Thiên Thế Khúc

Quyển 8 - Chương 4



Bốn phía tối đen như mực, bóng lưng của tiên nhân áo trắng như trường kiếm sừng sững giữa trời đất.

"Sư phụ...". Nàng bước lên phía trước, bước chân càng ngày càng nhanh, "Sư phụ! Người đây rồi, người đây rồi! Con tìm người rất lâu, con...".

Cuối cùng cũng tìm được người...

Lời nói nghẹn ở cổ, nàng nhìn thấy Sương Lam kiếm trong tay sư phụ gãy chỉ còn một nửa, máu trên lưỡi kiếm nhỏ xuống từng giọt, một nửa màu lam u tối, một nửa là màu đỏ của máu thịt, hòa trộn vào nhau tạo thành một màu tím yêu dị, bầu không khí trở nên kỳ quái lạ thường.

"Lan nhi", nàng nghe thấy âm thanh của sư phụ, yếu ớt giống như một khắc sau sẽ ngã xuống ngay, nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp như cũ, vì nàng mà chống đỡ trời đất, "Đi mau".

Không...

Yêu quái gào rú một tiếng, khiến lỗ tai nàng chấn động suýt điếc. Trong bóng tối, nàng hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ thấy bên cạnh sư phụ đột nhiên chui ra một con mãng xà trắng to lớn, nó há to miệng thè ra chiếc lưỡi xanh dài, muốn nuốt chửng Mộ Hàn vào trong miệng.

Tiểu Lan nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo trên đoạn Sương Lam kiếm phát ra mãnh liệt, giống như hôm đó hắn cứu nàng, tựa như ánh mặt trời mượn từ trên Cửu Trùng Thiên, đủ để gột rửa tất cả yêu ma quỷ quái trong trời đất.

Đoạn kiếm đâm vào ngực mãng xà trắng, tạo thành một vết thương thật dài, máu độc màu xanh da trời bắn tung tóe khắp người Mộ Hàn. Hắn không thể động đậy được nữa, chỉ gắt gao ghim chặt Sương Lam kiếm vào tim mãng xà.

Mãng xà trắng liều mạng gào rú giãy giụa, trong mắt chợt lóe lên tia hung ác, con ngươi Tiểu Lan co lại, chiếc lưỡi màu xanh da trời của mãng xà trắng phóng ra, hung hăng đâm xuyên qua ngực Mộ Hàn, sau đó cuốn lấy hắn nuốt vào trong miệng.

"Sư phụ!"

Ác mộng bừng tỉnh.

Ánh trăng tĩnh mịch xuyên qua cửa sổ rơi xuống bên mép giường nhỏ của nàng, ánh sáng bị khung cửa cắt ra thành nhiều ô nhỏ. Ngắm ánh trăng đầy nhà hòa lẫn hương hoa Ngọc Lan mùa xuân, Tiểu Lan cảm nhận được trái tim mình vẫn đang đập điên cuồng.

Nàng đã...lâu lắm rồi không mơ thấy giấc mộng này...

Trong trận chiến một trăm năm trước, sư phụ dùng mạng mình để tế, ngưng thần trên Sương Lam kiếm, đâm vào ngực xà yêu để phong ấn nó. Nàng vì muốn cứu sư phụ mà chạm vào máu độc còn chưa khô trên người xà yêu. Tuy rằng so với những đồng môn cùng lứa, nàng cũng được coi là người có đạo hạnh nổi bật. Nhưng so với Mộ Hàn thì vẫn còn thua xa, nàng hoàn toàn không có cách nào ngăn cản máu độc xâm nhập vào người. Chỉ trong một đêm, nàng liền mất đi tất cả pháp lực, cũng may còn có tiên thể nên không già đi, kéo dài hơi tàn mà tiếp tục sống.

Trước kia lão già Tùng Hòa sư thúc nói nàng ngốc nghếch, mỗi lần tức giận là chạy đi tố cáo với sư phụ, người rất vui vẻ xoa đầu nàng, cười lớn an ủi: "Lan nhi của ta là đệ tử thông minh nhất trên đời". Nàng xem lời an ủi của sư phụ là thật, không bao giờ thừa nhận mình ngu ngốc.

Mãi cho đến sau này, nàng mới nhận ra mình thật sự là quá ngu xuẩn.

Ngay cả xà yêu đã bị phong ấn nàng cũng không mổ bụng ra được, ngay cả thân xác của sư phụ...cũng không thể giữ được toàn vẹn.

"Lộc cộc" hai tiếng, Tiểu Lan cảnh giác đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, là thiếu niên đang lần mò tường đi tới. Ánh trăng màu bạc xuyên qua cửa sổ hắt lên bóng dáng thiếu niên, tựa như phác họa nên một bức tranh.

"Hồ tiên?"

Thiếu niên gọi nàng như vậy

Rõ ràng, hắn như vậy mới càng giống hồ tiên. Tiểu Lan lẩm bẩm trong lòng, thấy hắn mò mẫm bốn phía bước đi dè dặt, lòng Tiểu Lan cảm thấy sợ hãi, dứt khoát xuống giường đỡ lấy thiếu niên: "Nửa đêm canh ba sao ngươi còn thức dậy đi đến đây làm gì? Tìm nhà xí à? Ra cửa rẽ phải".

Thiếu niên bật cười: "Không phải, ta nghe thấy ngươi gọi".

"Không có gì". Tiểu Lan thuận miệng bịa chuyện: "Nửa đêm soi gương, bị chính sắc đẹp của làm cho giật mình".

Thiếu niên đương nhiên không tin lời nàng, bắt lấy tay nàng, sờ lên một chút, chạm vào đôi má nàng, sống mũi, sau đó là trán, đầu ngón tay dính phải mồ hôi lạnh còn sót lại trên trán nàng, thiếu niên hiểu ra: "Hóa ra là gặp ác mộng".

Tiểu Lan không biết là mình nên có tâm tình gì, chỉ để mặc cho hắn giở trò sờ soạng mình. Sau đó, hắn đưa tay sờ đến đỉnh đầu nàng, vuốt tóc nàng: "Tỉnh là tốt rồi".

Lúc nàng mới vào sư môn vẫn còn chưa quên được cảnh tượng khi bị lang yêu ta tập kích, sư phụ cũng sờ đầu nàng như vậy, cũng nói với nàng như vậy.

Giống như lúc sáng nàng không thể nào cự tuyệt yêu cầu của thiếu niên, bây giờ, Tiểu Lan cũng không thể nào đẩy bàn tay của hắn ra được.

Nàng sững sờ nhìn thiếu niên, cảm thấy so với vừa rồi, hiện tại mới càng giống một cơn ác mộng, một cơn ác mộng khiến nàng nhận ra, mình lại một lần nữa sa chân vào con đường cũ.

Nàng nghĩ, có lẽ là nàng đã điên rồi.

"Thiếu niên, ngươi ngửi được hương thơm thoảng tới của hoa Ngọc Lan ngoài cửa sao?"

Thiếu niên thu tay về: "Ừ".

"Mỗi năm trước kia, khi cùng nhau ngắm hoa xuân nở, người đều sẽ thổi cho ta một khúc "Loạn lưu niên" mà ta thích, ta hát theo tiếng sáo của người. Năm nay hoa xuân nở chậm, đêm nay đúng lúc gặp, ngươi thổi cho ta một khúc "Lưu niên loạn" đi, ta sẽ hát cho ngươi nghe".

"Loạn lưu niên?"

Ánh mắt Tiểu Lan bừng sáng: "Ngươi đã từng nghe qua?"

Thiếu niên lắc đầu: "Chưa từng nghe qua, ta có lẽ không biết..."

Tiểu Lan không nói một lời lôi cây sáo ở bên cạnh ra, đặt vào trong tay của thiếu niên: "Ta hát trước cho ngươi nghe, ghi nhớ giai điệu sau đó hát cùng ta". Không cho phép thiếu niên cự tuyệt, Tiểu Lan ngồi đối mặt với hắn, vừa cất tiếng lên liền bắt đầu hát. Nàng không nhớ nổi đã qua bao lâu mình không hát lên khúc ca này, nhưng cho dù đã bao lâu không hát đi chăng nữa, nàng vẫn luôn nhớ giai điệu này, không bao giờ quên.

Sư phụ...cũng sẽ không quên.

Chỉ là đêm nay, Tiểu Lan hát đến muốn khàn cả giọng, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có nghe thiếu niên cất tiếng hát cùng nàng. Chỉ có hoa xuân ngoài cửa sổ, tự mình tỏa hương suốt một đêm dài.

Sắc trời dần sáng, Tiểu Lan không còn hát nổi nữa.

"Tại sao không hát theo?" Nàng hỏi.

Ngón tay thiếu niên nhẹ nàng vuốt ve trên thân cây sáo: "Ta...không thể hát theo". Hắn có chút áy náy, "Có lẽ, ta không tinh thông âm luật".

Hắn không tinh thông âm luật sao.

"Chúng ta xuống núi đi". Tiểu Lan cười một tiếng, giọng đã khàn khàn, "Phải nhanh chóng sửa xong chiếc hộp".

Tiểu Lan đứng dậy nhưng đầu bỗng nhiên có chút choáng váng, thiếu niên ngồi ở bên cạnh giống như theo bản năng đỡ lấy nàng, Tiểu Lan không nghĩ gì khác, ra cửa múc nước đi rửa mặt. Chỉ còn lại một mình thiếu niên ở lại trong phòng, có chút ngây ngẩn thất thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.