Thiên Thu
Rầm!
Chiếc chậu hoa nhỏ bé ngày nào vẫn còn nằm đó mà bây giờ đã bị đập tan nát. Đám cung nữ, thái giám thì quỳ ở đó run rẩy:
“Hoàng Hậu nương nương bớt giận!”
Hoàng Hậu liếc quanh từng cung nữ thái giám:“ là kẻ nào khen rằng kiểu tóc này đẹp, phong thái ngút trời?”
Tỳ nữ Xuân Hoa rụt rè bước ra, ấp úng:“ là... Là nô tỳ!”
Hoàng Hậu cười:“đẹp quá nhỉ? Ngươi có biết lúc nãy bản cung bị con tiện tỳ Chung Quý Phi giễu cợt thế nào không?”
“Nương nương... nô... nô tỳ...”
Diêu Thục Phi cũng ở đây, nàng ta cảm thấy tội nghiệp cho cung nữ xấu số này, khen như thế chẳng qua là lấy lòng mà thôi! Nếu không khen mà chê thì cũng chết thôi! Nàng bèn tiến đến khuyên can:“Hoàng Hậu nương nương bớt giận!”
Gương mặt như hoa của Hoàng Hậu méo mó quay lại nhìn Diêu Thục Phi:“ bớt giận? Được! Vậy ngươi hãy tìm lý do để bản cung bớt giận xem nào?”
Diêu Thục Phi mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:“ nương nương nghĩ xem! Lúc còn ở Đông Cung, người được Bệ hạ phong thành Thái Tử Phi thì Chung Quý Phi đã bắt đầu căm ghét người cho đến tận bây giờ, cho dù người có làm kiểu tóc đẹp như thế nào thì nàng ta cũng có cớ để chê mà thôi! Nàng ta biết thể nào người cũng đánh phạt người trong cung, đến khi hoàng thượng biết chắc chắn sẽ trách tội người! Thật ra đây là một chiêu trò của ả!”
Hoàng Hậu suy nghĩ một lúc rồi mới đập mạnh vào bàn:“Thì ra đây là quỷ kế của con tiện nhân đó! Bản cung sẽ cho người tới lật tung cả Càn Tường Cung của ả lên!”
Diêu Thục Phi liền bảo:“nương nương ngàn vạn không được làm vậy! Chung Phi muốn chọc tức người lên là để ấn tượng của người đối với Bệ hạ bị mòn đi! Vì thế nương nương càng phải chứng tỏ rằng mình là người hiền thục!”
“Hiền thục?”
Diêu Thục Phi gật đầu:“ đúng vậy, Chung Phi ngang ngược lộng hành đến mức nào trong cung ai mà không biết? Chỉ cần người lợi dụng cơ hội này mà trở nên hiền thục, chứng tỏ rằng mình là một Hoàng Hậu tốt, toát lên phong thái của mẫu nghi thiên hạ. Cho dù người không thích Chung Phi thế nào thì cũng không nên biểu lộ ra mặt, hãy dùng phong thái của mình mà đè bẹp ả. Lúc đó hậu cung ai cũng kính trọng người, không những vậy mà còn được Hoàng thượng yêu thương. Như vậy có phải tốt không?”
Thấy Hoàng Hậu bắt đầu hiểu ý, Diêu Thục Phi đỡ Hoàng Hậu ngồi xuống, lấy hai tay Hoàng Hậu đặt hai bên ghế rồi thì thầm vào tai nàng ta:“người nhất định phải chứng tỏ rằng bản thân mình là người quyền lực nhất hậu cung!”
------
“Mẫu phi! Mẫu phi!”
Đức Phi Hà Giai An đang lim dim thì nghe thấy giọng nói trong trẻo của một đứa trẻ gọi mình. Nàng tỉnh dậy thì thấy Đại Hoàng Tử Nhất Huy đứng ở đó.Hà Đức Phi liền bảo:“ sao con lại ở đây? Khuya như vậy rồi mà vẫn chưa ngủ à?”
Nhất Huy năm nay chỉ mới gần 2 tuổi, gương mặt kháu khỉnh và giọng nói ngọng đó của Nhất Duy khiến nàng mỉm cười. Nàng nhìn sang đám tỳ nữ, nói:“ mau đưa Đại Điện Hạ về Bách Tử điện đi!”
“Vâng!”
Hà Đức Phi ngồi dậy, chuẩn bị thay tẩm y để ngủ thì một giọng nói vọng vào.
“Nàng chưa ngủ à?”
Võ Tương Minh đứng trước cửa,nàng hơi ngẩn ra một chút, cuối cùng mới quỳ an:“ bệ hạ cát tường!”
Võ Tương Minh ngồi lên Trường Kỷ, cất giọng:“ nàng ngồi đi! Hôm nay trẫm đến là muốn bàn với nàng một chuyện.”
Hà Đức Phi ngồi xuống:“ hỏi ý thần thiếp?”
Võ Tương Minh gật đầu, hắn ngồi dựa lưng, trầm giọng:“tuy phụ hoàng đã lấy được cả giang sơn này của Nam Tộc, khí thế của Võ Tộc chúng ta vô cùng hùng hồ. Nhưng từ khi trẫm đăng cơ đến bây giờ, Nam Tộc cứ luôn ẩn nhẫn, trẫm sợ là Nam Thánh Di này đang lên kế hoạch lấy lại ngai vàng!”
Hà Đức Phi rót trà vào ly nước trước mặt hắn, từ tốn đáp:“điều này rất có thể sẽ sảy ra. Vậy bệ hạ tính thế nào?”
Võ Tương Minh lắc lắc nhẹ đầu:“trẫm cũng chưa biết. Bây giờ chỉ đành phải án binh bất động.”
Hà Đức Phi đẩy nhẹ tay hắn:“Bệ hạ, thần thiếp mạo muội có ý này, xin Bệ hạ cho phép!”
“Nàng cứ nói!”
“ Thần thiếp cho rằng thay vì phải đề phòng thì chúng ta nên ra tay trước, xử dụng con cháu của ông ta làm vật uy hiếp!”
“Ý nàng là...”
“Thần thiếp nghe nói trong các con gái của Nam Thánh Di có một người vừa tài mạo song toàn, cầm kì thi họa đều tốt. Chúng ta cứ mượn cớ là muốn tình giao hảo của hai bên thật tốt nên xin bọn họ gả một nhi nữ sang Vạn Thành Quốc của chúng ta làm phi tần. Nếu như sau này bọn chúng có vùng lên thì cứ dùng nhi nữ đó ra mà trấn áp.”
Võ Tương Minh hơi ngừng cử động một chút, cuối cùng cười nói:“ cách này rất hay! Ngày mai trẫm sẽ viết chiếu chỉ rồi cho người đưa tới Vạn Nam Quốc!” Hắn nắm tay của Đức Phi lại:“lần này là công của nàng!”
Hà Đức Phi đáp:“ có góp sức cho bệ hạ là điều thần thiếp vui nhất rồi. Sao bệ hạ lại cảm ơn thần thiếp?”
Võ Tương Minh để tay lên mặt của Hạ Đức Phi, nói:“ nàng đúng là hiền đức. Trẫm phong nàng làm Đức Phi quả không sai!”
Hà Đức Phi hơi đỏ mặt, ngập ngừng hỏi:“ hôm nay... bệ hạ không đến chỗ Hoàng Hậu hay Chung Quý Phi sao?”
Võ Tương Minh:“ đêm nay trẫm muốn ở đây với nàng. Hình như nàng không muốn trẫm ở đây à?”
“Bệ hạ chịu đến đây là thần thiếp đã vui lắm rồi. Sao lại không muốn?”
Đã mấy tháng nay từ lúc đăng cơ đến bây giờ Võ Tương Minh luôn đến thăm nàng nhưng không có đêm chịu nghỉ ở lại đây, bây giờ hắn lại mở miệng. Đương nhiên là nàng rất vui.
------
Càn Tường Cung.
“Quý Phi nương nương! Đã khuya như thế rồi! Hay là người đi ngủ đi!”
Chung Quý Phi vẫn đứng yên đó, thẩn thờ nói:“ Bệ hạ sáng nay đã nói sẽ đến đây, người chưa đến bản cung quyết không ngủ!”
“Nhưng mà nương nương...”
“Bản cung đã nói không muốn đi ngủ rồi cơ mà!” Nàng không chịu được mà quát lớn.
Tiểu Tín Tử lúc này đã quay trở về, Chung Phi liền bước đến hỏi:“sao rồi? Đêm nay bệ hạ có định đến đây không?”
Tiểu Tín Tử đáp:“ hồi nương nương, đêm nay hoàng thượng ở Thanh Ninh Cung của Đức Phi.”
Chung Quý Phi nghe xong câu này thì nằm chặt lấy tấm màng bằng lụa kia, Tiểu Tín Tử liền nói:“ chủ tử người đừng giận!”
Chung Quý Phi thở nhẹ:“giận? Có gì đâu mà bản cung phải giận? Bản cung đã chiếm sự sủng ái bao lâu nay rồi! Cũng phải có lúc buông lỏng chứ? Vả lại nếu người không đến chỗ Đức Phi thì sẽ đến cung Thượng Dương của Hoàng Hậu, nàng ta nhất định sẽ đắc ý, chi bằng người ở chỗ Đức Phi chẳng phải tốt hơn hay sao?”
Sau đó cặp mắt của nàng lộ ra vẻ u buồn, bắt đầu rưng rưng lên:“nói như thế là đêm nay bệ hạ sẽ không đến đây! Rõ ràng là sáng nay người nói người sẽ đến!”
Lan Châu nói:“ nương nương, hay là người hãy vào trong. Trời thu gió lạnh, người đứng ở đây như vậy nhất định sẽ bị phong hàn.”
“Bệnh? Phong hàn?” Ánh mắt Chung Phi lóe lên một tia sáng, liền quay lại nhìn Lan Châu:“phải! Bản cung đang bệnh cơ mà? Bệnh rất nặng!”
------
Võ Tương Minh cùng Hà Đức Phi nằm trên giường, bỗng cung nữ ở bên ngoài cất tiếng:“ Bệ hạ! Có người của Càn Tường Cung đến bẩm báo chuyện!”
Võ Tương Minh gật gù ngồi dậy, nói:“ cho vào!”
Tiểu Tín Tử lật đật chạy vào, quỳ xuống:“ Bệ hạ kim an! Bệ hạ, Chủ tử của nô tài không hiểu vì sao lại ngất xỉu, bây giờ đổ bệnh phong hàn nặng rồi.”
Võ Tương Minh bật dậy, bước ra khỏi giường:“ thật ư? Người đâu! Mau mặc xiêm y lại cho trẫm!”
Hà Đức Phi thừa biết là Chung Quý Phi giả bệnh, nhưng khi thấy Võ Tương Minh khẩn trương như thế, nàng liền nói:“ bệ hạ! Người định đi Càn Tường Cung thật ư?”
“Châu Cẩm bị bệnh, trẫm phải đến thăm nàng ấy!”
Vừa mặc lại xiêm y chỉnh tề thì hắn phóng ngay ra ngoài.
Hà Đức Phi vẫn ở đó nhìn, nhìn mãi. Diệu Nhi bắt đầu lo lắng, Võ Tương Minh nửa năm thậm chí là một năm mới chịu nghỉ ở chỗ Hạ Đức Phi một lần, đương nhiên cô cũng biết chủ nhân buồn đến mức nào:
“ nương nương!”
Hà Đức Phi tuy trong lòng bắt đầu có mang máng buồn bã, nhưng ngoài mặt thì nàng vẫn mỉm cười:“ không sao! Dù sao Chung Phi cũng là người cũ, Hoàng Thượng yêu tỷ ấy hơn ta là chuyện bình thường!”
Ầm!
Sấm sét vang lên thì một cơn mưa đã đổ xuống, Đức Phi Hà Giai An nhìn ra rồi cười nói:“ trời mưa như vậy rất dễ phong hàn, mong rằng Chung Phi sớm khỏi bệnh.”
------
Hết chương 3.
15/9/2016.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.