Thiên Thủy Sơn Trang Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 20



Tiêu Lăng Lang giữ được cái mạng nhỏ của mình, hắn dắt ngựa, vác hành lý đi phía trước, Thạch Ngọc Lâu cùng Âu Dương Vân lặng lẽ sóng vai chậm rãi bước sau

Âu Dương Vân cứ luôn liếc nhìn Thạch Ngọc Lâu bên cạnh, muốn nói cái gì nhưng lần nào cũng chẳng tìm được lời thích hợp. Hai người đã có xích mích với nhau trong một khoảng thời gian dài như vậy, hiện tại thì ngay cả thuộc hạ trong hai bang cũng không ít kẻ đã có thể nhìn ra tơ tình vạn sợi giữa hai người... Chẳng lẽ, sau lần xuất hành này tất cả thật sự nhất thiết cần có sự cải biến!?

” Ngươi về sau có tính toán gì không? Không bằng...chúng ta giảng hoà đi!”- Thạch Ngọc Lâu trực tiếp hỏi, hắn vẫn muốn tìm Âu Dương Vân giảng hòa, như bây giờ, tựa hồ là cơ hội giảng hoà rất tốt. Nếu lần này lại bỏ qua, ai biết đến khi nào mới có cơ hội nữa.

Quay đầu nhìn lại gương mặt Thạch Ngọc Lâu vì không được tự nhiên mà hơi ửng đỏ một chút, Âu Dương Vân cười khẽ.- “Giải hòa? Được! Ngươi sau khi trở về nói với thuộc hạ của ngươi, về sau đừng cùng Thiên Thuỷ sơn trang chúng ta đối nghịch”

” Ngươi tại sao không nói với thuộc hạ của ngươi như vậy.”- Thạch Ngọc Lâu giận trừng mắt một cái, Âu Dương Vân này sao lòng dạ lại hẹp hòi đến thế? Ngay cả một bước nhỏ vậy thôi cũng không chịu nhường.

” Ngươi còn không có đáp ứng ta, đem Độ Kiếm Minh nhập vào Thiên Thủy sơn trang đâu.”- Âu Dương Vân vừa nghĩ tới Độ Kiếm Minh có thể lọt vào trong tay mình, tâm tình lại không ngừng nhảy nhót.

Thạch Ngọc Lâu chán nản, Độ Kiếm Minh chính là tâm huyết của hắn mấy năm nay, Âu Dương Vân này còn dám nói ra câu đó.- ” Thiên Thủy sơn trang các ngươi sao không đến chỗ chúng ta? Dựa vào cái gì lại là chúng ta phải đến đó?”

“Ai... Mấy chuyện thế này, muốn ta phải nói rõ ràng thật không có ý nghĩa! Ta là nghĩ, Độ kiếm Minh này có thể làm của hồi môn cho ngươi, ngươi cũng đã là người của ta, vậy cái gì của ngươi cũng không thành của ta sao!”- Âu Dương Vân từ tốn nói, loại đại lễ này, tất nhiên là phải nhận lấy rồi! Hơn nữa, song phương đều có thể vô cùng hoan hỉ!

“...Ngươi đã sớm là người của ta, hơn nữa ta không ngại ngươi đem theo cái đuôi Ngu Tương Xuân kia cùng nhau đến đâu.”

Thạch Ngọc Lâu giận đến nỗi muốn hộc máu. Chỉ cần Âu Dương Vân đừng giữ chủ ý muốn nhắm đến Độ Kiếm Minh của hắn, những thứ khác đều dễ nói chuyện. Nhưng mục tiêu của Âu Dương Vân cứ khăng khăng nhất định muốn nhằm vào Độ Kiếm Minh không chịu buông tay.

Âu Dương Vân ngừng bước, quay người đối diện với Thạch Ngọc Lâu. Hắn sao lại nhắc đến sư đệ làm gì?- ” Sư đệ ta không phải là cái đuôi”

Hắn cẩn thận đánh giá sắc mặt Thạch Ngọc Lâu, nửa nheo mắt lại hoài nghi hỏi: “Ngươi....có phải rất thích khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Tương Xuân?”- Sư đệ hắn quả thật rất đẹp, nếu Thạch Ngọc Lâu thật sự thích Ngu Tương Xuân... ánh mắt Âu Dương Vân bắt đầu hung hiểm, tay cũng ấn lên chuôi kiếm. Thạch Ngọc Lâu là của người của hắn, người khác đừng hòng động tới một ngón tay, mà ánh mắt hắn cũng không được phép nhìn ai ngoài Âu Dương Vân này hết!

Ta phi! Ai thèm thích cái đồ vô dụng chỉ được mỗi cái mặt trắng kia? Ta đây có mắt không tròng vậy sao! Thạch Ngọc Lâu xoay người ném cho Âu Dương Vân một ánh mắt xem thường.- ” Như Ngu Tương Xuân được coi là đẹp? Chỉ có người mù mới có thể nói hắn là mỹ nhân. Ngược lại ngươi, lúc trước ôm hắn tình nồng ý mật, nói không chừng là chính ngươi muốn một mình độc chiếm hắn đi!”

” Hắn là sư đệ của ta! Là sư đệ giống như ruột thịt!”- Khẩu khí của Âu Dương Vân cũng nặng thêm, sư đệ của hắn kia dù có đẹp hơn nữa, hắn cũng đã nhìn y từ khi nhỏ xíu lớn lên từng chút một, ai lại đối với chính người nhà mình có tâm tư sai lệch! Thạch Ngọc Lâu này lại ngậm máu phun người.

” Sư đệ thì đã làm sao? Chính ngươi lúc trước nói, lúc động tâm thế này, không cần quan tâm có phải người trong nhà hay không.”

“Ta từng nói lời này?”

“Đương nhiên!”

“Cho dù từng nói qua, ta bây giờ cũng có thể thay đổi.”

“...Ngươi, ngươi đấy,tự lời mình nói còn phải sửa lại, còn có tư cách gì để đứng đầu một bang!”

“Ta thay đổi lời nói của minh, chẳng có quan hệ gì đến việc ta có tư cách làm bang chủ hay không. Ngược lại ngươi, lúc nào cũng làm việc theo cảm tính, làm thuộc hạ của ngươi nhất định là cực kỳ vất vả.”

“Ngươi nói bậy! Thuộc hạ của ta nào có vất vả như thuộc hạ của ngươi”

“Bọn họ vất vả chỗ nào? Một đám đều là hàng ngày chời đùa, rất vui vẻ.”

“......”

“......”

Tiêu Lăng Lang dắt ngựa đi phía trước, dựng cái tai lên không bỏ qua bất cứ một tiếng động gì phía sau. Hai vị bang chủ nói chuyện từ giảng hoà cho đến sát nhập hai bang lại nhảy đến nhị trang chủ rồi lại đến xem thuộc hạ của ai hạnh phúc hơn... Tiếng cãi nhau của bọn họ hắn thu hết thảy vào tai không sót một chữ. Đưa cánh tay quàng lên cổ con ngựa, Tiêu Lăng Lang nhỏ giọng thì thầm cùng con bạch mã .

“...Chỉ sợ làm thuộc hạ của hoàng đế có khi còn thoải mái hơn thuộc hạ của bọn họ! Bọn họ lại còn có mặt mũi bảo thuộc hạ nhà mình được sống thoải mái? Chuyện này nếu để cho các huynh đệ trong hai bang biết, còn không kéo nhau bỏ bang tập thể a! Sớm biết rằng bọn họ ăn no liền cãi nhau, ta sẽ không cho con thỏ kia đâm vào gốc cây đâu, để bọn họ chịu đói, thiên hạ này mới có thể thái bình một chút! Ngươi nói có phải không!?”- Con bạch mã tựa như đáp lại lời Tiêu Lăng Lang gật gật đầu, còn lấy đầu mình thân mật cọ cọ vào vai hắn.

“Đi thôi, đi thôi...”- Tiêu Lăng Lang lôi kéo con bạch mã càng chạy càng nhanh, miễn cho lúc các bang chủ lôi kiếm ra nói chuyện với nhau, nhất thời không quen chỉ có hai người đơn đả độc đấu (chỉ hai người đánh với nhau), mà kéo hắn cùng con bạch mã ra liều mạng làm nền cho kiếm thuật cao cường phong thái hoa lệ của mình.

Ba người một ngựa đi đi dừng dừng, vượt qua cái trấn nhỏ gặp thích khách kia, tiếp tục đi về phía trước vài ngày, đi vào một trấn lớn. Tiêu Lăng Lang cùng Nhạc Ly mỗi ngày dùng bồ câu trao đổi thông tin với nhau, lại vẫn không có tin gì về thích khách. Vấn đề tình cảm của Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu ở trong mắt Tiêu Lăng Lang cũng không có gì tiến bộ, hai người vẫn cứ như cũ, cứ  không có việc gì cũng phải cãi nhau ầm ĩ, cãi đến khi không cãi nổi nữa, liền rút vũ khí ra đánh một trận. Bất quá Tiêu Lăng Lang ít nhất cũng nhìn ra, mồm mép của bang chủ Âu Dương Vân nhà hắn so ra lợi hại hơn, bởi vì mỗi lần đều là Thạch Ngọc Lâu rút vũ khí ra trước.

Cứ rên rỉ mà vượt qua từng ngày, Tiêu Lăng Lang càng lúc càng buồn bực. Hai vị bang chủ còn tiếp tục tranh cãi như vậy, sau khi trở về có phải chiến tranh ở Bàn Long sơn có phải sẽ càng thường xuyên hơn không!?

Đến trấn trên, phân đường của Thiên Thuỷ sơn trang cùng Độ Kiếm Minh lại là đại môn đối diện đại môn. Hai vị bang chủ đi qua cửa, người đi ta đến đều cứ như là đi tản bộ ở nhà mình, tình hình này coi như là an ủi duy nhất đối với Tiêu Lăng Lang. Nếu quay về Lạc Dương, hai vị bang chủ cũng có thể cùng nhau đem đại môn của bang phái đối phương coi như cổng nhà mình ra vào qua lại giống bây giờ, chỉ sợ rất nhiều bang chúng đều sẽ cảm động đến rơi lệ!

Âu Dương Vân ngồi trong phân đường của Độ Kiếm Minh cắn hạt dưa, bên cạnh hắn là Thạch Ngọc Lâu đang phải xử lý bang vụ (công việc trong bang). Âu Dương Vân đem vỏ hạt dưa phun xuống mặt đất, thò tay giựt bút trong tay Thạch Ngọc Lâu.- ” Ngừng một chút, cùng tay ngẫm lại mấy vấn đề.”

“Vấn đề gì?”- Thạch Ngọc Lâu từ bỏ ý nghĩ muốn đi lấy một cây bút khác trong đầu, chỉ cần Âu Dương Vân có tâm muốn cắt ngang công việc của hắn, thì hắn cũng đừng mong tiếp tục làm được.

“Chúng ta vẫn đi về hướng nam, phương hướng chắc là không sai đâu. Nhưng tại sao phân đường bên này lại nói không có tin tức của Tương Xuân?”- Âu Dương Vân đối với chuyện này luôn canh cánh trong lòng, người trong Thiên Thuỷ sơn trang cho dù có muốn trêu cợt bang chủ hắn đây, nhưng cũng sẽ không đem việc nhị trang chủ mất tích ra đùa giỡn đi!

Thạch Ngọc Lâu ngả người dựa sát vào lưng ghế, việc của Ngu Tương Xuân hắn không quan tâm. Nhưng một ngày chưa tìm được Ngu Tương Xuân trở về, chỉ sợ Âu Dương Vân liền một ngày không đem tâm tư để trên người hắn.

” E rằng tên đường chủ ở Huyền Yến thành kia ngay từ đầu đã lừa ngươi.”- Có lẽ Ngu Tương Xuân căn bản là không đi về hướng nam đâu. Thạch Ngọc Lâu bình tĩnh nói.

“Sẽ không, “- Âu Dương Vân trầm giọng đáp: “Ta hỏi Lăng Lang, Tương Xuân đúng là sau khi ra khỏi cửa tây của Huyền Yến thành đã đi về hướng nam, mà chúng ta thì ra cửa nam đi về hướng nam. Tuy rằng đường đi không giống nhưng đều là cùng phương hướng. Hơn nữa bất kể Tương Xuân đi cửa nào, vẫn là rừng núi chúng ta đi, đều phải đi qua trấn nhỏ lúc trước, lại đi về phía trước, tất nhiên là sẽ đến chỗ này. Vấn đề là người trong phân đường nói cho ta biết, đám Tương Xuân ngay cả trấn nhỏ kia cũng chưa đi qua.”

Thạch Ngọc Lâu trầm mặc. Ngu Tương Xuân này, rốt cuộc là chạy đến chổ nào đây? Hai người bây giờ gần như bị kẹt lại ở trấn này, không có tin tức của Ngu Tương Xuân, bọn họ căn bản là không biết nên đi đâu đến đâu nữa.

Hai người đều rơi vào trầm mặc, yên lặng uống trà, mùa hè đã sắp trôi qua, thế nhưng gió buổi chiều vẫn là cực kỳ oi bức.

“Bang chủ bang chủ! Có tin tức!” Tiêu Lăng Lang một đường chạy tới, quơ quơ tờ giấy trong tay.- “Nhạc Ly báo tin đến, đã tìm được tung tích của nhị trang chủ rồi, hơn nữa tin tức của thích khách cũng đã tra được.”

Âu Dương Vân để chén trà trong tay xuống, đối với tin tức đột nhiên xuất hiện này có phần không phản ứng kịp. Ban nãy hắn còn đang suy tư xem chuyện này rốt cuộc nhầm lẫn bắt đầu từ chỗ nào, mà hiện tại Tiêu Lăng Lang lại mặt mày mừng rỡ chạy tới nói có tin tức...

“Nói mau, là tin gì!”- Âu Dương Vân bình tĩnh hỏi.

“Tin tốt, hai cái đều là tin tốt. Bất quá, đến cùng một lúc lại thành tin không được tốt lắm, ta cũng không biết.”- Tiêu Lăng Lang cười hì hì giơ bức thư trong tay.- “Nhạc Ly gưỉ thư, nói là mấy ngày trước đã tìm được tung tích của nhị trang chủ rồi. Nhị trang chủ đang trên đường quay về sơn trang, hôm nay chắc hẳn đã an toàn về đến trang rồi đi. Còn có, thích khách ngày đó ám sát hai vị là người của “ Kinh môn”, môn phái này chỉ có hai mươi mấy người, chủ yếu là sát thủ với thích khách.”

“Tin tốt! Thật sự là tin tốt.”- Âu Dương Vân nhếch mày, cười như không cười. Sư đệ đã sắp an toàn về đến nhà, tin tức này đã đủ làm cho hắn an lòng. Hơn nữa tin tức của thích khách cũng có, chỉ cần tìm được môn phái này đến tra hỏi một chút là có thể biết được ai là kẻ có gan dám đắc tội với người đứng đầu Thiên Thuỷ sơn trang là hắn đây. Đương nhiên, thủ đoạn “ hỏi một chút” cũng có rất nhiều loại đấy! Âu Dương Vân ngoài mặt cười nhẹ như gió thổi mây trôi, trong lòng lại đang sóng lớn cuồn cuộn. Đã nhiều năm không ai dám động vào Thiên Thủy sơn trang, hắn thật muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu có cam đảm dám đi mua sát thủ giết người!

“Vậy ngươi tại sao lại nói đến cùng một lúc không biết có thể tính là tin tức tốt không?” – Tâm trạng của Âu Dương Vân dần dần thoải mái, câu hỏi cũng ôn hoà hơn rất nhiều.

“Hắc hắc ~~ này a...”- Nét tươi cười của Tiêu Lăng Lang nhìn qua có vẻ là đang rất vui sướng khi thấy người gặp họa, hắn xa xôi nói:

“Bang chủ a, ngươi nhất định không thể tưởng tượng được, hiện tại đồng hành cùng nhị trang chủ chính là đám người của “Kinh môn” đó. Hơn nữa, theo thư của Nhạc Ly nói thì, môn phái này đã bị nhị trang chủ thu phục, chủ động đến xin gia nhậpThiên Thủy sơn trang, lần này là cùng nhị trang chủ trở về ổn định cuộc sống.”

Âu Dương Vân lúc này có muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi. Hắn quay đầu cùng Thạch Ngọc Lâu hai người đưa mắt nhìn nhau, bản lĩnh của Ngu Tương Xuân hai người bọn hắn biết rất rõ, một người như vậy sao có thể thu phục cả một môn phái? Hơn nữa còn là một môn phái thích khách võ công cao cường...

Thạch Ngọc Lâu nghi hoặc hỏi dò: ” Trên thư kia có nói Ngu Tương Xuân dùng phương pháp gì để thu phục cả một môn phái thích khách không?”

“Có nói.”- Tiêu Lăng Lang chậm rãi gật đầu, hắn nghiêm mặt, nghiêm túc nói ra bốn chữ.” Dĩ đức phục nhân!” (lấy đức thu phục lòng người)

Phốc! Âu Dương Vân mới vừa uống vào một ngụm trà lại toàn bộ phun ra.

Vẫy vẫy tay kêu Tiêu Lăng Lang lui ra, Âu Dương Vân đóng cửa, thong thả bước đi qua lại trong phòng, trong đầu hắn đang nhanh chóng tính toán những khả năng có thể. Trái lại Thạch Ngọc Lâu, khiếp sợ lúc đầu nhưng thật ra sau đó rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn bộ dạng Âu Dương Vân đang cho rằng sự việc rất nan giải kia, nhàn nhàn nói: “Ta đã nói rồi, sư đệ ngươi sao có thể cam tâm chỉ làm Nhị trang chủ? Thiên Thuỷ sơn trang này nguyên bản phải là của hắn, chỉ cần có hắn ở đây, vị trí bang chủ này của ngươi cũng đừng mong ngồi được an ổn, một ngày nào đó sẽ bị hắn đòi trở về.”

” Đừng nhiều lời. Sự việc còn chưa tới bước đó.”- Âu Dương Vân thầm nhíu chặt lông mày, hắn không phải không nghĩ tới sư đệ sẽ có một ngày muốn hắn giao ra vị trí bang chủ, nhưng thực lực của sư đệ không có khả năng phát động toàn bộ Thiên Thuỷ sơn trang được. Hơn nữa, cho dù sư đệ muốn làm bang chủ, người trong bang có đồng ý hay không còn là vấn đề khác. Thế nhưng, môn phái thích khách kia là chuyện gì xảy ra? Còn có, vụ ám sát mấy ngày hôm trước, chẳng lẽ chính là sư đệ bày mưu đặt kế?

Nghĩ đến đây, Âu Dương Vân cũng không khỏi trong lòng phát lạnh. Mấy năm nay hắn đối xử với Ngu Tương Xuân không tệ, tuy rằng vẫn tận lực không cho y tiếp xúc với chuyện giang hồ, nhưng sự mất tích của Ngu Tương Xuân lần này, lại hoàn toàn phá nát tính toán của Âu Dương Vân.

Ngu Tương Xuân đối với sư huynh như hắn đây luôn có thừa kính trọng, hơn nữa y cũng luôn nghe theo nguyện vọng của sư phụ, hành sự ngoan ngoãn thuận theo sư huynh. Âu Dương Vân không thể tưởng tượng nổi sư đệ không có tâm tư mưu trí gì kia lại thật sự phái thích khách đến ám sát hắn cùng Thạch Ngọc Lâu.

Vậy thì rốt cuộc trong nửa tháng ngắn ngủi Ngu Tương Xuân ở ngoài này đã gặp những thứ gì, có thể khiến y tìm được một môn phái thích khách? Ngu Tương xuân sẽ có thế lực của chính mình trong Thiên Thuỷ sơn trang, đúng là việc Âu Dương Vân không hi vọng phải thấy nhất. Chẳng lẽ...thật sự phải cùng sư đệ tranh đoạt chức bang chủ này sao! Âu Dương Vân thở dài một tiếng, đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn không thể tránh được kết quả như thế sao!

“Ta phải trở về. Lập tức trở về đi.”- Vẻ mặt Âu Dương Vân giống như sắt lạnh- “Ngươi thế nào? Có muốn cùng trở về không?”- Hắn quay đầu hỏi Thạch Ngọc Lâu. Thạch Ngọc Lâu nếu không trở về, chuyện hắn lo lắng nhất rất có thể sẽ xảy ra.

” Muốn ta trở về giúp ngươi đoạt lại Thiên Thủy sơn trang?”- Thạch Ngọc Lâu nhếch mày hỏi. Nếu Ngu Tương Xuân thật sự đoạt lại  chức bang chủ cũng không có gì không tốt, Âu Dương Vân dẫu có nhẫn tâm, cũng không thể thật sự giết sư đệ hắn. Có lẽ cứ như vậy, Âu Dương Vân có thể thấy Thiên Thuỷ sơn trang hết hi vọng mà đến Độ Kiếm Minh của hắn. Sau đó hai người lại liên thủ lật đổ Thiên Thủy sơn trang... Bất quá, Âu Dương Vân chỉ sợ sẽ không muốn đi! Bắt tự hắn đi lật đổ Thiên Thủy sơn trang, chỉ sợ so với từ trên người hắn cắt đi mấy khối thịt càng thêm thống khổ!

Quên đi, liền cùng hắn trở về thôi!

” Được, được. Trở về. Trở về xem tên vô dụng kia có thể làm nên việc lớn gì kinh thiên động địa. Bất quá chuyện này có lẽ đều do ngươi tự mình đa tâm (tự mình nghĩ quá nhiều). .. Thiên Thuỷ sơn trang lớn như vậy, làm sao có thể dễ dàng đổi chủ?”- Thạch Ngọc Lâu cười cười. Trước kia, Âu Dương Vân luôn cười nói hắn chấp niệm quá sâu, kỳ thật chấp niệm của Âu Dương Vân hắn chỉ sợ còn sâu hơn nữa!

Âu Dương Vân nghe vậy, tiến lên vài bước đi đến trước mặt Thạch Ngọc Lâu, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi ngực tựa hồ dán cùng một chỗ, trên mặt Âu Dương Vân vẫn là nụ cười trầm tĩnh, trong nét cười kia có ôn nhu cùng tín  nhiệm nói không nên lời mà cũng là nói không bao giờ đủ.- “Ta chỉ biết, ngươi không có khả năng nhìn ta một mình đơn độc chiến đấu...”- Âu Dương Vân khép mắt lại, châm rãi đưa khuôn mặt mình kề sát Thạch Ngọc Lâu, hai người dán sát vào nhau, động tác hết sức tự nhiên.

Thạch Ngọc Lâu ôm lấy đầu vai Âu Dương Vân, trong lòng không nén được một tiếng thở dài. Âu Dương Vân ơi là Âu Dương Vân, chân tâm của ngươi vĩnh viễn không thể bỏ đi chút mưu tính, thế nhưng cho dù ta đã biết như vậy, lại vẫn cứ một lần rồi hai lần, lại ba lần cứ để mặc cho ngươi như vậy ( hic, câu này dịch mãi không thoát ý, đại để là bạn Lâu biết tính bạn Vân xấu nhưng vẫn cứ một lần rồi lại một lần nữa chấp nhận và chiều theo)

” Nếu Tương Xuân thật sự muốn đòi lại chức bang chủ, ngươi có thể giúp ta đoạt về lại không?”- Âu Dương Vân kề sát môi Thạch Ngọc Lâu thì thào hỏi.

” Còn có thể làm sao bây giờ? Cũng không thể để ngươi đem Độ Kiếm Minh của ta đi làm ẩu được! Tất nhiên là phải nghĩ biện pháp giúp ngươi đoạt lại chức bang chủ rồi.”- Thạch Ngọc Lâu bất đắc dĩ trả lời. Nếu hắn không chịu giúp, Âu Dương Vân khẳng định sẽ mang theo tâm phúc của hắn ở Thiên Thuỷ sơn trang đi làm mấy chuyện hắn không tính toán trước nổi.

Âu Dương Vân không thèm nói lại, chỉ dùng hai tay gắt gao ôm lấy Thạch Ngọc Lâu, cười rất dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.