Thiên Thu

Chương 20



“Áááá!” Phương Chỉ Lôi bật dậy, thở thổn thển, nét mặt nàng ta lộ rõ vẻ sợ hãi và kinh hoàng giống như vừa gặp phải một thứ gì đó rất khủng khiếp.

Cung nữ liền chạy vào hỏi:“ tiểu chủ, người sao vậy?”

Phương Chỉ Lôi không trả lời mà vẫn cứ thở mạnh như thế, đêm qua nàng ta thấy một giấc mơ vô cùng kinh hoàng. Sợ hãi quay sang ả nữ tỳ, khẩn trương nói:“mau trang điểm lại để ta rồi đến gặp biểu tỷ tỷ!”

------

Phương Chỉ Lôi quỳ xuống chân Chung Quý Phi, khóc lóc nỉ non:“tỷ tỷ, tỷ hãy giúp muội!”

Chung Quý Phi thở dài:“ lại chuyện gì nữa đây?”

Đêm qua Võ Tương Minh và nàng trăng hoa với nhau tới tận khuya mới ngủ nên nàng dậy khá trễ, thế mà sáng sớm mà Phương Chỉ Lôi đã chạy ào đến đây, cũng may mà Võ Tương Minh đã lên triều từ lâu nếu không thì gay go to. Chung Quý Phi đành phải chiều lòng mà nhanh chóng thay xiêm y ra gặp nàng ta.

Phương Chỉ Lôi khóc nức nở:“tỷ phải giết chết ả Anh Thiện Lâm kia cho muội!”

“Anh Thiện Lâm? Chẳng phải đã vào Hoán Y Cục rồi sao? Mau kể rõ cho ta nghe!”

Phương Chỉ Lôi lau nước mắt:“đêm qua muội nằm mơ thấy cô ta một bước trở thành nữ chủ hậu cung, mẫu nghi thiên hạ! Cô ta bắt muội ra hạch tội, chặt tay chân muội rồi ngâm vào bình rượu giống như Vương Hoàng Hậu và Tiêu Thục Phi (1).”

(1): vào đời Đường Cao Tông, Vương Hoàng Hậu và Tiêu Thục Phi bị Chiêu Nghi Võ Mỵ Nương tức Võ Tắc Thiên hại phải vào lãnh cung sau đó chặt tay chân của họ ra rồi bỏ vào bình rượu, đó gọi là nhân trệ/người heo!

Chung Quý Phi vì câu chuyện này mà bật cười:“ chỉ là giấc mơ, muội cần gì phải lo lắng?”

Phương Chỉ Lôi thần sắc thất thần, lắc đầu:“không đâu! Giấc mơ đó rất thật, chắc chắn... chắc chắn là...”

“Người đâu! Phương Tài Nhân không khỏe, mau đưa về điện nghỉ ngơi.”

Sau đó Chung Quý Phi ngả người vào trường kỷ, Lan Châu ở bên cạnh nói:“ nương nương, người có ý định gì không?”

Chung Quý Phi thở dọc:“ Lôi nhi mới sáng ra tinh thần đã bấn loạn, có lẽ giấc mơ rất đáng sợ. Mau cho thái y đến chữa trị.”

“Vâng.”

Chung Quý Phi trầm lặng uống trà, suy nghĩ lại giấc lúc nãy mà Phương Chỉ Lôi nói liền có chút không yên tâm, nàng nhất định phải đề phòng trước, diệt đi mầm mống tai họa. Dù cho đó chỉ là một giấc mơ.

Lan Châu vừa quay đầu đi thì giọng Chung Quý Phi lại truyền đến.”Còn nữa!”

“Nương nương còn gì căn dặn?”

Đôi mắt phượng của Chung Quý Phi cong lên một chút, từ sâu trong ánh mắt của nàng chứa một tia tà ác:“ gọi Điền ma ma của Hoán Y Cục đến đây!”------

Võ Tương Minh ở thư phòng phê duyệt tấu chương, tấu chương hôm nay rất nhiều. Nào là hạn hán ở Tây Hoàng, lụt lội ở Bảo Nghi, Nam Tộc sắp vùng lên cần phải khởi chiến, đề phòng Đại Tuyên Quốc bên cạnh,...

“Nhị ca hôm nay bận rộn thật nhỉ?”

Một nam tử khôi ngô tuấn tú khoảng 16 tuổi bước vào, chàng ta chính là Tề Nguyên Vương - Võ Tương Thuần. Là hoàng đệ của Võ Tương Minh!

Võ Tương Minh vuốt giọt mồ hôi trên trán:“ bao nhiêu công việc trẫm cần phải lo, đám người trong hậu cung kia còn không biết suy nghĩ cho trẫm, cứ suốt ngày đấu với đá.”

Tề Nguyên Vương Võ Tương Thuần ngồi xuống lấy một quả táo trên đĩa rồi cắn một cái:“hóa ra là huynh đang buồn vì các vị hoàng tẩu.”

Võ Tương Minh nhìn Võ Tương Thuần:“ trẫm thì lại thấy ranh tỵ với ngươi đấy ngũ đệ à. Chưa thành gia lập thất, sống an nhàn tự tại.”

Võ Tương Thuần cười:“ hóa ra Nhị ca cũng có lúc ranh tỵ với ta ư? Đệ thấy sống như huynh cũng rất tốt cơ mà?”

Võ Tương Minh ngồi dựa lưng vào ghế:“ đệ nói thì hay lắm! Hôm nào đó ta nhất định sẽ tuyển vài Tài Nữ vào Vương phủ của đệ, để xem lúc đó đệ còn mạnh miệng nữa hay không?”

Võ Tương Thuần vội từ chối:“tấm lòng này đệ thật sự không dám nhận đâu a.”

Võ Tương Minh ngáp ngắn:“ tiền triều thì đại thần ẩu đả, hậu cung thì phi tần tranh đấu. Gian thần, nịnh thần thì nhiều vô số kể mà trung thần chỉ có Nghĩa hoàng thúc, còn lại cũng chẳng có bấy nhiêu người. Cũng không có nhiếp chính quan nào phò trợ trẫm. Thế lực của Lý thị và Chung thị thì ngày một đi lên. Đệ và Cửu đệ thì còn chưa đủ tuổi lên triều.”

Võ Tương Thuần bảo:“mấy chuyện triều chính này đệ không rành đâu.”

Võ Tương Minh nói:“ không rành thì vẫn phải học. Sau này đệ đủ 20 tuổi, là lúc phải học chuyện chính sự, khi đó nhất định phải phò trợ trẫm trong triều.”

Võ Tương Thuần tuy ngán ngẫm mấy việc này nhưng vẫn đứng lên chắp tay hoàn lễ sau đó bỏ đi.

------

Điền ma ma rụt rè bước vào Càn Tường Cung, quỳ xuống gạp đầu hành lễ:“ nô tỳ Ngô Điền thị bái kiến Quý Phi nương nương.”

Chung Quý Phi nhướng người ngồi dậy, dùng ngón tay kiêu sa vuốt nhẹ mái tóc của mình, nhìn Điền ma ma rồi cười nói:“ đứng lên đi!”

“Tạ quý phi nương nương.”

Chung Quý Phi mời Điền ma ma ngồi xuống rồi nói:“ hôm nay bản cung triệu bà đến đây như vậy có khiến bà bất ngờ không?”

Điền ma ma điềm đạm trả lời:“vào cung nhiều năm như vậy rồi, không có việc gì mà phải bất ngờ cả. Vả lại việc mà nương nương triệu nô tỳ đến đây đâu phải chỉ có một lần? Không những vậy, cứ mỗi khi nương nương gọi nô tỳ đến đây là ngay sau đó sẽ có kẻ nhất định phải chết.”

Chung Quý Phi đang uống trà, nghe bà ta nói xong câu đó liền đặt chén trà xuống rồi tán thưởng:“ bà quả thật rất thông minh. Xem ra bản cung chọn rất đúng người.”

Điền ma ma nhìn Chung Quý Phi, nghiêm giọng:“ nương nương muốn nô tỳ muốn nô tỳ làm gì thì cứ việc nói. Nô tỳ sẽ vì nương nương mà tận tâm tận lực.”

“Vì bản cung mà tận tâm tận lực? Chẳng phải bà chịu nghe lệnh bản cung là vì bản cung nắm giữ con gái bà trong tay suốt 4 năm liền sao?”

Mặt Điền ma ma hơi lạnh lại:“nương nương muốn nghĩ sao cũng được.”

Chung Quý Phi nhón tay lấy một quả nho bỏ vào miệng, âm giọng nhẹ nhàng của nàng ta cất lên:“bản cung muốn bà giúp ta trừ đi một người ở Hoán Y Cục.”

Điền ma ma đứng dậy:“nương nương, người đã hứa rằng nô tỳ sẽ không cần phải hại người nữa cơ mà? Đầu độc vào xiêm y của Mân Uyển Nghi, tung tin đồn Lưu Tu Dung có con với người ngoài để bệ hạ ban tử cho nàng ta, giết Chân Tài Nữ và làm nhiều việc và hại vô số người khác, bây giờ người còn bảo nô tỳ tiếp tục hại người ư?”

“Nói như vậy là bà không muốn gặp con gái của mình nữa rồi phải không?”

Điền ma ma tái xanh, không dám trả lời lại, Chung Quý Phi bèn tiếp lời:“ con gái bà bây giờ ăn sung mặc sướng, lụa là gấm vóc đủ thứ, chỉ là không thể sinh con được nữa nhưng dẫu sao vẫn là cuộc sống tốt. Không lẽ bà không muốn vì tương lai của con mình mà đánh đổi?”

“Nô tỳ...”

Chung Quý Phi tặc lưỡi hai cái rồi nói tiếp:“ bà không cần phải nói dài dòng, bản cung chỉ muốn nghe một chữ có hoặc không từ miệng bà thôi!”

Điền ma ma rưng rưng giọt nước mắt, tự trách phận mình tại sao lại khổ như vậy?

Năm 15 tuổi bà được gả vào Ngô phủ, sinh cho Ngô lão gia một người con gái nhưng lại bị mất tích, sau này khi Ngô lão gia mất bà liền bị đại phu nhân đuổi khỏi phủ. Phải vào cung làm nô tỳ.

Ở trong cung suốt 15 năm mới nhận lại được con gái ruột nhờ miếng ngọc bội uyên ương mà bà đã để bên cạnh nó lúc nhỏ, nào ngờ Chung Quý Phi biết được liền tìm cách chia cắt hai người ra sau đó ép bà phải làm việc cho mình.

“Bà có bằng lòng hay không?”

Điền ma ma lau nước mắt, nhìn Chung Quý Phi:“ nương nương cứ nói ra! Kẻ đó là ai?”

“Là một nữ nhân tên là Anh Thiện Lâm, hiện đang làm việc ở Hoán Y Cục của bà!” Rồi Chung Quý Phi bước xuống đưa cho Điền ma ma một túi giấy nhỏ, “ nên nhớ! Phải trừ cô ta thật nhanh, gọn và mau.”

------

Cẩm Lạc Cung.

Hiền Phi Ngô Huệ ngồi thất thần trong điện, cầm trên tay một miếng ngọc rồi mong lung nhìn ngắm, đôi mắt nàng sâu như vô hồn, như đang có ý định sẽ nhìn mãi.

Miếng ngọc này màu xanh lục, có khắc trên đó hình một đôi uyên ương, rất tinh tế, nhìn qua là biết chỉ có con nhà quý tộc mới xử dụng.

Nàng thất lạc mẫu thân từ nhỏ, nhờ có nó mà nàng mới tìm lại được người. Chỉ tiếc là vui vẻ không được bao lâu thì lại phải xa rời.

“Nương nương, nô tỳ nghe nói Quý Phi nương nương đã triệu Điền ma ma tới Càn Tường Cung.”

Miếng ngọc mà Ngô Hiền Phi cầm rơi xuống bàn, nàng ta quay sang cung nữ rồi lo lắng hỏi:“thật ư? Rồi sao nữa?”

Ả tỳ nữ đáp:“ Điền ma ma bình an trở về nhưng tâm trạng vô cùng phiền não.”

Ngô Hiền Phi thở dài, liếc sang miếng ngọc, khóe mắt thoáng hiện một nổi buồn:“mẫu thân!”

------

Hết chương 20.

19/19/2016

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.