Thiên Thu

Chương 28



Sau khi bị cho 30 trượng vào mông, Thiện Lâm đau ê ẩm. Chỉ có thể nằm một chỗ mà không thể đứng nổi, cũng may là đám thị vệ đó thấy nàng là nữ nhân nên cố tình đánh nhẹ một chút, nếu không cái thân này đến một tháng sau cũng không đứng dậy nổi.

Hà Đức Phi hạ lệnh cho nàng nghỉ ngơi vài hôm sau đó cho Tần Lập chữa cho nàng, lại cảm thấy tiếc vì không thể đi thăm An Ly được.

“Ta đã sắc thuốc cho muội rồi, trong thời gian này, mỗi ngày muội uống hai lần, một thời gian là sẽ khỏi thôi!”

Thiện Lâm ê ẩm ngồi dậy, nhận lấy gói thuốc:“phiền huynh quá!”

Tần Lập phì cười:“ là Đức Phi nương nương bảo ta đến đây chữa cho muội, có gì gọi là phiền đâu chứ?”

“Phải rồi! Dạo này An Ly thế nào rồi?”

“Muội ấy vẫn khỏe, đôi khi lại than vãn vài câu, nói chung là ổn.”

Thiện Lâm yên lòng rồi gật đầu:“ phiền huynh nói với muội ấy rằng bây giờ ta không đến được, khi khác sẽ đến.”

Tần Lập “ừ” một cái rồi quay đi.

------

Xoảng!

Phương Chỉ Lôi đập vỡ cả một chiếc bình quý, sau đó đập hết toàn bộ những vật dụng khác trong điện như bàn, ghế,...

Đám cung nhân thì chả ai dám vào trong cả, lỡ như nàng ta nổi máu lên đem ra đánh là toi mạng.

Chung Quý Phi khẽ bước vào, Phương Chỉ Lôi nhìn thấy liền dừng động tác lại, Chung Quý Phi liền nói:

“Sao thế? Tại sao không đập nữa?”

Phương Chỉ Lôi hậm hực trả lời:“ tại sao tỷ lại phạt nhẹ ả Thiện Lâm đó, còn muội thì lại phải bị cấm túc chứ?”

Chung Quý Phi nhẹ nhàng bước đến gần Phương Chỉ Lôi, ngắm nhìn gương mặt của nàng ta sau đó vung tay tát một cái.

Phương Chỉ Lôi ôm mặt không hiểu chuyện gì sảy ra, Chung Phi đã giơ tay tát thêm hai cái nữa.

“Biểu tỷ!”

“NGƯƠI ĐỪNG GỌI TA LÀ BIỂU TỶ NỮA!” Chung Phi quát lớn:“ ta trăm phương ngàn cách giúp ngươi lên được long sàn, dung đắp đủ thứ mà lại không biết điều, gây chuyện từ ngày này tới người khác, rốt cuộc ngươi muốn sao mới hả dạ?”

Phương Chỉ Lôi cũng nhận biết là mình đã sai, liền cúi đầu nhận lỗi.

“Là muội sai, xin tỷ tỷ thứ lỗi!”

Chung Phi nhắm mắt, ngước lên trần trầm tư suy nghĩ. Xem ra đúng thật là nàng đã lựa lầm người vào cung, bản thân nàng không sợ trời không sợ đất, cũng không đối thủ mạnh như hổ. Mưu mưu tính tính rút cục lại để một con heo bên cạnh mình, xem ra Phương Chỉ Lôi này không thể giữ lại được nữa, nếu nàng ta đã là quân cờ của nàng thì nhất định nàng phải tận dụng quân cờ này thật tốt.Chung Phi quay lại vẻ dịu dàng, nắm tay Phương Chỉ Lôi:“ Lôi nhi! Muội có biết ta vì muội mà vất vả thế nào không? Ta xin muội từ nay đừng làm chuyện lỗ mãng nữa, chuyện gì cũng phải biết kiềm chế. Vả lại đáng lý ta có thể vì muội mà đánh chết Anh Thiện Lâm, chẳng qua là do...”

“Hà Đức Phi” Phương Chỉ Lôi cắt ngang:“ chính ả là người đã hại muội bị như vậy!”

“Phải!” Chung Phi gật đầu tán dương:“ muội hãy gạt Anh Thiện Lâm qua một bên, đối thủ lớn nhất của chúng ta chính là Hà Đức Phi!”

Phương Chỉ Lôi bĩu môi:“ nhưng nàng ta dẫu sao vẫn là Đức Phi, nằm trong tứ đại đế phi đương triều, còn muội chỉ là Tài Nhân nhỏ bé, làm sao có thể đối kháng?”

“Muội quên là vẫn còn ta sao?” Chung Phi ôn tồn bảo:“muội nghe ta nói đây! Từ nay về sau nếu có làm chuyện gì thì cũng phải suy nghĩ trước khi làm,nếu không lỡ như gặp chuyện gì thì ta cũng không giúp được gì cho muội!”

“Muội hiểu rồi!” Phương Chỉ Lôi gật đầu.

Chung Quý Phi cũng cảm thấy an lòng, nắm tay Phương Chỉ Lôi:“ Lôi nhi! Ta làm mọi chuyện tất cả cũng là vì muội, vì hai gia tộc Chung thị và Phương thị của chúng ta, muội đừng giận ta!”

“Tỷ tỷ không cần bận tâm, muội sẽ không để tỷ thất vọng!”

Sau khi Chung Quý Phi vừa đi, Phương Chỉ Lôi đã đập mạnh bàn.

“Tất cả cũng là do con tiện tỳ Hà Phi nên ta mới bị biểu tỷ trách mắng, ngươi cứ đợi đó!”

------

Ngô Hiền Phi bây giờ cũng không còn quỳ ở bên miệng giếng kia nữa, thay vào đó thì khi vừa về cung đã ngã bệnh phong hàn nặng, phải chữa một thời gian may ra mới khỏi.

Võ Tương Minh cung cho người gửi đến thật nhiều đồ tốt xem như an ủi, bản thân hắn cũng thấy mình có lỗi với nàng ấy, bây giờ cũng không có mặt mũi nào để gặp, chỉ còn các ban thưởng bạc.

Còn về phần Điền ma ma, xác của bà ta vẫn còn nằm dưới giếng mấy ngày nay, cũng chẳng có ai đưa lên vì chưa có mệnh lệnh. Cũng may chiếc giếng này đã cũ, không ai dùng tới nên cũng chẳng sao.

Cạch!

Tề Nguyên Vương Võ Tương Minh đặt cờ xuống, mắt hướng nhìn Võ Tương Minh:

“Hoàng huynh đang suy nghĩ gì mà sầu não thế? Hay là đang vì việc của Ngô tẩu mà buồn à?”

Võ Tương Minh cười trừ, một lúc mới đáp trả lại thế cờ của Võ Tương Thuần.

“Trẫm cảm thấy thật sự mệt mỏi, triều chính đã sảy ra bao nhiêu việc, Hà Tri Phủ liên tục gửi tấu sớ tố Chung Thái Úy đã khiến trẫm thấy nhức đầu, bây giờ trong hậu cung lại sảy ra chuyện. Việc các Tài nữ chết ở Thái Cực Điện cũng chưa giải quyết xong, đành phải khép lại.”

“Nói tóm lại là huynh đang buồn gầu vì các phi tần trong hậu cung của mình chứ gì? Lần nào gặp thần đệ mà huynh không nói như thế?”

Võ Tương Minh ngồi dựa lưng, bâng quơ suy nghĩ bỗng lại nhớ đến tiểu cung nữ lần đó gặp mặt ở Tân Giả Khố. Cũng không biết tại sao lại cứ luôn suy nghĩ tới nàng và những điều nàng ta nói.

Võ Tương Thuần hí hửng đặt quân cờ của mình xuống giữa bàn cờ, gương mặt hoan hỉ:“đệ thắng rồi!”

Võ Tương Minh bừng tỉnh lại, gật gù:“ừ!”

“Bình thường mỗi khi chơi cờ với hoàng huynh thì đệ luôn là người thua, không ngờ hôm nay lại có ngày thắng, huynh đang suy tư chuyện gì sao?”

Võ Tương Minh giữ im lặng, vẫn tiếp tục suy nghĩ một hồi mới ngước nhìn Võ Tương Thuần:“ không hiểu vì sao trẫm lại cứ luôn suy nghĩ tới một cung nữ chỉ gặp vài lần, đệ nói xem không biết huynh đang bị gì?”

Tương Thuần cười to:“ huynh đó, mở miệng thì cử luôn than phiền phi tử của mình, trong khi đó huynh lại là người liên tục nạp vào. Mau nói cho đệ biết vị tân tẩu này hiện giờ đang ở đâu để đệ đi yết kiến.”

“Thôi được rồi đừng đùa nữa, mau cùng trẫm đánh cờ tiếp!” Võ Tương Minh lấp liếm cho qua chuyện.

------

Lý Hoàng Hậu bảo cung nữ đưa cho Ngô Phi một hộp trang sức, Ngô Phi ho vài tiếng sau đó nhận lấy.

“Tạ hoàng hậu nương nương!”

Lý Hoàng Hậu mỉm cười:“về cung đi!”

“Vâng”

Ngô Hiền Phi cầm hộp trang sức rồi vui vẻ ra khỏi Thượng Dương Cung, cực khổ lâu ngày lấy lòng Hoàng Hậu, bây giờ Hoàng Hậu ban cho một hộp trang sức đồng nghĩa với việc đã đồng ý với việc đầu quân sang nàng ta.

Ngô Hiền Phi ngẩng cao đầu, cười tự đắc.

“Chung thị, ta nhất định sẽ cho ngươi biết Ngô Huệ này lợi hại như thế nào?”

------

“Thục Phi, ngươi nghĩ Hiền Phi này có đáng tin không?” Lý Hoàng Hậu không yên tâm hỏi.

Diêu Thục Phi cúi đầu:“nương nương yên tâm, nàng ta tuy cũng thông minh nhưng nhất định sẽ không lọt khỏi mắt thần thiếp,vả lại Chung Phi hại chết mẫu thân của nàng ta khiến nàng ta hận đến tận xưa tủy, điều này cho thấy việc nàng ta hướng sang chúng ta để đối phó Chung Phi là điều có thể sảy ra!”

Lý Hoàng Hậu gật đầu:“ tuy là vậy nhưng vẫn phải đề phòng, ngươi hãy đến thăm cô ta, rồi tìm cách nào đó gợi ý cho cô ta biết một khi đã hướng về bản cung thì nhất định chung thành, nếu dám 2 lòng bản cung sẽ cho ả và mẫu thân của mình cùng đoàn tụ dưới giếng.”

“Thần thiếp hiểu rồi!”

Lý Hoàng Hậu cười ngạo nghễ:“ bản cung muốn ả tự thấy người có thể hô mưa gọi gió trong hậu cung này không phải Quý Phi, mà là Hoàng Hậu này!”

——————

Hết chương 28.

11/11/2016

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.