Thiên Thu

Chương 25



“Nương nương, Nương nương không may rồi! Điền ma ma vừa bị Quý Phi nương nương ban tử.”

Ngô Hiền Phi đang ngắm nghía chiếc ngọc bội, nghe xong liền bật lên, miếng ngọc bị rơi xuống bàn. Nàng hỏi:

“Thật ư, từ khi nào?”

Tiểu cung nữ trả lời:“ vừa mới đây thôi!”

Mặc cho bọn họ khuyên cản, nàng nhanh chân chạy ngay đến đó!

“Mẫu thân!”

------

Sau khi biết nàng phải chuyển đến Thanh Ninh Cung, Tần Lập và An Ly khá buồn. An Ly là thị nữ của Hoán Y Cục này, Tần Lập lại là thái y, việc muốn gặp Thiện Lâm cũng rất khó!

Nàng bây bây giờ phải thu xếp đồ đạc, Tần Lập không tới gặp nàng nên nàng cũng chẳng muốn phải chạy đến đó gặp hắn. Trước khi đi, nàng dặn dò vài điều với An Ly, muội ấy chỉ gật gật có lệ, rồi u buồn nói câu tạm biệt.

“Muội đừng buồn nữa, đâu phải tỷ đi luôn? Tỷ vẫn ở Tử Cấm Thành này nhưng lại là một cung điện khác thôi.”

“Vậy nhất định tỷ phải đến đây thăm muội thường xuyên, nghe nói Đức Phi nương nương hiền từ nhân hậu, tấm lòng bồ tát, tỷ ở đó chắc chắn sẽ được hưởng phúc.”

“Còn chưa đến làm sao biết được chứ? Lúc mới vào Tử Cấm Thành tỷ cũng nghĩ sẽ được sống hạnh phúc, chẳng phải bây giờ phải làm cung nữ làm việc cực khổ như vậy hay sao? Tỷ không dám mơ mộng hão huyền đâu.”

“Aaaaaa!”

Tiếng hét cất lên, Thiện Lâm xoay người thì thấy ở bên chiếc giếng nhỏ của Tân Giả Khố có một đám người lôi Điền ma ma ra trượng hình.

Thiện Lâm liền hỏi:“ có chuyện gì vậy? Sao họ lại đánh bà ta?”

An Ly nói:“ muội nghe Tiểu Mai của phòng bên cạnh bảo rằng Điền ma ma làm việc không chăm chỉ nên bị Quý Phi nương nương ban trượng hình.”

Điền ma ma bị đánh đến mặt mày tái lại, phía bên đó còn có tỳ nữ Lan Châu, là nô tỳ thân tín của Chung Quý Phi, cô ta liền tục hét lớn:“ đánh đi! Đánh mạnh vào!”

“Họ đánh như vậy Điền ma ma sẽ chết mất.” Thiện Lâm nói.

An Ly bảo:“ thì mệnh lệnh của Quý Phi nương nương là trượng hình đến chết cơ mà!”

Thiện Lâm trừng mắt nhìn An Ly, sao có thể tàn nhẫn như thế chứ? Dù Điền ma ma có đáng ghét thế nào đi nữa thì cũng không thể làm như vậy được

“Tránh ra!”

Một nữ tử bận một bộ xiêm y màu tím nhạt xộc tới đẩy Thiện Lâm ra, An Ly ngơ ra rồi nói:“ người đó là là Ngô Hiền Phi nương nương?”

“Ngô Hiền Phi?”

Hiền Phi Ngô Huệ chạy tới, chỉ tay về phía mà Điền ma ma đang bị hành hình:“dừng lại! Dừng lại cho ta!”Đám người đó ngưng lại, Điền ma ma yếu ớt nhìn Ngô Hiền Phi:“ Huệ nhi!”

“Mẫu thân!”

Câu này của Ngô Hiền Phi vừa nói ra thì đám nô tài quanh đó xì xào bàn tán. Kể cả An Ly:

“Điền ma ma là mẹ của Ngô Hiền Phi ư?”

Thiện Lâm im lặng, đứng yên đó quan sát.

Ngô Hiền Phi định chạy đến gần Điền ma thì bị hai tên thái giám to cao chặn lại.

“Tránh ra!” Ngô Hiền Phi cố sức chạy đến nhưng lại bị họ giữ lại. “Ta là đương kim Hiền Phi nương nương, các ngươi dám mạo phạm ta ư?”

Lan Châu ôn tồn nói:“ nương nương bớt giận, Chủ tử của nô tỳ là Quý Phi nương nương, tin tưởng bà ta nên mới nhờ bà ta giặt riêng y phục, nào ngờ bà ta lại làm rách, thử hỏi có đáng chết không?”

Ngô Hiền Phi đương nhiên hiểu hàm ý trong câu nói của Lan Châu, còn Lan Châu thì vẫn giữ trên môi nụ cười cao ngạo:“ nô tỳ xin nương nương đừng vì tình chuyện riêng tư mà đối đầu lại với Quý Phi nương nương, người đấu không lại đâu.”

Ngô Hiền Phi lại vùng vẫy liên tục:“ thả ta ra! Mẫu thân! Mẫu thân!”

Lan Châu nghiêm giọng:“giữ ả lại, không được để ả đến gần! Còn các ngươi, sao không mau đánh tiếp đi?”

“Dạ” họ đáp rồi vung cây đánh liên hồi vào người Điền ma ma.

Lan Châu thỏa mãn cười lớn, ngồi xuống bên cạnh Điền ma ma, nói:“ bà thấy thế nào?”

Điền ma ma phun nước bọt tỏ thái độ khinh thường, khàn giọng:“ Càn Tường Cung các người... ta làm ma cũng không tha cho Chung Quý Phi! Các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn thân! Ta sẽ hóa thành quỷ dữ, hằng đêm ta sẽ ở bên cạnh rạch nát khuôn mặt của các ngươi”

Bà ta làm việc cho Chung Quý Phi 4 năm nay, hại chết biết bao nhiêu mạng người, vậy mà bây giờ bị ép phải chết, không hận cũng không được.

“Hahahaha” Lan Châu cười lớn:“ sắp chết rồi mà còn già mồm, đánh mạnh lên cho ta! Đánh đến khi nào thịt nát xương tan mới được ngừng!”

Điền ma ma nắm chặt tay lại mà chịu đựng, ngước lên nhìn nhi nữ của mình đang khóc nức nở ở đó, bà nở một nụ cười ấm áp.

Bao nhiêu lâu nay bà vì nhi nữ này mà chấp nhận hi sinh mọi thứ, chấp nhận làm việc cho Chung Quý Phi, bà không hẳn hận Chung Quý Phi vì đã ban chết, bà chỉ hận vì đã ép bà không được nhận con gái ruột của mình.

Cuối cùng khi phát đánh cuối năm giáng xuống, bà giật người một cái, tắt thở rồi chết ngay tại chỗ.

“Mẫu thân!” Ngô Hiền Phi gào lớn.

Anh Thiện Lâm cảm thấy không chịu nổi, định bước thì An Ly ngăn lại:“ tỷ đừng dại dột như thế! Đừng quên chúng ta chỉ là tỳ nữ, lần trước tỷ có thể vì muội mà đối đầu với một Phương Chỉ Lôi, nhưng lần này tỷ không thể đối đầu ra mặt với Chung Phi được.”An Ly nói cũng có phần đúng, Thiện Lâm đành nhịn lại.

Ngô Hiền Phi tức giận, chạy đến tóm lấy cổ của Lan Châu:“ta giết chết ngươi!”

Lan Châu liên đẩy Ngô Hiền Phi ngã xuống đất, Anh Thiện Lâm dường như đã không kiềm được nữa, giật tay An ra rồi chạy đến quát:“ to ran! Ngươi dám xô cả Hiền Phi nương nương?”

“Là cô à?” Lan Châu nhíu mày.

Thiện Lâm đỡ Hiền Phi dậy, nói:“ cô dám xô ngã cả Hiền Phi nương nương ư? Không muốn sống à?”

Lan Châu bật cười:“ ở đâu ra cái thứ như cô lên tiếng? Quý Phi nương nương đã hạ lệnh là không cho bất kỳ ai đến gần, vì vậy ta đang làm tròn nghĩa vụ của mình đó thôi? Còn cô! Đừng tường trở thành người của Đức Phi rồi thì có thể lên mặt ta đây.”

“Đức Phi nương nương đang đến đây, cô đánh chết người như vậy, lỡ động đến quý thể của Đức Phi nương nương thì cô gánh được không?”

Lan Châu nhếch môi:“ tưởng gì? Chuyện này dễ thôi, chỉ cần ném xác bà ta xuống giếng là xong chứ gì? Người đâu mau ném xuống!”

Vừa dứt lời thì đám người kia đã khiêng Điền ma ma lên rồi quăng xuống giếng sâu, Ngô Hiền Phi cứng người, ngồi thẫn ra.

Lan Châu phủi tay hai cái rồi nhìn Thiện Lâm:“ vậy là xong rồi.”

------

Sau chuyện ở Hoán Y Cục, đám nô tài trong cung đồn khắp nơi về việc Ngô Hiền Phi là con gái của Điền ma ma.

Đến cả Võ Tương Minh cũng đã biết.

Hắn ngồi trong điện, nhớ lại khoảng thời gian lúc trước khi còn là Thái tử ở Đông Cung, hắn bắt gặp Ngô Hiền Phi trong Hoán Y Cục.

Khi đó nàng còn là thị nữ, nàng ấy múa một điệu “Lạc Hoa Vũ” vô cùng đẹp và uyển chuyển khiến hắn mê mẫn. Lúc đó tuổi vẫn còn trẻ nên ham mới lạ, quyết định xin với Thái Hậu phong nàng ta làm Phụng Nghi, rồi liên tiếp mang thai nên phong dần dần lên thành Chiêu Huấn, Thừa Huy, Lương Viên, Lương Đệ. Đến khi đăng cơ mới được phong thành Hiền Phi.

Vốn cũng rất được hắn sủng ái nhưng từ khi sảy thai đến tận 4 lần, thân thể nàng ấy suy nhược nên không thể thị tẩm được nữa.

Cho đến khi hắn suýt chút quên mất nàng ta thì lại nhảy ra chuyện Điền ma ma là mẹ ruột của nàng ấy, hắn chỉ tự cười:

“Không ngờ trong hậu cung của trẫm có bao nhiêu chuyện mà trẫm không biết!”

Hắn nhìn ra cửa sổ, thấy tuyết đã rơi báo hiệu cho một mùa đông lạnh giá đã tới.

------

Màu trắng của tuyết đã phủ kín cả bầu trời đêm lạnh buốt, Ngô Hiền Phi mặc kệ bọn nô tài bàn tán như thế nào, nàng vẫn thất thần ngồi bên chiếc giếng nọ.

“Nương nương, trời đã khuya lại đang nổi tuyết, người ở lại đây nhất định sẽ cảm lạnh!”

Cung nữ ở phía sau khuyên nhũ như thế nhưng nàng vẫn phớt lờ:“ tâm ta đã lạnh như vậy rồi, không lẽ ta còn sợ lạnh ư? Các ngươi về cung trước đi!”

Ả tỳ nữ thấy mình cũng chẳng thể khuyên được, đành lui bước quay về.

Thiện Lâm từ xa bước tới, nhìn vị nữ tử đang u uất ngồi bên giếng, cất giọng:“ người đã chết rồi cho dù có đến đây hoài niệm bao nhiêu lần cũng chưa chắc gì họ đã sống lại được. Thay vào đó nếu trong lòng chúng ta luôn nghĩ đến họ thì tự khắc ở dưới suối vàng họ sẽ vui lòng.”

Ngô Hiền Phi biết Thiện Lâm ở phía sau mình, vẻ mặt nàng vẫn lãnh đạm:“ ta không cần ngươi dạy đời.”

Nàng ta đứng dậy, để tay lên miệng giếng:“ ta thất lạc mẫu thân từ khi còn nhỏ, thời gian đó ta được một ma ma trong cung tìm được ở Hành Cung Nhiệt Hà, quyết định cho ta vào cung, thứ duy nhất ta có thể nhận lại được cha mẹ ruột chính là miếng ngọc bội ta thường đeo. Và đến khi ta 15 tuổi thì mới nhận lại đượ mẫu thân ruột của mình là Điền ma ma...”

Giọng Ngô Hiền Phi bắt đầu rung rung, nghẹn ngào nói tiếp:“ nào ngờ Chung Quý Phi biết được liền bắt ta làm việc cho cô ta nếu không sẽ giết chết mẫu thân. Ta mang thai 4 lần, ả liền bắt ta tự hủy thai của mình ngầm hãm hại người khác, Chung Phi cũng ép mẫu thân ta phải làm việc cho mình, cũng bắt mẫu thân hại nhiều mạng người khác. Theo ta biết thì cô cũng nằm trong số đó!”

“Vậy sao người không chống lại cô ta? Người cũng là Hiền Phi cơ mà?”

“Chống lại?” Ngô Hiền Phi quay lại nhìn Thiện Lâm:

“Cô nghĩ ta nên chống lại bằng cách nào? Đấu mưu với cô ta à? Ả quỷ kế đa đoan như thế, xuất thân lại cao quý, cha cô ta thì hoành hành triều chính, còn ả thì bá đạo hậu cung. Địa vị của cô ta ngày càng đi lên và vững chắc. Huống hồ ban đầu ta chỉ là một tỳ nữ của Hoán Y Cục, dù lúc trước ta cũng là tiểu thư của Ngô phủ nhưng từ lúc phụ thân mất thì mẫu thân ta cũng bị Đại phu nhân đuổi đi, nói như vậy ta không còn dính dáng tới Ngô thị nữa, thử hỏi làm sao ta có thể đấu trực diện với Chung Phi được?”

Lời nàng ta nói cũng rất đúng, trong cung này đối với một phi tần muốn địa vị của mình vững chắc thì phải có là 3 thứ: danh phận cao, vinh sủng, nhà ngoại thích phải thật lớn mạnh.

Nàng nhất định phải ghi nhớ việc này trong lòng.

Ngô Hiền Phi ngồi xuống, xoa xoa thành giếng:“ nhưng không sao, Mẫu thân đã vì ta mà hi sinh mọi thứ, người chết rồi thì sẽ không phải vì ta mà mưu tính hại người nữa. Ta cũng không phải chịu sự khống chế của Chung Phi.”

Nàng tự trách mình sao lại có thể bất hiếu như thế này? Nhận ra người đó là mẫu thân ruột của mình mà lại không có bản lĩnh gọi một tiếng “mẹ”, đến khi chết rồi mới chịu đến hồi niệm, dù có muốn gọi cũng không thể gọi được nữa.

Thiện Lâm chỉ thở dài, lắc đầu bỏ đi. Nàng tự cảm thấy Ngô Hiền Phi và Điền ma ma quá đáng thương, thảo nào Điền ma ma lại canh cánh tìm cách giết nàng như thế hóa ra là vì con của mình, đúng là trên đời này người mẹ nào cũng tốt cả!

Đi đến cửa thì có một nam nhân đứng ở đó, dường như đang quan sát nàng và Ngô Hiền Phi nãy giờ.

Người này là một nam nhân, đứng chỉ có một mình. Gương mặt tuấn tú, anh dũng. Mặc một bộ long bào màu đen khoác thêm một bộ áo lông thú.

Nhìn bộ y đó thì nàng cũng đoán ra người này là ai, liền quỳ xuống:“ bệ hạ vạn phúc kim an!”

------

Hết chương 25.

4/11/2016.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.