ cố gắng kiềm chế, khi sắc mặt cô bé dần dần tốt lên, hắn mới mở miệng hỏi: “Lòng bàn tay ngươi từng bị thương sao?”

Cô bé nhìn chàng một cái, hờ hững đáp: “Hồi nhỏ bị thương, không nhớ rõ.” Cô bé quay đầu không nhìn hắn, lảng tránh chuyện khác, “Vết thương của ngươi hẳn là sắp khỏi rồi, ngày mai hãy đi đi, đi theo hướng dòng chảy của con sông là có thể ra ngoài.”

Thâm tâm Tần Sơ có chút hoài nghi, một vài suy đoán cứ quanh quẩn dưới đáy lòng, nhưng nó bất khả thi đến nỗi chính hắn cũng không thể tin được. Hắn trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ hỏi: “Cha mẹ ngươi đâu? Tại sao lại một mình ở dưới vách núi này?”

Cô bé im lặng, Tần Sơ thật sự vô cùng tò mò bèn gặng hỏi, “Ngươi đã biết đường đi ra, vì sao còn muốn ở đây?”

Cô bé liếc hắn một cái, rất nhanh liền ngoảnh mặt đi, ánh mắt nhìn vào tảng đá bên cạnh, im lặng hồi lâu mới đáp: “Ta ở đây chờ một người.”

“Ai?”

“Người thân yêu nhất.”

Có lẽ là cha mẹ cô bé? Tần Sơ đoán vậy nhưng trong lòng đã có vài phần chắc chắn. Cẩn thận đánh giá biểu cảm của cô bé, Tần Sơ cân nhắc một hồi, quyết định không hỏi nữa. Chỉ nói: “Nếu đã như vậy, ngày mai ta ra ngoài, ngươi có muốn đi cùng không?”

Bấy giờ, ánh mắt cô bé dừng lại trên người hắn, nhìn hắn rất lâu, lâu như muốn khắc họa hình ảnh trước mặt, cuối cùng nàng lắc đầu: “Không, ta ở đây.”

Không thể ép buộc người khác. Tần Sơ gật gật đầu, nhắm mắt ngủ.

Đêm ấy, hắn dường như cảm thấy được có một ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào khuôn mặt hắn, không nỡ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.