“Không nghĩ tới mục tiêu tiếp cận lại mau như thế,có điều,ta hiện tại,đúng là rác rưởi.Nói như vậy,đừng nói chính ta không tiếp nhận được,đến lúc đó nhỡ ra Tẫn Tu có phiền toái gì,ta lại không giúp được,Linh nhất định sẽ tách ta ra làm đôi.” Thật sự muốn luyện thêm.Tẫn Tu logout,ta hoàn hảo không bị ảnh hưởng.
Trước hết lĩnh ngộ Hỏa Nguyên Tố Chi Tâm rồi nói sau.Có vẻ như mỗi thế hệ của ‘Dạ’ đều có thể lĩnh ngộ tới bảy Nguyên Tố Chỉ Tâm.Ta hẳn là không kém như vật,một loại đều không lĩnh ngộ được.
Chủ yếu lĩnh ngộ Hỏa Nguyên Tố Chi Tâm,sẽ phải đến Hỏa Diệm Sơn.Truyện Tống Trận phải có tiền,ta không có tiền.Bản thân cũng chỉ có thể bay qua.
Có vẻ như bay đã lâu,đến lúc đó đừng để bị gió can mới được.
“Ta bay qua đồng bằng,bay qua thảo nguyên,bay qua núi cao,bay qua sông……” Giọng ca cất lên có thể nào nổi bật,ta chú ý dọa nạt loài chim đang bay trên trời,ta uổng phí là một thế hệ thần thú a.
A?!Thần thú?! Thảm,đừng nói là ngay cả linh hồn ta đều bị đồng hóa thành thú đi…… Đến lúc đó cũng phân thành một đống số liệu.
Đang cảm thán,địa điểm cần tới đã tới rồi.
……
……
……
Hỏa Diệm Sơn……Hỏa Diệm Sơn thật đúng là danh phó kì thật(*).Ta anh tuấn tiêu sái,uy phong bát diện,phích lịch vô địch(**),sẽ không bị nướng thành thịt khô đi……
Bất quá,trí nhớ được truyền vào cho thấy,không đi vào cũng đừng nghĩ là muốn lĩnh ngộ Hỏa Nguyên Tố Chi Tâm.Ta tại sao lại thảm như vật a……
Ngọc Hoàng đại đế phì hộ,Quan Thế Âm phù hộ,Phật tổ phù hộ,các thần tiên ~~ ngàn vạn lần phù hộ cho ta a~~~
(Ellie:chỉ là một trò chơi,đâu cần làm quá vậy +_+)
Da đầu kiên quyết,ta chui vào giữ ngọn lửa bừng mạnh mẽ.
Đau quá!
Ta hoảng sợ phát hiện,thật sự sẽ chết!
Hỏa Diệm Sơn này vốn là trung tâm của lửa lợi hại nhất của Thần Hỏa.Nếu như ta không phải là thần thú cùng với nó ngang bằng nhau,sợ là vừa tiến vào liền bị biến thành bụi.
Nhưng ta kiểu này,cũng chống đỡ không được bao lâu.
Thời gian!Thời gian!
Tập trung tư tưởng! Tĩnh tâm! Duy trì hô hấp ôn hòa!
Tỉ mỉ đích xác hỏa! Tỉ mỉ đích xách hỏa!
……
……
……
Đáng chết,hỏa chi chân lý……
……
……
……
Độc ác cùng nhiệt liệt!
Nhiệt tình cùng vô tình!
Đồng thời thiêu đốt hết thảy sinh tồn,nhưng cũng mang theo sinh mệnh mới……
……
……
……
Hơn nữa,không chỉ có chuyện này! Còn có cái gì đó……
“Ô……Hừ……” Máu từ miệng chảy ra……
Quả nhiên,không thể chống đỡ,phải treo mất,dĩ nhiên là bị lửa thiêu chết,thật sự là không cam lòng! Ý thức muốn mơ hồ,sau khi Tu log in,chỉ mong là không mắng ta……
“Năng lực của lửa,điểm quan trọng nhất là gì?”
Trong chốn u minh tăm tối,tựa hồ có một thanh âm hỏi.
Điểm quan trọng nhất……
Chết rồi sau đó hồi sinh! (Ellie: câu này không chắc chắn đúng!)
[Chúc mùng người chơi Mặc Duật,thành công lĩnh ngộ Hỏa Nguyên Tố Chi Tâm.]
Vậy mà không chết?!
Thầm nghĩ quái lạ một tiếng,ta bay khỏi Hỏa Diệm Sơn,lại không biết,phía sau,Hỏa Diệm Sơn biến thành một con phượng hoảng lửa,nhìn chăm chú ta đang rời xa.
“A nga,màu sắc của lông ta tại sao lại thay đổi?” Nhìn một thân lông đỏ bị thiêu cháy,ta không khỏi trợn mắt,không phải là mỗi lần lĩnh ngộ Hỏa Nguyên Tố Chi Tâm,lông sẽ biến thành một màu khác đi.
Quên đi,mặc kệ nó,trước tiên nhìn xem có hay không có nhiều kỹ năng gì!
Hỏa Nguyên Tố Chi Tâm: phạm vi công kích lớn nhất hiện tại ── đơn thể,giá trị thương tổn ma pháp ── 100,cố định.Cập bậc hiện tại: cấp 1.
Ha ha, có ý nghĩa,phạm vi công kích lớn nhất hiện tại,đúng là có ý nghĩa,sau khi cấp bậc kỹ năng cao,có thể công kích quần thể.Hơn nữa,thương tổn của đơn thể chỉ là cố định 100 thương tổn,như vậy cho đến thời hạn,không phải à có thể cố định hơn một ngàn thương tổn..Quả nhiên là đại nạn bất tử,tất có hậu phúc(***) a.
(***) Đại nạn bất tử,tất có hậu phúc: gặp tai nạn lớn mà không chết thì sau đó sẽ gặp nhiều may mắn.
Tu bọn họ không log in,tước tiên ta có thể log out tắm rửa cái,ăn bữa cơm,thả lỏng.Trước khi bọn họ rời đi có nói phải đợi 8 giờ sáng ngày mai log in.Dựa theo thời gian đối lập của Thiên Thượng Nguyệt với hiện thực 1:6,ta có thể log out sau 7 giờ mấy,còn có thể chợp mắt một lát.
Ân,tính vậy đi.
“Tiểu Duật~~” Ta vừa mới logout còn chưa lấy lại tinh thần thì cùng lúc đó tiếng của lão mẹ liền vang lên.
“Chuyện gì?” một,ta không đem gương phóng tới lò vi ba trong bếp, hai,ta không cosplay nếu không muốn chết sớm vì lão ba thân ái, ba,không ngược đãi địa vị của nhà chúng ta cao hơn so với con chuột JJ của ta, bốn,không có đem con chồn tưởng là hồ ly mang về nhà như lần trước, năm,không……
Đang lúc ta còn miên man suy nghĩ,tiếng lão mẹ lại vang, “Tiệc sinh nhật của cha nuôi ngươi sắp bắt đầu rồi,ngươi còn không nhanh lên a!”
Tiệc sinh nhật của cha nuôi?!
Hôm này là ngày 12?!
Sau một trận lặng yên,chỉ nghe một trận ‘Lách cách lách cách’.
“Tiểu Duật,ngươi muốn tạo phản a!” Lão me dưới lầu ‘hung ác’ kháng nghị ta.
“Đến đây!” Trời ạ,ta thiếu chút nữa quên hôm nay là sinh nhật cha nuôi,khá tốt,không tồi.
“Tiểu Duật,ta đi thôi.” Ta từ trong tay lão mẹ nhận hộp quà tặng,biết điều nên không hỏi nhiều.Cha nuôi,ba mẹ còn có lão mẹ,quan hệ phức tạp của ba người lúc đó vẫn là không nên tham gia vào nhiều thì tốt hơn.
“Kia mẹ,ta đi thôi.”
“Đúng tồi Tiểu Duật,cha nuôi ngươi cũng là……”
“Ta biết,sẽ có chừng mực.” Sau khi ta đánh gảy đi một đoạn lời nói nghe nhiều đến thuộc lòng của lão mẹ,chạy trốn đi mất.
Tiệc sinh nhật a,là một nơi phiền phức.
Với danh tiếng địa vị của cha nuôi,sợ ở đầy tòa là mấy lão cáo già.Thật sự là chán ghét nơi này,nhưng mà lại không thể không đi.
Sau khi miên man suy nghĩ dọc đường,tài xế dừng xe lại. “Tới rồi,tiểu thiếu gia.”
“Cảm ơn,bác Trần,ngươi về trước đi.”
“Nhưng mà dặn dò của phu nhân……”
“Không sao.”
“Vâng,tiểu thiếu gia.”
Sau khi bước vào hội trường hoa lệ,ta tìm thân ảnh của cha nuôi khắp nơi,sau khi nhiệm vụ hoàn thành,là có thể lui tới một bên.
A,cái gì?
Ngươi hỏi nhiệm vụ của ta là gì a.
Ngốc a,nhiệm vụ của ta đương nhiên là đem quà tặng đưa đi a,đưa xong không phải là không có việc gì sao.
“Tiểu thiếu gia,ngài tới rồi!” lúc ta đang nhìn xung quanh,một thanh âm quen thuộc xuất hiện bên tai.
“Lý thúc,cha nuôi đâu?” mục tiêu của nhiệm vụ?
“Lão gia đang cùng vài vị khách nói chuyện,người có muốn đi xem đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia trước không?” Lý thúc quả nhiên là hiểu ta.
“Ân,cám ơn Lý thúc.”
“Tiểu thiếu gia,tiệc lần này chính là của người Hữu thần vô gia,người nên…..” Lý thúc không nói gì nữa,đối với chúng ta có thể hiểu được chuyện này.
“Lý thúc yên tâm đi,ta không phải tiểu hài tử,nên nhẫn nhịn,nên có phong độ,ta có.” Tại sao luôn xem ta như là tiểu hài tử a,bực mình.
“Ngọc phu nhân,nàng?”
“Lý thúc,ngươi hỏi nhiều qua nga.” Ta lấy ngữ điệu thoải mái ám chỉ Lý thúc đang thất lễ.
“Ân?Đúng vậy.”
“Quan tâm sẽ loạn a,Lý thúc.” Quan hệ tình yêu tay ba,một mình ngài như vật,tốt nhất là không nên nhúng tay vào.
“Đúng vậy,tiểu thiếu gia.Ta mang ngài đi gặp đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia.” Lý thúc hồi phục lại bình thường là một quản gia phong độ của một đại gia tộc.
“Đại ca,nhị ca.” Theo hướng chỉ dẫn của Lý thúc rời đi,ta rất dễ dàng tìm được đại ca cùng nhị ca.
“Tiểu Duật đến đây a.Chúng ta mới vừa hỏi tại sao lại không thấy tiểu Duật đâu,đúng là mới nhắc Tào Tháo,Tào Tháo tới liền.” Đại ca cười hì hì đi lên đón tiếp.Nhị ca vẫn là khuôn mặt cứng đờ như lúc trước từng gặp.
“Nhị ca,sao ta đến đây ngươi cũng không đưa ra một khuôn mặt tươi cười a.” Khóc,từ trước tới này nhị ca luôn đưa ra một bộ mặt tươi cười,bây giờ ngay cả điểm đặc biệt ấy cũng không có.
“Tiểu Duật,nhị ca ngươi trong lòng buồn phiền,đừng có giỡn hắn,ân?” vẻ mặt đại ca thần bí nhìn ta.
“Ân?Nga.” hiểu rõ gật gật đầu,hiếm có a,cũng có lúc trong lòng nhị ca buồn phiền,có điều chung quy vẫn cảm thấy đại ca cười có điểm âm hiểm a.
“Duật,đừng nghe đại ca nói bậy,ta không sao.” Nhị ca miễn cưỡng cho ta một khuôn mặt tươi cười.
“Trần Trần xảy ra chuyện gì?” Ta tiến lên,nhẹ nhàng ôm nhị ca,chỉ có hai chúng ta mới gọi được tên hắn.
“Không có gì nga,Duật,không cần lo lắng.Đúng rồi,nghe nói ngươi bây giờ đang chơi Thiên Thượng Nguyệt?” Sắc mặt Trần Trần giống như có điểm tốt lên?
“Ân,nói ra không được cười ta nga,chức nghiệp hiện tại của ta là sủng vật.”Hết thảy,ta thân nhất chính là Trần Trần, thích nhất cũng là Trần Trần,mọi người trong nhà không biết đến chuyện này,Trần Trần có thể biết,cho nên,nói cho y,ta có gì là không đúng.
“Sủng vật?” Trần Trần vẫn như trước đem ta ôm vào trong ngực.
“Ân nha,chủng tộc của ta là Dạ tộc,chức nghiệp là trứng sủng vật,kết quả hiện tại là sủng vật của người ta.Bực muốn chết~~~” Trần Trần vẫn là tốt nhất,có thể làm nũng a~~~
“Duật làm sủng vật của ai?” Vòng tay của Trần Trần sao lại nhanh như vậy?? Có điều,tóc Trần Trần vẫn là trơn mượt như trước,ta cười trộm.
“Tẫn Tu.Trần Trần có chơi Thiên Thượng Nguyệt?Biết tên hắn không?” Ta nhớ cấp bậc Tẫn Tu xem như rất cao,Trần Trần hẳn là có nghe nói qua tên hắn.
“Ân,biết,cao thủ thứ nhất của Thiên Thượng Nguyệt.” Trong lòng Trần Trần,thật thoải mái nga,muốn ngủ~~~
“Trần Trần ở trong kêu cái gì a?Ta có thể đi tìm Trần Trần.” Quyền lợi sủng vật của ta rất là lớn,sủng vật của người ta không thể rời khỏi người chủ nhân,ta lại có thể.
“Trần Sĩ.Duật ở bên trong có thể rời khỏi người chủ nhân?”
“Tên của Trần Trần lạ quá nga.Người ta là sủng vật đặc biệt,được hưởng đặc quyền!”Ta phát hiện lúc ta ở bên người Trần Trần,ta thật sự giống như tiểu hài tử,nhưng mà,thói quen,có điều giờ sửa,hơn nữa,mất chốt lớn nhất là,ta cả thấy như vậy cũng tốt lắm.
“Nga.Nếu phiền,nhớ đi Ngọc Lưu thành tìm ta.” Trần Trần cười,cảm thấy tò mò quá nha.
“Ân.Ngọc Lưu,tên chính xác?”
“Ân.Thật muốn trông thấy bộ dáng của Duật bên trong!” Thanh âm Trần Trần nén cười.Có điều,không thấy bực bội.
“Trần Trần……”
“Tốt lắm,nên đi nhìn xem ba ba.” Trần Trần đứng dậy,kéo ta bên người.
“Các ngươi tình chàng ý thiếp xong rồi?” Ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt tươi cười trêu ghẹo của đại ca.
“Đại ca,ngươi ghen tị?” nói lầm bầm,ngồi chờ chết không phải phong cách của ta,nếu Trần Trần nói lời này,có thể tha thứ,nếu đại ca ngươi nói,như vậy,ta đi tiều!
“Ân ân,đúng vậy,ngươi sao có thể cùng với tiểu Trần tốt như vậy!” Đại ca tiếp chiêu.
“Vô nghĩa,Trần Trần là của ta,cái gì không thể tốt như vậy!” Lời vừa ra khỏi miệng,ta cũng lắp bắp kinh hãi.Thời điểm gì,ta đã muốn đem sự tồn tại của Trần Trần độc chiếm?
“Đại ca,Duật,nếu không đi,ba ba sẽ nổi giận.” Trần Trần đến hòa giải ~~~ thật đáng tiếc nga ~~~~
“Tiểu Trân,ngươi tại sao luôn thiên vị tiểu tử này!” Ta vẻ mặt đắc ý trốn sau lưng Trần Trần hướng đại ca là mặt quỷ.Rồi theo thói quen nhìn vẻ mặt Trần Trần bất đắc dĩ cười sủng nịch.
“Đại ca,tên dê điên nhà ngươi hưng phấn đủ rồi chưa?” vẻ mặt chết người của Trần Trần nhìn đại ca,hắc hắc ~~~ đại ca sợ nhất là Trần Trần như thế ~~~
“Tiểu Trần!” Đại ca thấp giọng hô một câu kháng nghị,rồi nhìn vẻ mặt chết người của Trần Trần mà công lực âm thanh từ từ tiêu tan.