Thiên Thu

Chương 61



Tuy miệng thì luôn miệng bảo Tô Mộc Lan là phải bình tĩnh nhưng thật sự là bây giờ Nam Hải Nghi không thể nào chịu nổi nữa rồi, đêm nay trước khi đi gặp Nam Sơn Dương như mọi lần thì đầu tiên phải tìm cách đến Bảo Thất gặp Thiện Lâm.

Vốn cứ nghĩ bọn thị vệ sẽ rất thanh liêm nhưng thật may chi nàng là không, ném vào mặt chúng mỗi tên 1 bao tiền là chúng sẽ tự động im miệng ngay.

Bảo Thất này mang tiếng là nhốt các nô tài phạm tội nhưng trông không khác gì nơi giam cầm tội thần triều đình cả, âm u, tối tăm. Sau khi đi qua hàng loạt các nhà giam thì mới đến được chỗ của Thiện Lâm.

Chính là nữ nhân nằm 1 góc bên trong phòng giam được ngăn cách bởi 1 hàng sắt.

"Nam Tiệp Dư, đây là nơi giam giữ tỳ nữ Anh Thiện Lâm."

Hải Nghi chẳng quan tâm đến hắn nói gì, nàng chạy ngay đến chỗ của nữ nhân ăn mặc te tua đó, giục giã:"Thiện Lâm, Thiện Lâm, muội có nghe tỷ nói không?"

Thiện Lâm lơ mơ mở mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của vị công chúa Nam Tộc, bật dậy:" tỷ tỷ! Sao tỷ lại ở đây?"

Hải Nghi nhìn bộ dạng hiện tại của Thiện Lâm, y phục nhem nhuốc, đầu tóc của muội ấy bù xù, gương mặt hóc hác, thân thể cũng đầy vết thương. Tuy nhiên đôi mắt muội ấy vẫn ngây ngô như bình thường. Hải Nghi nhìn tình cảnh này chợt thấy quặn lòng, bật khóc.

"Sai tỷ lại đến đây? Hoàng Hậu sẽ trị tội đó, hơn nữa Chung Quý Phi mà biết thì ả cũng sẽ thừa cơ hội khử luôn cả tỷ đó. " Thiện Lâm lo lắng bảo.

Hải Nghi lắc đầu:" muội nghĩ ta sợ cô ta sao?"

"Tỷ khờ thật, thân phận của tỷ là gì chứ? Là nhi nữ địch quốc đó!" Thiện Lâm có vẻ hơi giận dỗi.

Hải Nghi cười nhẹ:" phải, còn muội là yêu nữ mị chủ."

Vừa nghe Hải Nghi nói xong câu đó, Thiện Lâm đã cười lớn:" ha ha ha! Đúng vậy!"

Đùa đủ rồi, càng nhìn muội ấy Hải Nghi càng không thể cười nổi, nếu lúc này Mộc Lan, An Ly hay thậm chí là tên thái y Tần Lập mà nhìn thấy Thiện Lâm ra nông nỗi này chắc chắn họ sẽ không chịu nổi.

Nam Hải Nghi còn mang theo 1 cái giỏ nhỏ, nàng lấy ra đưa cho Thiện Lâm:" muội giữ lấy, sẽ có ích đó. "

"Đây là... "

Hải Nghi cười nhạt nhòa:" là 1 chút điểm tâm và thuốc, trước khi ta định đến Tần Lập cũng biết, hắn biết muội sẽ có vết thương nên nhờ ta đưa cho muội đó."

Thiện Lâm cười, trong lòng mang máng cảm động, nàng đã ra nông nỗi như vậy rồi nhưng những bằng hữu này vẫn tốt với nàng, họ vẫn không bỏ rơi nàng. Nam Hải Nghi, Tô Mộc Lan, An Ly và... Tần Lập!

Những cái tên này đến cuối đời nàng cũng sẽ không quên.

Hải Nghi đưa cho nàng 1 cái màn thầu còn khá nóng rồi bảo nàng ăn, bây giờ cũng đói rồi, có lẽ vẫn nên ăn, dù sao thức ăn ở đây cũng chẳng sạch sẽ gì.

Thiện Lâm cầm lấy chiếc bánh ăn ngấu nghiến mà không giữ hình tượng, cũng chẳng sao, hiện tại cũng thê thảm lắm rồi.

Hải Nghi nhìn cách Thiện Lâm ăn mà bật cười, cứ như là đang ở cạnh muội muội của mình vậy, cảm giác rất thân quen. Ở Nam Tộc, nàng là tiểu muội nhỏ nhất, mẫu thân của nàng thân phận cũng chẳng cao quý gì vì vậy nàng luôn phải chịu cảnh bị các huynh tỷ khác ức hiếp. Cũng chỉ có Nam Sơn Dương là đối đãi với nàng là tốt nhất thôi.

Huynh ấy mặc dù chỉ là huynh muội cùng cha khác mẹ nhưng vẫn cảm thông cho nàng, bởi lẽ huynh ấy cũng từng bị như thế, tuy nhiên sau 1 thời gian thì phụ vương đã bảo sau này mất sẽ truyền ngôi vương lại cho Sơn Dương, vì vậy nên chẳng ai dám bắt nạt huynh ấy nữa, và huynh ấy cũng chẳng để ai bắt nạt Hải Nghi.

Ngoài huynh ấy ra thì cũng chẳng còn ai trong vương tộc yêu thương nàng cả. Thậm chí là cả phụ vương.

Nàng nhớ lại cái hôm mà nàng thức dậy không thấy ai, rồi đi đến chính điện thì thấy mọi người khóc lóc in ỏi, kể khổ đủ thứ về việc Hoàng Đế Vạn Thành muốn hỏi cưới 1 người con gái trong vương tộc Nam thị. Lúc đó Hoàng đế chỉ dùng ngữ điệu nhẹ nhàng để cưới hỏi, phụ vương vẫn có thể từ chối cơ mà, chẳng qua là ông ấy muốn lấy cớ để tiễn đứa con gái này đi thôi. Thật chất vừa nhìn đã biết rõ là bọn họ đang muốn Hải Nghi tự nạp mạng bọn họ diễn sâu như thế nàng cũng chỉ có thể tự giác mà đi thôi, dù sao đi nữa nàng cũng là con cháu của Nam thị. (1)

(1): aikhôngnhớđoạnnàythìxemlạichương 4 nhamọingười.

Hải Nghi cũng biết lúc đó Nam Sơn Dương đã cầu xin phụ vương rất nhiều nhưng không thành công, còn bị phạt cấm túc. Cái hôm nàng lên kiệu hoa ra đi không nhìn thấy huynh ấy là do đang bị nhốt nên không thể đến được. Lúc đó nàng nghĩ là do Sơn Dương buồn nên không tới, thật ra chỉ là dối lòng, nàng biết rất rõ ràng.

Nhìn cách huynh ấy yêu thương nàng cũng giống như cách mà Thiện Lâm quan tâm đến Thiện Lâm vậy. nam Hải Nghi giờ đã hiểu có muội muội là sẽ như thế nào rồi.

Thiện Lâm đã ăn no nê, việc tiếp tục là phải nhờ đến Hải Nghi thoa thuốc giúp mình, Hải Nghi cũng chẳng ngại mà từ chối. Vết thương rất nhiều và sưng vù lên khắp nơi, may mắn là Nam Tộc có 1 loại thuốc rất đặc biệt có thể chữa lành vết sẹo rất nhanh, nàng có lén mang theo, cộng với các loại thuốc tốt mà Tần Lập đưa tới thì mấy vết sẹo này chỉ vài tháng là hết thôi.

Sau khi thoa thuốc xong tốt nhất là nên để vị muội muội này ngủ một giấc, có lẽ muội ấy đã "mệt mỏi" vì có quá nhiều chuyện xảy ra rồi.

Hải Nghi vẫn còn công việc khác phải làm, trước khi đi, Hải Nghi không quên ném lại cho Thiện Lâm 1 cây:

"Muội yên tâm, ta nhất định sẽ giúp muội. "

Công việc tiếp theo có lẽ là nên đi gặp Nam Sơn Dương.

Mọi lần thì mỗi tháng chỉ nên gặp 1 lần còn tháng này gặp đến tận 2 lần. Nam Sơn Dương vừa nghe tin Hải Nghi muốn gặp mình thì đã lập tức bảo Tiểu Cát Tử làm công việc của mình, đó là chuốc say đám thị vệ. Vì hoàng đế đã xuất cung nên việc xâm nhập vào rất dễ dàng.

"Sao bây giờ muội lại muốn gặp ta?" Nam Sơn Dương hỏi Hải Nghi với khuôn mặt khó hiểu.

Hải Nghi cũng chẳng muốn nói gì dài dòng, việc của Thiện Lâm đã ngày càng nghiêm trọng rồi. Nàng nhìn thẳng vào mắt Sơn Dương, dứt khoát nói:" muội muốn huynh tung 1 tin đồn, nhắm thẳng vào 1 kẻ! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.