Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 209: Bàn chuyện xấu chính nghĩa



Cố Ngữ Yên luyện thành công đan dược cấp tám, chất lượng trung phẩm, Hồi Khí đan. Đan dược như tên có thể hồi lại nguyên khí trong thời gian chưa đến một tách trà, tuy nhiên loại đan dược này một tháng chỉ có thể sử dụng tối đa hai viên mà thôi. Vô Biên đại sư tiến đến bên cạnh Cố Ngữ Yên, ông mỉm cười chìa tay về phía nàng. Cố Ngữ Yên đưa viên Hồi Khí đan cho Vô Biên đại sư.

Lão nhân gia chép chép miệng.

“Chất lượng trung phẩm, không tệ không tệ.”

Cố Ngữ Yên nhìn viên Hồi Khí đan mình luyện ra, nàng vừa đột phá bát phẩm cách đây không lâu, vẫn chưa thành thục, đan dược cũng chỉ ở tầm trung phẩm.

“Nha đầu, ngoài Hồi Khí đan này ra, ngươi còn luyện được loại đan dược bát phẩm nào hay không?”

Cố Ngữ Yên không cần suy nghĩ, ngay lập tức đáp lời.

“Hồi Sinh đan.” Hơn nữa nàng luyện Hồi Sinh đan, cấp bậc chính là thượng phẩm a.

Vô Biên đại sư vừa nghe đến cái tên Hồi Sinh đan thì liền biết ngay là do tiểu đệ Vô Phòng của mình chỉ dạy cho nghĩa tôn nữ.

“Nha đầu đến Thiên Vũ đại lục luyện đan sư cũng cần giấy thông hành, cầm lấy thứ này mà dùng.”

Cố Ngữ Yên nhận lấy một miếng kim loại, à không…là vàng nha, hơn nữa còn là vàng nguyên chất, bên trên được khắc hình của tám loại thảo dược cơ bản, thông dụng. Cái này chắc hẳn là chứng nhân luyện đan sư bát phẩm đi. Cố Ngữ Yên vui vẻ nhận lấy, nàng cúi đầu đa tạ Vô Biên lão nhân gia.

“Nha đầu, vừa nãy ta nhìn thấy ngươi là đang nghiên cứu sách y thuật, lại là sách liên quan đến chuyện thai nghén của nữ nhân, nha đầu ngươi…”

Vô Biên đại sư nói đến đây thì ánh mắt không tự chủ mà quét một lượt người Cố Ngữ Yên, dừng lại ở phần bụng bằng phẳng như sàn nhà. Cố Ngữ Yên thấy vậy liền hiểu ngay Vô Biên đại sư nghi hoặc nàng mang thai. Cố Ngữ Yên bật cười, chỉ tay vào bụng mình, nàng nói.

“Vô Biên lão nhân gia, chỗ này không có hài tử nào đâu. Ta nghiên cứu y thuật liên quan đến thai nghén của nữ nhân là muốn dùng lên người khác.”

Vô Biên nói cho cùng thì vẫn là sư huynh của Vô Phong, nghe đến mấy chuyện như thế này trong lòng cũng nảy sinh tò mò, có chút ham vui. Nói ra thì ông cũng có một chút tính nết của lão ngoan đồng.

“Nha đầu, nha đầu, nói lão già ta nghe thử ngươi muốn làm cái gì?”

Cố Ngữ Yên nhìn Vô Biên.

“Vô Biên lão nhân, giữa ta và Lam phủ có việc riêng phải xử lý, nếu nói thẳng ra thì có thể xem là có thù, việc ta làm đương nhiên là gây bất lợi cho Lam phủ.”

Vô Biên hiểu ý của Cố Ngữ Yên, nàng là đang muốn nói rõ với ông, nàng đối đầu với Lam phủ, chuyện này là việc riêng của nàng, nếu ông thấy bất tiện thì không nên nhúng tay vào, cũng không nên biết đến. Nhưng mà Vô Biên đại sư ông là người nào chứ? Ông lại sợ cái Lam phủ kia sao? Hơ hơ nhưng mà Lam phủ kia thật sự rất to đó.

“Nha đầu, lão nhân ta xưa nay không quản thế sự, cũng không quan tâm cái gì tư thù, cái gì Lam phủ, lão nhân ta chỉ biết người quen và người lạ, trò vui và trò không vui. Lam phủ đối với lão nhân ta mà nói, cũng không thuận mắt lắm, cả nhà diễn trò giả nhân nghĩa đạo đức.”

Cố Ngữ Yên gật gù, cái này thì Vô Biên đại sư nói rất đúng, trên đời có rất nhiều kẻ xấu thích mạo danh quân tử.

“Vô Biên lão nhân, ta chính là muốn làm như thế này…”

Cố Ngữ Yên nói sơ qua ý định náo loạn Lam phủ cho Vô Biên lão nhân nghe, ông gật gù tán thành nhưng sau đó ông lại nheo mắt.

“Nha đầu, vẫn là thêm chút thế này…”

“Hảo ý tưởng, như vậy càng hay…”

“Hay là dùng cái này…”

“Không không, như vậy khoa trương quá, có thể bại lộ, vẫn là dùng cái kia…”

Hai người bàn mưu chuyện xấu mà hứng chí bừng bừng, người ngoài nhìn vào còn tưởng là cả hai đang bàn chuyện luyện đan, vừa khám phá ra loại đan dược nào mới. Nói thật là cảnh tưởng nghiêm túc, đầy mùi chính nghĩa.

Cố Ngữ Yên sau khi bàn bạc xong với Vô lão nhân gia thì nàng mỉm cười chìa tay về phía ông.

“Vô Biên đại sư, mấy loại nãy giờ chúng ta bàn đến, chắc hẳn là đại sư đều có?”

Cố Ngữ Yên bày ra nụ cười rất là ngọt ngào, hữu lễ. Dược liệu thì trong không gian huyễn tưởng của nàng đúng là không có thiếu nhưng mà ngoài dược liệu luyện đan thì vẫn cần thêm vài món khác. Hiện tại có thể móc túi trực tiếp tại đây, hơn nữa hành sự trong Công Hội Luyện Đan Sư, người Lam phủ cũng không nghĩ đến được, càng không thể nghi ngờ.

Vô Biên đại sư ánh mắt lườm Cố Ngữ Yên, kết quả vẫn là không làm mặt lạnh được quá ba giây đã bật cười. Ông nhanh chóng dẫn nàng đến phòng bếp của Công Hội Luyện Đan sư, hai người bắt đầu tìm kiếm thực phẩm cần thiết, xay xay giã giã, nghiền nát, đánh giá chất lượng. Đây chính là khung cảnh khi luyện đan sư vào bếp, à không khi bạn có đam mê luyện đan mà ba mẹ bắt đi làm đầu bếp mới đúng.

Qua một canh giờ, thành phẩm sơ khai đã có.

“Vô Biên lão nhân gia, phiền người xử lý tiếp phần còn lại, cho túi thành phẩm này đi tắm nắng, ba ngày sau tiểu nữ nhất định sẽ đến lấy.”

Vô Biên mỉm cười gật gật đầu. Ha ha sắp có kịch cho ông xem rồi, lần này ở Khai Thiên thành cũng không nhàm chán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.