"Tài Nữ Anh Thị, xuất thân danh môn, thông minh cần mẫn, tính tình lương thiện. Nay sắc phong thành Bát Phẩm Lương Viện, ban Bách Hợp Điện."
.........
Lúc tên thái giám tuyên đọc thánh chỉ sắc phong xong cũng là lúc Thiện Lâm được đưa tới nơi ở mới.
Y phục trên người nàng cũng không còn là bộ thường phục bình thường của 1 Tài Nữ nữa mà thay vào đó là 1 bộ cung y màu xanh lam, phần eo nàng được bó chặt, còn 1 1 đoạn băng lụa ngang qua hai bên tay, hoạ tiết trên áo có hình 1 đóa liên hoa bắt mắt. Tựa hồ như 1 tiên nữ vậy.
Tuy không thể gọi là lộng lẫy nhưng bộ y phục này tôn lên được khí chất cao quý của nàng, khi Thiện Lâm tự soi mình trong gương thì không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy 1 con người hoàn toàn khác hoàn toàn của mình.
"Bái kiến Anh Lương Viện!" Các cung nữ thái giám khi nhìn thấy nàng vào điện đã đồng loạt hành lễ.
Thiện Lâm ngẩn người ra. Đúng rồi, bây giờ nàng đã không còn là Anh Tài Nữ hay cung nữ nữa. Nàng đã là Anh Lương Viện, trở thành chủ tử. Nhưng quả thực là trong lòng vẫn có chút không quen.
"Tỷ tỷ! "
Giọng nói có phần non trẻ vô cùng quen thuộc phát ra phía sau, nàng xoay người lại, nhìn thấy Hải Nghi và Mộc Lan đang đứng bên cửa nhìn nàng cười tươi rạng rỡ.
"Nghi tỷ tỷ, Mộc Lan. " Thiện Lâm gọi.
Khi nàng chỉ vừa nhấc lên phía trước 1 bước thì Mộc Lan đã nhào tới ôm trầm lấy Thiện Lâm: "Tỷ tỷ! Muội nhớ tỷ quá đi mất!"
Dường như Mộc Lan thật sự đã khóc, Thiện Lâm đưa tay lau giọt nước ở khoé mắt muội ấy, cười bảo: "Muội xem mình kìa, sao lại khóc? Mặt mũi lem luốc hết cả rồi. "
Mộc Lan đưa tay áo lên vuốt lệ, nức nở nói: "Lúc muội hay tin tỷ bị Hoàng Hau giam vào Bảo Thất, muội vô cùng lo lắng, chỉ tiếc là bản thân vô dụng, không thể giúp được gì cho tỷ. "
Thiện Lâm cũng không muốn trách gì muội ấy, lúc đó Hoàng Hậu độc hành, dù Mộc Lan có tới cầu xin cũng chưa chắc gì đã cứu được nàng. Hơn nữa nàng cũng không muốn liên lụy tới muội ấy hay bất cứ ai khác.
Mộc Lan lau sạch nước mắt, sau đó liếc nhìn khắp Chính Điện của Bách Hợp Điện, không khỏi hào hứng mà nói: "Nơi này đẹp quá và rộng rãi, khác hẳn với Đông Mai viện xa xôi kia. "
Nói rồi, Mộc Lan lại bắt lấy tay Thiện Lâm: "Muội có thể tham quan nơi này này 1 chút được không? "
Còn không đợi Thiện Lâm gật đầu thì Mộc Lan đã 1 mình lao vào Thiên điện.
Hải Nghi nhìn Mộc Lan khóc lóc hoá vui vẻ mà lắc đầu cười, sau đó quay sang nhìn Thiện Lâm, dịu dàng nói: "Muội chịu biết bao khổ cực suốt thời gian qua, bây giờ cũng có thể xem như là khổ tận cam lai."
Sắc mặt Thiện Lâm đang tươi tắn bất chợt chuyển sang u tối. Nhàn nhạt nói: "Không, khổ cực chỉ mới bắt đầu thôi. Muốn khổ tận cam lai e là 1 khoảng thời gian dài nữa. "
Hải Nghi có thể nhìn thấy Thiện Lâm không hề còn 1 chút vui vẻ gì trên khuôn mặt sau khi nói ra những lời đó, bản thân nàng cũng hiểu rõ Thiện Lâm nói về điều gì, cảm thấy lo lắng, nhưng cũng biết là mình không thể giúp được gì. Vì đây cuối cùng vẫn là quyết định của muội ấy.
"Nếu muội đã cho rằng mình chọn đúng đường thì tỷ chắc chắn sẽ không xen vào, tỷ chỉ mong muội đến cuối cùng sẽ không hối hận. "
Thiện Lâm bất chợt khựng người, nàng không trả lời, chỉ nghe thấy từ nơi xa xôi nào đó, 1 giọng nói lạnh lẽo bất ngờ truyền đến bên tay nàng "Khả năng của ngươi hơn hẳn bất kỳ 1 người nào trong hậu cung này. "
Lòng nàng lúc này như có 1 cơn đau thương ập tới, khó chịu vô cùng.
"Tỷ tỷ! " Giọng Mộc Lan truyền đến từ phía sau, Thiện Lâm quay lại, chỉ thấy muội ấy nhìn mình bằng điệu cười vô cùng tinh ranh, không rõ là vì việc gì.
"Nhân ngày vui này, muội có 1 bất ngờ dành cho tỷ. " Mộc Lan xoay mặt ra cửa, gọi: "Muội vào đi. "
Tiếng của Mộc Lan vừa dứt, một bóng người nhỏ nhắn vô cùng quen thuộc đối với Thiện Lâm từ cửa đi vào khiến Thiện Lâm không khỏi ngạc nhiên.
"An Ly? "
"Tiểu chủ! " An Ly gần như đã vỡ òa, muội ấy nhào tới ôm chặt lấy Thiện Lâm, khóc in ỏi giống hệt Mộc Lan ban nãy.
Thiện Lâm bật cười, xoa xoa mặt Mộc Lan, nửa trách móc nửa trêu chọc: "Được rồi, được rồi. Lúc nãy vỗ về 1 a đầu Mộc Lan đã mệt lắm rồi, bây giờ lại thêm muội ư? "
An Ly kìm nén nước mắt của bản thân lại, khụt khịt nói: "An Ly hiểu rồi, An sẽ không khóc nữa! "
Thật sự bây giờ Thiện Lâm cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đúng là hoạn nạn mới thấy được chân tình, ở bên cạnh nàng đều là những người thật lòng đối tốt với nàng.
Cho dù bọn họ không thể giúp gì được cho nàng nhưng khi biết bọn họ ở ngoài vô cùng quan tâm đến mình thì Thiện Lâm vẫn cảm thấy rất cảm kích.
Nam Hải Nghi... Tô Mộc Lan... Trần An Ly... Những cái tên này suốt đời nàng cũng sẽ không bao giờ quên.
Nhưng mà vẫn còn 1 người mà nàng cần phải trả ơn nữa. Là Hà Đức Phi!
Nàng ta mới chính là người đã giúp đỡ nàng nhiều nhất trong suốt khoảng thời gian trong cung, vốn đã định đến thăm hỏi nhưng nghe nói nàng ta đang bị bệnh, nàng cũng không dám làm phiền.
.................
=Thanh Ninh Cung=
Hà Phi nhàn nhạt nhấp 1 ngụm trà nhỏ, lại quay sang Diệu Nhi, bảo: "Vậy là Thiện Lâm đã chính thức được phong làm Lương Viện rồi à? "
"Bẩm chủ tử, đúng thật là như vậy. " Diệu Nhi khẽ trả lời, nhưng ngay sau đó cũng bực bội nói: "Nhưng hiện tại chủ tử quan tâm tới ả làm gì cơ chứ? Loại người vô ơn đó, vừa được sắc phong cũng không thèm tới đây nói 1 câu tạ ơn với nương nương. Là nhờ ai mà ả mới có ngày hôm nay cơ chứ? "
Hà phi chỉ cười nhạt: "Người ta đã là phi tần rồi, tất nhiên sẽ thay đổi 1 chút. Kỳ thực là lòng người khó đoán. Mắt của bản cung không phải Thiên Lý Nhãn, không thể đoán được những người bên cạnh ai thật lòng trung thành, ai ăn ăn cháo đá bát cả. Trái lại mấy hôm nay bản cung cáo bệnh ở ẩn, dù nàng ta có muốn vào cũng không được. "
Hà phi đặt ly trà xuống, mắt nàng hướng ra ngoài cửa sổ, đăm chiêu suy nghĩ về chuyện lần trước, Võ Tương Minh thật sự đã nghi ngờ nàng là nội gián Nam Tộc, dù thật sự không phải là như thế!
Lòng nàng sợ hãi vô cùng, nếu y nghi ngờ nàng là nội gián thì chỉ sợ là y sẽ nghi ngờ luôn cả Hà Khắc Bảo. Ca ca nàng không có nhiều chỗ đứng trên triều, nếu còn vì nàng mà cơ nghiệp Hà gia bị tiêu tan thì... Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.
Diệu Nhi không còn ở đây nữa, gian điện bây giờ yên lặng đến khó chịu. Chi tới khi sự yên tĩnh đã đến cực điểm khiến Hà phi không chịu được thì đột nhiên Diệu Nhi lại quay vào, nói:
"Nương nương, lúc nãy người của Càn Tường cung tới nỗi rằng Chung phi muốn mời người tới đó 1 chuyến. "
"Không đi!" Hà phi thẳng thắn trả lời.
Sau biến cố mấy ngày nay, Lý Hoàng Hậu tự động đóng cửa cáo bệnh không muốn gặp bất kỳ ai. Cây đại thụ trong hậu cung không còn thì lẽ dĩ nhiên Chung Quý Phi sẽ tự động nắm quyền. Đến đó để ngoài chuyện nhìn nàng ta dương dương tự đắc thì còn gì để nói nữa?
"Nhưng chủ tử à, nghe nói lần này Quý phi nương nương hạ lệnh muốn tứ phi hội tụ. Thục phi tất nhiên sẽ tới, Hiền phi tuy bệnh nặng như thế mà vẫn phải đi. Người không thể không đi được. "
Hà phi nghe Diệu Nhi nói mà trong lòng cũng tự thấy có lý, cũng đã rất lâu rồi tứ phi không tựu hội, nàng gượng người dậy, nói: "Giúp bản cung thay xiêm y mũ mão, đến Càn Tường Cung! "
.........
Bình thường y phục của Chung phi rất ít khi chọn những màu sắc màu tươi sáng, hôm nay lại có nhã hứng mặc màu xanh lam.
Kiểu cách cũng tuy như ngày thường nhưng thay đổi màu sắc này xong thì trông Chung phi có phần tươi trẻ hơn.
Nàng đã ngồi sẵn ở chính điện cung Càn Tường chờ 3 người còn lại tới. Chính điện là nơi tiếp khách, gồm 1 ghế chủ vị là bảo tọa và 2 hàng ghế đặt 2 bên để tiếp khách, vì cùng là thân phận Chính Nhất Phẩm nên nàng cũng không thể tùy tiện ngồi ở bảo tọa, liền ngồi tạm tại chiếc ghế hàng đầu bên trái của chủ vị.
Diêu Thục Phi và Ngô Hiền Phi đều đã tới, hiện tại đã ngồi đối diện nàng. 2 kẻ này 1 người giả bệnh, 1 người bệnh thật nhưng thần sắc đúng là giống nhau.
Kẻ giả bệnh tất nhiên là Diêu Phi, nàng ta vì tránh Hoàng Hậu nên mới phải làm như thế. Còn Ngô Hiền Phi, từ sau khi mẫu thân nàng là Điền ma ma mất thì bệnh vốn nặng nay lại nặng hơn, mặt mũi tái nhợt không chút sức sống. Có thể lặn lội từ Cẩm Lạc cung đến đây quả là 1 kỳ tích.
......
Hà phi chậm rãi tiến vào điện, nhìn thấy cả 3 vị đế phi kia đã đủ mặt, liền bước tới chỗ của mình đặt ở ngay bên cạnh Chung phi, cũng không quên cúi nhẹ gối xem như thi lễ rồi ngồi xuống.
"Vậy là đã đầy đủ hết, bản cung cũng sẽ đi thẳng vào vấn đề. " Chung phi đủng đỉnh nói.
"Hoàng Hậu đột nhiên cáo bệnh, Thái Hậu cũng chưa hồi cung, hậu đình này không thể không có người quản lý. Vì vậy bản cung mới truyền triệu cả 3 vị muội muội đến nơi này, với ý muốn cùng 3 vị muội muội bàn bạc sắp xếp lại trên dưới chuyện hậu cung. "
"Khục! khục! khục!" Ngô Hiền Phi che miệng ho mấy tiếng, khác với những lần trước đây, âm thanh trong cổ họng khô khan hơn lúc trước rất nhiều. Đủ biết bệnh tình của này không hề suy giảm, thậm chí còn nặng hơn.
"Thứ lỗi! " Ngô phi yếu ớt nói: "Sức khỏe của muội bấy lâu nay không tốt, thất lễ trước các vị tỷ tỷ rồi. Vả lại thân thể muội vốn cũng bệnh tật triền miên, sợ là cũng chẳng thể giúp được gì cho các vị tỷ tỷ. "
"Bản cung biết, nhưng dù sao muội vẫn là Hiền Phi, nằm trong tứ đại đế phi của bản Triều, nếu bản cung không gọi muội tới, chỉ e là sẽ khiến cho người ngoài đàm tếu nói cả hậu cung ghẻ lạnh muội muội. Nếu đã là Hiền Phi, ngôi vị ngang với bản cung rồi thì phải biết cùng mọi người san sẻ, đừng nên lúc nào co ro trong Cẩm Lạc cung, chẳng có uy quyền gì cả, những người bên dưới sẽ chẳng nể phục đâu. "
Chung phi đã ngưng nói được 1 chút, liếc mắt thấy Ngô phi vẫn im lìm, liền tiếp tục châm biếm: "Nghe nói Tiền Triều có 1 người là Lý Phi, xuất thân cung nữ, dù thân phận cao quý nhưng...cốt cách vẫn là 1 cung nữ ti tiện. Còn cả gan trang sủng với Linh Lan Thục Phi, không biết lượng sức. Đích thị là 1 con quạ đen tung cánh, kết cục cũng cũng chẳng tốt lành. "
Trán của Ngô phi đã nhăn thành 3 sọc, lông mày cũng nhíu lại, dù là vẻ mặt nàng vẫn điềm tĩnh nhưng vẫn có thể nhận biết được là nàng đang giận như thế nào.
Ai mà không biết Ngô Hiền Phi xuất thân là cung nữ cơ chứ? Chung Quý Phi kia đột nhiên lại nhắc tới Lý Phi là muốn cho ai nghe? Nếu ở đây không có ai thì còn không sao, nhưng Hà Phi và Diêu Phi ngay bên cạnh, tình cảnh này Ngô Phi chỉ biết xấu hổ cúi đầu.
"Muội muội à. " Giọng nói giảo hoạt của Chung phi lại nói tiếp: "Bản cung không phải là đang nói muội đâu. Dù sao muội so với Lý Phi vẫn cao quý hơn, bởi vì xuất thân của muội là từ Ngô gia cơ mà? "
Ngô Huệ đã vò gần nát khăn lụa trong tay của mình, xuất thân của nàng vốn là từ Ngô gia nhưng ngay sau khi phụ thân nàng mất, đại nương đã đuổi nàng và mẫu thân mình là Điền ma ma ra khỏi Ngô gia, sau đó thì nàng thất lạc vào cung.
Nàng ta khơi lại rõ ràng là muốn làm nhục nàng.
"Nhắc tới Hiền Phi muội muội thì bản cung lại nhớ tới đám nô tài trong cung, vậy thì chúng ta bàn về đám nô tài được không? "
Cho đến khi Ngô phi đã tím mặt vì không thể nhịn được nữa thì nàng ta mới nói: "Phi tần trong hậu cung bây giờ đã ngày càng nhiều, mà người càng nhiều thì khiến nô tài bị phân đi càng nhiều hơn, khiến nhiều cung vụ trong cung bị thiếu hụt nhân lực. Bệ hạ lại sắp cho người tu sửa lại Càn Tường cung này, lại thêm việc vừa có thêm 1 Anh Lương Viện mới được sắc phong. Quả thật là thiếu hụt rất nhiều. "
Diêu Phi uống 1 ngụm trà, lại nghe nhắc tới việc tu sửa, mở miệng bảo: "Tỷ tỷ nhắc tới Tiền Triều và Càn Tường cung, tự dưng muội nhớ tới ở Tiền Triều cũng có 2 vị Đào Quý Phi và Lăng Quý Phi. Khi được thăng làm Quý phi thì đều được chuyển tới Càn Tường cung. Cả hai lần đều được tu sửa, sủng ái của họ cũng bật nhất hậu cung. Quả thật là giống với tỷ tỷ hiện tại. "
Ngô Phi nhoẻn miệng cười, sắc mặt vốn nhợt nhạt lại trở nên ranh ma:"Càn Tường cung đúng là đất tốt nhỉ? Chỉ tiếc... "
Hà phi không hẹn mà tiếp lời: "Chỉ tiếc là cả 2 vị Quý Phi đều yểu mạng ngay trong cung Càn Tường, nghĩ lại quả thật là 1 chuyện đau buồn cho hậu cung. "
Chất giọng của Hà phi nghe thì có vẻ như đang tiếc thương cho 2 vị cố Quý Phi nhưng Chung phi vẫn có thể cảm thấy được nàng ta đang ám chỉ mình.
Chung phi miệng cười vặn vẹo méo mó, nuốt lửa giận, miễn cưỡng nói: "Mừng cho các vị muội muội vẫn còn có lòng nghĩ tới các phi tần tiền triều. Càn Tường cung là nơi hưng thịnh trong hậu cung, Đào Quý Phi và Lăng Quý Phi khi đó phải nói là ân sủng vô hạn, thân phận bọn họ cũng phải nói là rất cao quý. Vì vậy nên người người đều chen chúc nhau muốn đặt chân vào nơi này, nhưng tiếc là chiếc ghế chủ tọa kia không dành cho bọn người tầm thường. "
Nhất thời cả 3 người còn lại chẳng ai lên tiếng, Chung Phi bèn nói: "Quay lại vấn đề ban nãy nhé. Bản cung nhớ là hôm nay chính ngày sắc phong của Anh Lương Viện kia."
Diêu Thục Phi nói: "Trước nay mỗi khi trong cung có 1 phi tần vừa được tấn phong, các hậu phi khác sẽ lần lượt gửi lễ vật đến để chúc mừng. Lúc, này bản cung đã có gửi đến, bây giờ chắc Anh Lương Viện đó đã nhận được rồi. "
"Ồ" Chung phi cười nhạt: "Vậy à? Bản cung suýt chút thì lại quên mất chuyện này. "
Nàng hướng về phía Lan Châu, cất tiếng: "Lấy viên Dạ Minh Châu mà mà Tây Vực đã tiến cống đưa tới tặng cho Anh Lương Viện đi. "
Hà phi đang hưởng trà, nhìn thấy Chung phi hào phóng như thế thì không khỏi ngạc nhiên: "Dạ Minh Châu là bảo vật tiến cống vô cùng quý giá, nghe nói tổng cộng có 6 viên. Đế hậu và tứ phi mỗi người 1 viên. Trân phẩm quý giá như thế, tỷ sẵn sàng đem tặng cho 1 Lương Viện ư? "
Chung phi nghiêng người qua liếc nhìn Hà Phi, nói: "Dù là 1 Lương Viện bé nhỏ có chức vị không cao lắm, lại từng là cung nữ. Nhưng bản cung nghĩ rằng dù sao vẫn là người mới, quà tặng phải thật quý giá và trang trọng..."
Đang nói, mặt Chung phi bất chợt trở nên u tối, giọng nói cũng mang theo tà khí khiến người ta phải sợ: "...Kẻ được tặng mới có được ấn tượng khó phai, khắc ghi suốt đời. "
"E hèm! " Ngô phi ho lên 1 tiếng, sắc mặt ngày 1 nhợt nhạt hơn, đứng dậy, yếu ớt nói: "Có lẽ muội không thể chịu nổi được nữa rồi, không thể ngồi đây tiếp tục đàm đạo cùng các vị tỷ tỷ được, xin phép cáo lui. "
Chung phi vẫn còn chưa kịp lên tiếng thì vị Ngô phi kia đã rời đi.
.......
Ngô Hiền Phi được cung nữ thân cận đỡ về Cẩm Lạc cung, đi được nửa chặng đường, Ngô Phi liền dừng bước, bảo: "Lúc nãy ngươi có nghe thấy được việc Chung phi dùng viên ngọc Dạ Minh Châu tặng Anh Lương Viện mới được phong hay không? "
Tiểu cung nữ suy nghĩ, sau đó mặt lại sáng lên như đã nhớ ra: "Lúc nãy nô tỳ ở bên ngoài cũng có nghe thấy chuyện này. "
Đôi mắt u buồn của Ngô Phi ngước nhìn bầu trời ảm đạm, mới đó mà đã gần như bước vào mùa thu rồi, khoé môi khô khốc của nàng nở ra 1 nụ cười nhạt.
"Bản cung cũng vừa có ý định sẽ tặng cho Anh Lương Viện 1 lễ vật. "
Và như Chung phi đã nói, món quà này cuối đời nàng ta sẽ không bao giờ có thể quên được!
.......
Ngô phi bỏ đi như thế, Chung phi cũng chẳng có ý kiến gì, tiếp tục chuyện đang dang dở: "Như lúc nãy bản cung đã vừa nói, trong thời gian này trong cung thiếu hụt nhân lực, sắp tới lại phải tu sửa Càn Tường cung. Bản cung quyết định sẽ thỉnh ý chỉ của bệ hạ tuyển thêm cung nhân vào cung, 2 vị muội muội cảm thấy thế nào? "
Diêu Thục Phi cười bảo: "Nếu tỷ tỷ đã có ý thỉnh chỉ lên thánh thượng thì bọn muội làm sao dám có ý kiến chứ? "
"Được, quyết định như thế đi. " Chung phi hào hứng nói, cũng không quên nhìn qua Hà Phi: "Bản cung biết là muội muội thiếu thốn người hầu hạ, nếu cần thêm người thì bản cung sẽ giúp. "
Hà phi phì cười: "Do muội lúc trước tự ý đuổi bớt đi phân nửa số cung nhân, nhưng cũng không tới mức gọi là thiếu thốn người hầu hạ. Tỷ nói như thế thật sự làm muội thấy bất an. "
"Đành rằng là muội không thích có quá nhiều người bên cạnh nhưng thân phận vẫn là Đức Phi cao quý, lại là mẫu thân thân sinh của Đại Hoàng Từ, người hầu bên cạnh quá khiêm tốn cũng không nên cho lắm. Vì vậy cho nên... "
Chung phi vỗ tay "chát" "chát" chát", lập tức có 5 cung nữ từ trong Thiên điện bước ra, Hà phi vẫn chưa hiểu rõ ý định của Chung phi cho lắm. Nàng ta cũng không đợi nàng kịp hiểu, lên tiếng nói:
"Từ nay 5 người các ngươi sẽ chuyển đến Thanh Ninh cung, nên nhớ, phải hầu hạ Đức Phi nương nương cho thật tốt, không được phụ lòng mong mỏi của bản cung. "
"Vâng! " Các cung nữ đồng thanh nói.
Tay Hà Phi hơi run, hoá ra Chung phi muốn công khai cử người vào cung của nàng. Đột nhiên lại tốt như thế chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
"Không cần phải làm vậy đâu! Tỷ cứ giữ những người này lại bên cạnh, muội thật sự không dám làm phiền những người dưới chướng của tỷ tỷ! "
Hà phi cố nhấn mạnh từ "dưới chướng" kia, nhưng Chung phi vẫn không chịu bỏ qua: "Muội đừng làm khó bản cung như thế, nghe lời của tỷ, nhận lấy đi. "
Dưới tình thế này Hà Phi thật sự khó xử, lại có Diêu Thục Phi ở đây, nàng không thể tỏ rõ địch ý với Chung Phi được, chỉ có thể miễn cưỡng mà chấp thuận.
Hai người Chung - Hà nhìn nhau cười vui vẻ tưởng chừng như rất hoà thuận, thật chất gươm đao đã chĩa thẳng vào đối phương.
Diêu Thục Phi nhìn 2 kẻ, trước mặt, khoé miệng không ngừng giật giật như đang muốn cười...
...1 nụ cười rang ma, giảo hoạt như nhìn thấy trò hay.