“Thạch bang chủ đường sá xa xôi đến, tiểu nữ không tiếp đón từ xa, xin Thạch bang chủ chớ trách a!”- Một trận âm thanh trong trẻo truyền đến, mấy bóng người duyên dáng như ẩn như hiện từ trong rừng hướng hai người Âu Dương Vân đi tới.
“Lê Hoa cung!”- Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu đồng thời thầm kêu một tiếng.
“Xem ra, là tìm ngươi rồi!”- Âu Dương Vân liếc xéo Thạch Ngọc Lâu một cái, người của Lê Hoa cung này mở miệng đã gọi Thạch bang chủ, chỉ sợ là không có thiện ý! Bây giờ Âu Dương Vân chỉ có thể hi vọng trong đám người tới không có cung chủ Lê Hoa.
Sắc mặt Thạch Ngọc Lâu đã tái đi rồi! Người người trong giang hồ đều biết Độ Kiếm Minh cùng Thiên Thuỷ sơn trang sống chết đối đầu, nhưng mấy ai có thể biết, Lê Hoa cung ở “ Phi Hà cốc” mới chân chính là kẻ tử thù mỗi lần gặp là một lần liều mạng của Thạch Ngọc Lâu.
Căn nguyên của sự việc phải ngược dòng về nhiều năm trước, Thạch Ngọc Lâu còn chưa thành lập Độ Kiếm Minh đã gặp tiểu cung chủ của Lê Hoa cung Lê Diệp.
Lê Diệp xinh đẹp như hoa đối với Thạch Ngọc Lâu thân vận bạch y trắng như tuyết mê muội không thôi, Lê Hoa cung chủ này là vị ca ca rất thương muội muội, dứt khoát đi tìm Thạch Ngọc Lâu cầu thân. Kết quả bị Thạch Ngọc Lâu thẳng thừng cự tuyệt, Lê Diệp xấu hổ giận dữ, lập tức gả cho một tên mãng phu, sau này lại hối hận đến mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Nửa cuộc đời sau này của muội muội bị huỷ như vậy, Lê Hoa làm sao có thể cam tâm...liền tới tìm Thạch Ngọc Lâu tranh luận, kết quả là bị Thạch Ngọc Lâu lạnh lùng ném đến bốn chữ ” Liên quan gì ta!”
Khẩu khí này thật sự nuốt không trôi, Lê Hoa đang lúc trước mặt rất nhiều võ lâm nhân sĩ kịch liệt lên án Thạch Ngọc Lau bạc tình, lại bị phản bác trước mặt mọi người ” Nước chảy tuỳ ý, sao có thể nói bạc tình!?”- Nếu là đơn độc đấu, Lê Hoa đánh không lại Thạch Ngọc Lâu; nếu nói đánh cả đám, Lê Hoa cung đánh không lại Độ Kiếm Minh...Vì thế cũng chỉ có thể liên tục phát động toàn bộ Lê Hoa cung đến truy sát những lúc Thạch Ngọc Lâu ngẫu nhiên đi một mình. Mấy năm nay, Thạch Ngọc Lâu ít bị Lê Hoa cung đuổi giết, còn tưởng rằng bọn họ đã từ bỏ rồi, dù sao đây cũng không phải thù oán gì lớn đi! Cho nên lúc này Lê Hoa cung xuất hiện ở đây, quả thật là vượt ngoài dự liệu của Thạch Ngọc Lâu.
Lê Hoa cung chủ của Lê Hoa cung bị mấy nữ tử thướt tha vây quanh thong thả bước ra. Đám người ẩn thân sau đám cây cối hình như đều là cung tiễn thủ.
Âu Dương Vân nhìn Lê Hoa đang tiêu sái mở quạt, lại nhìn nhìn Thạch Ngọc Lâu sắc mặt xanh lét cả người căng cứng như ngọn giáo bên cạnh mình...
“Lê Hoa cung chủ!”- Âu Dương Vân cao giọng hỏi: “Lê Hoa cung chủ lần này đến đây, có phải chỉ vì ân oán cá nhân hay không?”
Lê Hoa phe phẩy cái quạt, liếc ngang Âu Dương Vân một cái. Hắn thấy vẻ mặt Âu Dương Vân mỉm cười ôn hoà, thoáng suy nghĩ một chút, nếu Âu Dương Vân có thể không ra tay đương nhiên là tốt nhất. Nhưng mà quan hệ của Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu, người trong toàn giang hồ đều nói không rõ bọn họ có phải thật là kẻ thù? Nếu không, hai bang phái này trong mấy năm nay đánh giết nhiều lần như vậy, thực lực so ra không giảm đi mà còn thêm lớn mạnh, thật sự không hợp lý chút nào. Lần này hắn cũng chỉ là muốn giết chết Thạch Ngọc Lâu, người này sau khi thành lập Độ Kiếm Minh rất ít khi đi một mình, bây giờ hắn vất vả lắm mới nắm được cơ hội, nói thế nào cũng không thể để xảy ra sai lầm
Lê Hoa mỉm cười, hướng Âu Dương Vân thi lễ tỏ vẻ hoà hảo.
“Tại hạ ngưỡng mộ Âu Dương bang chủ đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là phong thái hơn người! Tại hạ cũng chỉ là muốn vì muội muội số khổ đòi chút công bằng mới đến đây tìm Thạch Ngọc Lâu vô tình vô nghĩa này, vẫn hi vọng Âu Dương bang chủ để cho thuận lợi. Lần này quấy rầy hứng thú du ngoạn của Âu Dương bang chủ, mong Âu Dương bang chủ rộng lòng đừng so đo với tại hạ, hôm khác tại hạ sẽ đến quý bang bồi tội.”
“Quả nhiên chính là tìm ngươi phiền toái a!”- Âu Dương Vân quay đầu lại cười nhạo, hướng Thạch Ngọc Lâu nói: “Nếu đã là nợ phong lưu của ngươi, ngươi vẫn là tự mình trả đi thôi.”- Nói xong Âu Dương Vân lui về phía sau vài bước, để lại Thạch Ngọc Lâu một mình trước mặt đám người của Lê Hoa cung.
“Ngươi...”- Thạch Ngọc Lâu không nghĩ tới Âu Dương Vân đã vậy còn quá thẳng thừng lui sang một bên. Trong Lê Hoa cung kia nữ tử cùng cung tiễn thủ chiếm đa số, đánh nhau không chỉ phải cẩn thận lăng trù *của những nữ tử kia quấn tới, còn phải để tâm những cung tiễn lúc này đang ẩn nấp trong rừng... Hơn nữa lại nói tiếp, loại cừu hận ở mức độ này, có cần thiết phải lấy mạng người sao! Thạch Ngọc Lâu những năm gần đây so với khi còn một mình lang bạt tính tình dịu đi không, phía sau hắn, chính là còn có cả một bang phái, có thể không cần xuất động toàn bang tranh đấu đương nhiên là tốt nhất. Cho nên, tuy rằng Lê Hoa cung liên tục đuổi giết hắn, hắn cũng chưa từng giết chết cung nhân của Lê Hoa cung.
Thạch Ngọc Lâu cần nhất bây giờ, chính là Âu Dương Vân cùng hắn hợp sức đem những người này nhanh chóng đánh lui, sau đó hai người mau mau rời khỏi đây là được. Thế nhưng Âu Dương Vân lại tuyên bố lui xuống một bên xem kịch vui, thật khiến Thạch Ngọc Lâu tự mình chịu khổ a!
Lê Hoa đã tiến đến, mấy năm nay hắn khổ luyện võ công, chính là vì một ngày có thể tự tay đem Thạch Ngọc Lâu tiễn về tây thiên này đây. Hắn thấy Âu Dương Vân lui sang một bên, trong lòng mừng rỡ “ Thạch Ngọc Lâu, hôm nay ngươi đem mạng bỏ lại nơi này đi!” Hắn cười lạnh nói:
“Trong rừng có cung tiễn thủ, hôm nay ngươi không có đường lui! chịu chết đi!”
Lê Hoa một chưởng đánh tới, Thạch Ngọc Lâu đành phải nghiêng mình tránh. Chưởng pháp của Lê Hoa tuy là nhất lưu **, bất quá so sánh với kiếm thuật của Thạch Ngọc Lâu còn kém xa. Thạch Ngọc Lâu không muốn hại đến tính mạng của Lê Hoa, nếu không Lê Hoa cung đồng loạt đánh tới, Độ Kiếm Minh cũng không có khả năng giữ được vẹn toàn, cho nên, Thạch Ngọc Lâu đối mặt với Lê Hoa, chỉ có trốn!
Chính là Lê Hoa không quan tâm có cùng đại bang phái như Độ Kiếm Minh trực tiếp kết thù oán hay không, hắn cũng không muốn cùng Thạch Ngọc Lâu đơn đả độc đấu ***, hắn muốn chính là tính mạng của Thạch Ngọc Lâu, cho nên những nữ tử xinh đẹp hắn dẫn đến này cũng cùng cung chủ nhà mình hợp sức bao vây tấn công Thạch Ngọc Lâu.
Lúc này, tình cảnh của Thạch Ngọc Lâu cũng rất phiền toái! Vũ khí mấy nữ tử kia dùng là hai dải lăng trù rất dài, thất triền bát nhiễu**** mà dây dưa qua đây đem Thạch Ngọc Lâu vây tròn lại. Chưởng pháp của Lê Hoa trong vòng vây này không gặp chút trở ngại, đánh như mây bay nước chảy.
Thạch Ngọc Lâu bây giờ có muốn rút kiếm cũng không kịp! Nếu rút kiếm, mấy nữ tử vây quanh hắn này thực sẽ có thể có người bị thương bỏ mạng, nhưng nếu không rút kiếm, những dải lăng trù cứ quấn đến này này một mực muốn quấn lên cổ cùng cổ tay của hắn.
Dùng bao kiếm chống đỡ xung quanh, Thạch Ngọc Lâu trong lúc rất bận bịu vẫn hung ác trừng mắt một cái với Âu Dương Vân đang dựa vào một gốc cây đại thụ vẻ mặt thoải mái nhìn về bên này. Chỉ cần Âu Dương Vân chịu ra tay giúp hắn, hắn đã sớm thoát thân! Thạch Ngọc Lâu rất hiểu kiếm thuật của mình ra tay khoái tốc ngoan tuyệt*****, người bình thường rất khó ngăn cản, cho nên từ trước đến nay không dám tuỳ tiện xuất kiếm, nhưng Âu Dương Vân thì không như vậy. Kiếm pháp của Âu Dương Vân nặng ở một chữ “Triền”, là kiếm pháp rất phù hợp cùng người ta du đấu. Chỉ cần Âu Dương Vân chịu, hai người không chỉ có có thể an toàn thoát ra, người của Lê Hoa cung cũng có thể bảo đảm không bị thương.
Công kích của Lê Hoa cung khiến Thạch Ngọc Lâu càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi. Lê Hoa thừa lúc Thạch Ngọc Lâu phân tâm nhìn về phía Âu Dương Vân bên kia đánh hắn một chưởng, ngực trúng một chưởng mạnh, cổ họng Thạch Ngọc Lâu tanh mặn, nôn ra một ngụm máu tươi. Bất đắc dĩ, hắn đành phải xuất kiếm...
Kiếm quang tựa tia chớp lay động khắp trời, trong nháy mắt máu tươi tung toé, đều là từ người của Lê Hoa cung! Thạch Ngọc Lâu một chiêu bức lui đám nử tử vây quanh tấn công hắn, một kiếm chém thương vai phải của Lê Hoa. Ai ngờ Lê Hoa lúc này lại đột nhiên cấp tốc lui về phía sau rống to.
“Bắn tên!”
Một tiếng rống này, Thạch Ngọc Lâu lập tức nhớ ra trong rừng còn cung tiễn thủ mai phục, hắn vội vàng thu kiếm bảo hộ trước người, từ trong rừng bắn ra chi chít tên, toàn bộ đều hướng về phía Thạch Ngọc Lâu bay tới.
Âu Dương Vân vào lúc Thạch Ngọc Lâu bị trúng một chưởng cũng đã đứng thẳng người. Lê Hoa cung này danh tiếng trên giang hồ gần đây không tệ, nhưng lúc này cũng không lo bị Độ Kiếm Minh trả thù nhất định muốn đem Thạch Ngọc Lâu dồn vào chỗ chết. Âu Dương Vân nhíu chặt lông mày âm thầm nóng ruột, Thạch Ngọc Lâu sao còn không xuất kiếm? Cần thiết phải thương hương tiếc ngọc như vậy sao... Tay Âu Dương Vân đã vô thức nắm lấy chuôi kiếm, thực lực của Lê Hoa cung tuy còn chưa đủ để lấy mạng Thạch Ngọc Lâu, nhưng cứ đánh tiếp như vậy, khó đảm bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Âu Dương Vân đang cân nhắc lúc nào rat ay hỗ trợ thì tốt, lại chợt nghe Lê Hoa hét lớn “Bắn tên!”
Tên lập tức phóng ra như mưa, một thanh kiếm của Thạch Ngọc Lâu có nhanh hơn nữa cũng không thể đỡ tất cả, trong phút chốc trên chân trái bị trúng hai tên. Mũi tên sắt đâm vào trong thân thể, Thạch Ngọc Lâu đau đến sững lại, mắt thấy mũi tên nhọn còn đang bắn ra sẽ đem hắn đâm thành con nhím...
...Thanh trường kiếm nhẹ nhàng chặn trước Thạch Ngọc Lâu bay lên bay xuống, một trận đinh đinh đang đang, mũi tên nhọn do cung mạnh bắn ra đều rớt xuống đất. Âu Dương Vân mang theo kiếm của hắn, chắn trước mặt Thạch Ngọc Lâu.
“Dừng!”- Lê Hoa lại rống to, hắn trừng mắt nhìn Âu Dương Vân đột nhiên ra tay, sắc mặt lạnh lẽo.- “Âu Dương bang chủ, chuyện ở đây cùng ngươi không quan hệ, mong ngươi hãy mau chóng tránh ra!”- Lê Hoa mắt thấy có thể tiễn Thạch Ngọc Lâu về trời, hắn còn chưa kịp vui vẻ cười một cái, đã bị động tác của Âu Dương Vân quấy nhiểu tâm tình.
“Sao lại không liên quan đến ta được!”- Thấy mưa tên đã dừng lại, Âu Dương Vân mới thản nhiên cười nói: ” Thạch Ngọc Lâu này đối đầu với ta nhiều năm như vậy, Lê Hoa cung nếu đã muốn bị thương hắn, tại hạ cũng rất muốn nhân tiện đây, hảo hảo đả kích kẻ địch này một chút a!”
Lê Hoa trầm mặc không nói, động tác của Âu Dương Vân, nhìn thế nào cũng đều là cứu mạng Thạch Ngọc Lâu. Chính là...Thiên Thuỷ sơn trang cùng Độ Kiếm Minh vài năm tranh đấu kia cũng là sự thật.- “Lấy thực lực của Âu Dương bang chủ, không cần phải cùng bổn cung chủ tranh cơ hội này đi!”- Lê hoa không muốn đắc tội Âu Dương Vân, thế nhưng ngay lúc có thể lấy mạng Thạch Ngọc Lâu, Âu Dương Vân lại ngăn trở, bọn họ rốt cuộc là có phải thực sự đối đầu không a!
Âu Dương Vân nhìn Lê Hoa, vẻ mặt thành khẩn.
“Lê hoa cung chủ, ngươi bắn trận mưa tên này ra, Thạch Ngọc Lâu không chết cũng khó! Nếu hắn đã chết, ta còn tìm hắn báo thù làm sao được đây! Cho nên tại hạ đành phải giúp hắn tránh một trận trước, giữ lại mạng của hắn ta mới có cơ hội báo thù a!”
Thật sự là như vậy? Lê hoa có chút mờ mịt! Chẳng lẽ Âu Dương Vân là muốn tự tay giết Thạch Ngọc Lâu?- ” Ý của Âu Dương bang chủ...”- Suy nghĩ của Lê Hoa xoay chuyển liên tục, mục đích của hắn đơn giản là làm cho Thạch Ngọc Lâu chết. Chỉ cần người đã chết, ai ra tay kỳ thật cũng không sao cả! Bất quá, nếu như là bang chủ của Thiên Thủy sơn trang tự mình ra tay, như vậy nếu muốn báo thù, tự nhiên là sẽ không tìm đến Lê Hoa cung của hắn!
Trong lòng thầm tính toán, Lê Hoa nghĩ tới nghĩ lui, tiện nghi này cho Âu Dương Vân lấy cũng không có gì không tốt. Quyết định xong, Lê Hoa nói:
“Vậy Âu Dương bang chủ xin mời động thủ đi!”
“Tại hạ trước đa tạ cung chủ!”- Âu Dương Vân vẫn là một bộ hòa ái, hướng Lê Hoa nói tạ ơn, hắn xoay người hướng Thạch Ngọc Lâu đi tới.
“Thạch bang chủ, cái gọi là có oán báo oán, có thù báo thù. Hôm nay cùng lúc gặp hai cừu gia, nhất định là khó thoát khỏi cái chết a! Bất quá, liền một kiếm đâm xuyên qua ngươi như thế, thật sự là không có cảm giác chiến thắng a!”- Âu Dương Vân vừa cảm thán vừa đến gần Thạch Ngọc Lâu.
* vải lụa mỏng( vũ khí của các chị ấy đấy ạ, đề nghị liên tưởng đến dải lụa làm vũ khí cho Tiêu Long nữ trong Thần Điêu Đại Hiệp cho dễ tưởng tượng