Sắp tới Võ Tương Minh sẽ phải xuất cung để để do thám Nam Tộc, chuyện này rất nguy hiểm nhưng vì nóng lòng muốn diệt trừ cái gai Nam Thị đó nên hắn không thể chờ được nên viện cớ là đi thị sát dân tình. Việc này là nằm trong vòng bí mật, ngoài Nghĩa Thân Vương và những nô tài thân cận của hắn như Mạc Vân và Tôn Thanh Mục ra thì không có bất cứ ai được biết cả.
Vì vậy mà Mạc Vân mới triệu tập riêng toàn bộ các cung nữ Ngự Tiền đến Cung Nhân điện.
“Tất cả các ngươi nghe cho rõ, bệ hạ xuất cung thị sát dân tình, các ngươi không đừng nghĩ rằng không có bệ hạ là có thể lười biếng, ta nói cho các ngươi biết, hôm đó ta sẽ ở lại Tử Cấm Thành! Nếu siêng năng ta sẽ trọng thưởng, còn nếu lười nhác ta sẽ thẳng tay nghiêm trị, đã rõ chưa!”
“Dạ.”
Thiện Lâm quay về phòng, trong lòng suy nghĩ bâng quơ. Hiện tại ở ngoài kia Nam Tộc đang làm sóng gió liên miên, sao lại đi thị sát dân tình lúc này? Thật đáng nghi ngờ.
Đang đi như thế, bỗng dưng một bàn tay từ sau đập vào vai nàng, nàng vì giật mình mà hét lớn lên. Lại là cái tên chuyên đi trêu người... Võ Tương Thuần.
Sao nàng lại xui xẻo gặp hắn hoài thế không biết?
Nhưng mà nghĩ lại thì... dù sao lúc đó hắn vẫn có ơn cứu mạng nàng, nếu nàng mà căm ghét hắn thì khác nào lấy oán báo ơn? Anh Thiện Lâm nàng trước nay ân oán phân minh, không thể vì vài chuyện vặt mà gây thù với người đã từng cứu nàng được.
Nàng liền quỳ xuống, hắn không hiểu ý nàng nên hỏi:“ sao lại hành lễ với ta?”
Thiện Lâm thấy việc này nói ra thì hơi ngại một chút, mặt hơi đỏ, ngượng ngùng nói:“ mấy hôm trước cảm tạ Tề Nguyên Vương đã giúp đỡ, nếu không nô tỳ đã chết vì trúng kịch độc rồi. “
Hàng lông mày rậm của hắn nhướng lên như dò xét, cuối cùng mới bật cười, tay vỗ vỗ ngực:“ ngươi không cần phải cảm tạ bản vương, thân là nam tử hán chẳng lẽ lại bỏ mặc người gặp nạn chứ? Người ngoài mà biết sẽ nghĩ ta thể nào? “
Cái tên này thật là, chỉ mới cảm tạ một chút thôi mà làm như đã vương vương tự đắc làm chuyện lớn lao gì lắm vậy, nhìn thấy mà đáng ghét, nếu mà không có luật phân biệt giai cấp thì nàng đã đánh cho hắn chết rồi.
Nàng đứng dậy, nhún gối quy an, nhưng vừa quay đầu lại bị hắn kéo lại. Cái tên oắt con này, không biết lại định bày trò gì nữa.
“Lúc nãy ngươi bảo rằng ta là ân nhân của ngươi cơ mà? Nếu như vậy thì sao lại không trả ơn?”
Đồ phiền phức này, lại còn bắt nàng trả ơn nữa. Gắng nhịn, nàng gượng cười:“ vậy vương gia muốn thứ gì? “
Hắn nhìn nàng chằm từ trên xuống dưới, nói:“ ngươi không có thứ mà ta muốn đâu.”
Nếu biết nàng không có thì ngay từ đầu bắt nàng trả ơn làm gì chứ. Lại nhớ tới Nguyệt Hằng và Võ Tương Trí. Nguyệt Hằng à, Tương Trí à, hai người làm ơn hãy xuất hiện đi!
“Mà này...” Hắn đột nhiên nói:
“Ta muốn biết... giữa ngươi và bệ hạ... Trưởng ca... có gì với nhau không? “Thiện Lâm ngẩn ra vì câu hỏi này, hắn nói như vậy là có ý gì?
“Sao vương gia lại hỏi vậy? “
“Chỉ là... dạo trước trong cung có nhiều lời đồn về ngươi và Ngũ ca, ta chỉ muốn hỏi như vậy thôi. “
Hóa ra là việc đó, là do Chung Phi bày mưu kế quỷ cơ mà, đâu phải thật, nhưng dẫu sao nàng vẫn chỉ là cung nữ, không có địa vị gì trong cung cả, không phải trọng tâm để họ vùi dập, vì thế lời đồn dù lớn thể nào cũng sẽ mau chóng tự dập tắt.
Nàng nói:“ vương gia nghĩ sao?”
Tương Thuần lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, bảo:“ làm sao ta biết được ngươi có phải hạng người như thế hay không. Nhưng ta thấy rằng ngươi mặt mày thanh tú, không giống kẻ chuyên đi mê hoặc người khác. “
Thiện Lâm nghe vậy liền mỉm cười, vậy là ngoài Hoàng đế và Hà Phi thì vẫn còn một người tin nàng nữa.
“Nhưng mà vẫn chỉ là vẻ bề ngoài, làm sao ta biết được, không chừng ngươi cũng không phải dạng tầm thường gì. “
Thiện Lâm vốn có cung vụ cần phải làm, cũng chẳng có thời gian ở đây chấp với hắn, chỉ cúi gối:“ người muốn nghĩ thế nào cũng được, nô tỳ xin phép cáo lui trước. “
Vì sợ giống những lần trước vừa quay đầu đã bị kéo lại, nàng vừa dứt lời đã phóng đi thật nhanh, Tương Thuần thì chỉ lắc đầu.
……………
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương. Cuối cùng người cũng đã phục sủng.”
Lan Châu vừa phẩy quạt vừa không ngừng chúc mừng Chung Phi. Còn Chung Phi thì ngồi trước gương trang điểm, nàng thoa dầu dưỡng hai bên má hồng của mình, miệng nở nụ cười sắc sảo:
“Thất sủng hay đắc sủng chẳng qua đều là nhất thời, ngày nào hoàng thượng còn xem trọng gia tộc của bản cung thì ngay đó may ra bản cung mới có thể ngóc đầu dậy nổi.”
Lan Châu cầm một chiếc khay đựng đầy trâm vàng dâng tới trước mặt Chung Phi, để nàng ta tự lựa chọn.
“Thật ra nô tỳ thấy hoàng thượng vẫn là đối tốt với nương nương nhất. “
Chung Phi lựa ngay cây trâm Phi Tinh Trục Nguyệt rồi tự ghim vào chiếc mão to trên đầu:“ đối tốt với bản cung nhất? Cái đám người Hà Đức Phi và Ngô Hiền Phi vốn thấp kém, không có tư cách ngang hàng với bản cung. Nhưng còn Hoàng hậu và Diêu Thục Phi thì khác. Lý thị người là con Lý Thái Sư, cũng là đại thần lập quốc như cha ta. Diêu Thục Phi thì là con nuôi của Nghĩa Thân Vương chiến công hiển hách.”
Nói đến đây, chất giọng của Chung Phi nhỏ nhẹ lại:“ Tiếng nói của phụ thân trên triều bây giờ bắt đầu nhỏ lại, địa vị của ta trong hậu cung cũng ngày một suy yếu. Chung thị không còn như xưa rồi, tất cả là do có quá nhiều chuyện sảy ra và quá nhiều thế lực nổi lên. “
“Nương nương đừng lo, chỉ cần người được sủng ái của người không giảm thì lão gia trên triều sẽ có tiếng nói nhiều hơn. “
Chung phi lắc đầu thở dài:“ chưa chắc, trong hậu cung bây giờ ai nấy đều nhắm vào ta. Chỉ Lôi chết rồi, Ngô Phi lại phản ta. Hậu cung không còn một ai có thể phò trợ ta chống đỡ cả. Thời điểm này ta phải yên phận, bây giờ làm căng với Hoàng hậu như lúc trước là không hay đâu. “
Lan Châu đã hiểu hết tâm ý của Chung phi, quay đầu lại nói với cung nữ đứng bên ngoài cửa:
“Lan Hiên, đến thiện phòng lấy điểm tâm về đây! “
“Dạ!” Lan Hiên đáp.
…………
Thanh Ninh Cung.
“Đức Phi nương nương, cung nữ Lan Hiên cầu kiến! “
Hà phi nhấp nháp chén trà trên tay mình, một tay thì cầm sâu chuỗi, đang muốn tĩnh tâm lại, nghe Diệu Nhi bẩm xong liền đặt ly trà xuống, nói:“ truyền. “
Lan Hiên cẩn thận nhìn quanh rồi bước vào trong.
“Nô tỳ bái kiến Đức Phi nương nương!”
Hà Phi cũng để sâu chuỗi qua một bên, bảo:“ ngươi được bản cung cài vào Càn Tường Cung bấy lâu bây giờ mới đến đây, bộ ở đó Chung Phi bắt đầu có động tĩnh à?”
Lan Hiên cúi đầu:“ bẩm nương nương, Chung Phi nương nương hiện tại địa vị không còn như xưa nên đang rất đề phòng mọi thứ, kẻ ả muốn đối phó còn rất nhiều, khoảng thời gian này người có thể an nhàn rồi. “
“Tốt lắm, ngươi quay về đi, coi chừng tay mắt.”
“Vâng. “
Diệu Nhi nhìn Lan Hiên rồi cười khúc khích:“ chẳng biết Chung Quý Phi sẽ nghĩ gì khi biết trong cung của mình còn một nội gián nhỉ? “
Hà phi cầm lấy sâu chuỗi, ngắm nghía rồi bảo:“ ả tưởng đâu giết đi một Lan Mai là Càn Tường Cung của mình đã được thanh lọc rồi ư, ngây thơ quá! “
Diệu Nhi nhạy bén cất lời:“ nương nương à, bấy lâu nay người cử bao nhiêu nội gián vào Càn Tường Cung như thế mặc dù bọn họ đã bị Chung phi giết rần hết nhưng bù lại chúng ta biết được không ít chuyện của Chung Phi, tại sao người không thừa cơ lật đổ Chung thị mà chiếm ân sủng? “
“Hồ đồ! “ Hà Phi lớn tiếng.
Diệu Nhi sợ hãi quỳ xuống xin tha tội, hầu hạ bấy lâu nay nhưng đây là lần đầu tiên ả thấy vị Hà Đức Phi này giận ra mặt như thế này.
“Biết được không ít chuyện thì sao chứ? Không bằng không chứng làm được gì? Không chừng còn bị ả thừa nước tấn công.”
Tuy nói là đang giận nhưng cũng chẳng lâu, nói hết câu đó, mặt Hà Phi điềm đạm trở lại:“ hơn nữa bản cung gài người theo dõi Chung Phi là để biết trước nàng ta đang có dã tâm gì để mà kịp thời kiềm chế chứ không phải để tranh sủng.”
Hà phi thấy vậy cũng xiêu lòng, dù gì cũng là chủ bộc nhiều năm, trách một câu cũng thấy buồn lòng. Nàng đỡ Diệu Nhi dậy, an ủi:
“Diệu Nhi, bản cung chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, đừng giận ta. Nên nhớ đây là hậu cung, là Tử Cấm thành! Bất kỳ chuyện gì cũng có thể là giả dối để gài bẫy, đừng nên quá tin vào những sự việc sảy ra trước mắt. Đã hiểu chưa?