Hà Phi cầm bút nhẹ nhàng viết từng những đường nét uốn éo lên bước vẽ thư pháp trên bàn. Sau khi viết xong, nàng ta cầm lên ngắm nhìn:“ chữ hôm nay đẹp hơn nhiều so với mọi ngày đúng không?”
Cung nữ Diệu Thanh đứng bên cạnh nhìn rồi khen ngợi:“ quả không hổ danh là Hà Đức Phi nương nương, chữ viết của người giờ đây nhuần nhuyễn hơn trước rất nhiều. Chữ Thọ này nếu dâng lên cho Thái Hậu thì nhất định người sẽ rất cảm động. “
Hà Phi nhìn chữ thư pháp do mình viết ra, bất giác cười:“ vẫn mong là như lời ngươi nói. “
“Để nô tỳ cất vào cho người. “
Hà Phi gật đầu, đưa bản thư pháp đó cho Diệu Thanh rồi lấy một mảnh giấy khác ra luyện tiếp.
Diệu Nhi từ bên ngoài bước vào, nói nhỏ vào tai nàng. Hà Phi cau mày, hỏi:“ ngươi nói cái gì? Lan Mai mất tích rồi?
Diệu Nhi nói:“ phải, lúc đó nô tỳ đến đúng chỗ hẹn rồi mà vẫn không thấy Lan Mai đến. Khi đi tới Càn Tường Cung dò hỏi thử thì họ nói rằng Lan Mai đã được Chung Phi cho về quê. Nương nương nghĩ xem, Lan Mai là gián điệp do chúng ta cử vào Càn Tường Cung, làm gì có gia đình? Chắc chắn là đã bị bại lộ sau đó diệt khẩu.”
Nói đến đây, tay Hà Phi run run, cây bút tự quẹt một đường vào mặt giấy viết thư pháp.
Nàng ta nhắm mắt lại, từ khóe mắt lăn ra một giọt nước.
Lan Mai đáng thương!
Lý do Lan Mai chết là do nàng đã cử Lan Mai vào đó, bây giờ lại bị Chung Phi giết chết. Tử Cấm Thành giờ đây lại có thêm một mạng người chết oan uổng và lại phải có một người chết dưới tay Chung phi!
______
Thiện Lâm rụt rè bước vào Thượng thư phòng, tay còn cầm theo một đĩa trái cây, nói:“ bệ hạ, Thiện phòng vừa dâng lên cho người một đĩa trái cây cây tươi, người có ăn không? “
Võ Tương Minh cặm cụi phê duyệt tấu chương, thấy nàng tới liền đóng quyển sách lại, bảo:“ để ở đó đi.”
“Nô tỳ cáo lui!”
Trên đĩa trái cây này gồm có nho, cam, táo, lê. Võ Tương Minh nhìn rồi thở dài:“ cam vẫn còn chưa lột vỏ, ngươi định để trẫm ăn như vậy sao?”
Thiện Lâm quay lại nhìn rồi mới nhớ ra, sao đám người của Thiện phòng lại bất cẩn như thế chứ? Đành phải tự tay lột hết vỏ.
Tôn Thanh Mục bên ngoài bước vào, bẩm:“ hoàng thượng, Quý phi nương nương cầu kiến!”
Trái cam trong tay Thiện Lâm rơi xuống đĩa, vì không gian rất yên tĩnh nên tiếng động đó khiến Võ Tương Minh hơ giật mình:“ngươi sao vậy? “
“Không có gì, là nô tỳ sơ ý làm rơi thôi. “
Chung Phi, nàng ta sao lại đến đây? Lúc nào không đến lại nhắm vào thời điểm này, làm sao đây? Cách duy nhất hiện tại là phải cúi thật thấp đầu xuống, tỏ ra thật cặm cụi thì may ra ả mới không để ý tới.
Chung phi bước vào, vừa thấy Võ Tương Minh là vui lên, cứ như thấy mồi, đủng đỉnh đi tới: “Bệ hạ vạn phúc kim an. Hôm nay thần thiếp đến là để thỉnh an người. “Hắn gật đầu:
“Mấy hôm nay không gặp, trông nàng tiều tụy hơn trước rất nhiều. “
Chung phi để tay lên mặt mình, giọng như rất yếu ớt:“ cũng phải, dạo này thần thiếp liên tục bị đau đầu, nửa đêm hay gặp ác mộng. Cũng may có các vị thái y có y thuật cao minh nếu không thần thiếp cũng không thể chịu nổi.”
Võ Tương Minh dịu dàng nói:“mấy ngày nay xem ra nàng không được khỏe lắm. Phải biết chăm sóc sức khỏe thật tốt rồi còn phải giúp Hoàng hậu quản lý lục cung nữa chứ?”
Chung phi vừa nghe thế đã ngơ ra, giúp Hoàng hậu quản lý lục cung? Từ sau việc của Phương Chỉ Lôi, nàng không những bị cấm túc mà còn bị tước quyền quản lý hậu cung. BayBây giờ hắn nói như thế không lẽ...
Biết Chung phi bất ngờ, Võ Tương Minh đính chính lại lần nữa:“ Mặc dù Hoàng hậu có nhiều lần đến đây xin trẫm phạt thật nặng nàng về chuyện lần trước nhưng đó vẫn là chuyện cũ, nên bỏ qua. Từ hôm nay trẫm khôi phục lại đại quyền quản lý lục cung của nàng. Cố gắng mà làm tròn nhiệm vụ của mình, đừng khiến trẫm phải thất vọng. “
Vừa nghe hắn nhắc đếnLý Hoàng hậu, Chung phi đã giận đến không chịu được nhưng vẫn cúi đầu đáp:“ dạ!”
Cái gì cơ? Khôi phục lại đại quyền? Nếu như vậy thì cuộc sống của Thiện Lâm về sau e là sẽ càng khó khăn hơn. Nàng mà lơ là một chút, ả nhất định có thể dùng quyền của mình mà giết chết nàng bất cứ lúc nào nào.
“Thôi được rồi, nàng về cung đi, tối nay trẫm sẽ đến Càn Tường cung. “
Chung phi nghe xong thì mắt đã muốn ứa lệ, hắn cuối cùng cũng chịu bỏ qua chuyện cũ mà đến cung của nàng rồi sao?
Ngước lên nhìn hắn thì thấy hắn đang mỉm cười với nàng, nàng ta vui như lên trời, mau chóng quay về Càn Tường Cung chuẩn bị.
Thiện Lâm vẫn đứng lặng lẽ ở đó thở dài, cuộc sống về sau sẽ càng khổ hơn đây!
“Ngươi đang nghĩ gì vậy? “
Bất chợt Võ Tương Minh hỏi, Thiện Lâm liền chấn tỉnh lại,cúi đầu:“ không có gì, nô tỳ chỉ đang suy nghĩ một chút chuyện mà thôi. “
Võ Tương Minh lắc đầu:“ cũng may trẫm dễ tính, nếu lỡ như gặp những chủ tử hung dữ mà như vậy là ngươi xong đời rồi. “
Thiện Lâm bật cười:“ bệ hạ nhân đức, lấy chữ nhân hiếu trị thiên hạ, nô tỳ vô cùng kính phục.”
Hắn cũng cười:“ ngươi dẻo miệng thật đấy, nói chuyện với ngươi rất thú vị. “
“Nếu như vậy thì chỉ cần bệ hạ thích, nô tỳ nói bao nhiêu cũng được được. “
Hắn gật đầu, quay lại vẻ điềm tĩnh của mình, tiếp tục duyệt số tấu chương trên bàn, viết một hồi lại thở dài:“ sắp rọn lại giúp trẫm.” sau đó đứng dậy bỏ đi luôn.
Mấy hôm nay tâm trạng của hắn hình như không được tốt lắm thì phải, nàng nhìn thấy hắn dạo này không vui chút nào. Chắc chắn là có chuyện gì đó.
Tôn Thanh Mục vì thấy Võ Tương Minh đi rồi nên cũng lặm cặm theo sau, bây giờ trong thư phòng chỉ có một mình nàng. Nàng nhất định phải tìm hiểu.Bộ bàm ghế mà hắn ngồi mặc dù chỉ là ghế bình thường nhưng lại là thứ mà hắn ngồi thường ngày để duyệt tấu chương, đám nô tài rất xem trọng, đủ biết thứ này có quyền lực thế nào.
Nhưng nàng lại không quan tâm ngồi hẳn lên đó, nhìn mớ tấu chương lộn xộn trên bàn, nàng sắp xếp lại, gút từng bản ra đọc từng quyển mà hắn đã đọc qua.
Nàng đọc một lượt mười mấy bản, cảm thấy bình thường cho đến khi đọc bản tấu của Hà Tri Phủ.
“Chung Thái Úy Chung Tuấn được lệnh bệ hạ đến biên cương Nam Tộc giám sát quân địch, một lần bị phát hiện đã đánh bại hơn 1 vạn quân của Nam Tộc, chiếm được thêm một phần lãnh thổ của chúng!”
Thiện Lâm tay run rẩy, quyển tấu chương cũng rơi xuống bàn.
Thì ra đây là lý do khiến hoàng đế xem trọng lại Chung phi. Nhà họ Chung lại lập công!
__________
Tuy đã được phục quyền, đêm nay lại được thị tẩm nhưng trong lòng Chung phi vẫn cứ bực bội khó chịu. Chỉ muốn xé xát một kẻ nào đó để hả dạ.
Nàng ta đứng lên cầm ly trà ném xuống đất Lan Châu bên cạnh sợ hãi quỳ xuống,:“ nương nương tại sao người lại nổi giận? Đáng ra người phải vui chứ?”
“Nghĩ đến chuyện sảy ra mấy hôm nay ngươi nghĩ bản cung không giận được sao?!”
Nàng đập tay mình xuống bàn, giọng nói vô cùng đanh thép:“ trước thì một con tiện tỳ Hà Phi, Sau thì lại có một Hoàng hậu đi bêu xấu ta khắp nơi. Cái đám người này dậu đổ bìm leo, thấy ta sắp ngã thì kẻ nào kẻ nấy xúm vào lật đổ!”
Nói đến đây thì nàng cười khinh:“mấy ngày qua ta thất thế, có lẽ các ngươi đã hả hê và cười đủ lắm rồi. Bắt đầu từ ngày mai mọi chuyện khác, ta bắt các ngươi cười không được mà khóc cũng chẳng xong!”
___________
“Chúc mừng nương nương, vậy là đêm nay hoàng thượng sẽ giá đáo Thanh Ninh Cung.” Diệu Nhi bên cạnh Hà Phi ríu rít lấy lòng.
Hà Phi chỉ cười nhẹ, điềm nhiên ngồi trước gương, trên bàn là vô số loại trăm khác nhau như trâm phụng, trâm hoa,...
Nàng đang lựa xem nên dùng thứ nào?
Võ Tương Minh rất hiếm khi đến cung của nàng. Mà mỗi lần đến là do có việc muốn bàn nên mới đến, hôm nay là đến không có lý do, nàng phải trưng diện một chút, bao lâu nay nàng ăn bận mộc mạc, cũng phải thay đổi cách ăn mặc một chút.
“Các ngươi nghĩ xem ta nên cài cây trâm nào đây? “ Hà phi hỏi.
Diệu Nhi nhìn rồi suy nghĩ, cuối cùng cầm lấy cây trâm Phượng Hoàng Trục Nguyệt:“ nô tỳ thấy kiểu này là hợp nhất. Vừa đẹp vừa lộng lẫy, lại không vượt quá giới hạn phi tần. Rất hợp với người. “
“Vậy chọn nó đi.”
Tôn Thanh Mục từ ngoài đi vào, quỳ an:“ nô tài xin thỉnh an Đức Phi nương nương! “
Hà phi vội cài trâm lên, cười nói:“ thì ra là Tôn công công, bệ hạ đến rồi à?”
Tôn Thanh Mục khom lưng:“ bẩm nương nương, nô tài đến là để thông báo hôm nay bệ hạ sẽ đến cung của Quý phi nương nương, nương nương không cần phải chuẩn bị. “
“Cái gì?” Hà phi ngạc nhiên hỏi.
Diệu Nhi nhăn mặt:“ chẳng phải sáng nay hoàng thượng đã bảo rằng sẽ đến đây rồi sao? Sao bây giờ lại... “
Tôn Thanh Mục đáp:“ thánh ý của hoàng thượng hay thay đổi thất thường, nương nương đừng buồn. “
Diệu Nhi cố cãi:“ nhưng mà...”
“Diệu Nhi! “ Hà phi cắt lời sau đó nhìn Tôn Thanh Mục:“ làm phiền công công rồi, đi thông thả.”
Tôn Thanh Mục vừa đi, mặt Hà phi dần lộ ra vẻ u buồn, Diệu Nhi khẽ nói:“nương nương.”
Hà phi không trả lời, nàng nhắm mắt lại, sau khi mở mắt, nàng gút cây trâm trên đầu mình ra, nhìn một hồi rồi thở dài, đặt xuống. Đáng lý nàng không nên vui vẻ quá sớm.