Hôm nay chính là ngày chọn ra năm người đứng đầu trong đợt đệ tử tiến vào Thánh Cung lần này, cũng chính là năm đệ tử có khả năng tiếng vào nội môn, trở thành đệ tử trung kì.
Nói ra thì sẽ được biết bao nhiêu lợi ích, đỡ được biết bao năm phấn đấu đó.
Còn nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao nhiêu là người, một bước tiến vào hàng ngũ người trẻ tuổi tinh anh tài cao của Khai Thiên thành.
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc vừa bước vào mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người.
“Yên tiểu thư, nàng…” Lam Khải nhìn thấy bóng dáng của Yên Bạch Ngữ liền nhanh chóng tiến đến.
Cố Ngữ Yên quay đầu, nhìn Lam Khải, đầu nhanh chóng nhảy số, tối qua nàng không về Lam phủ, Lam Khải hẳn nhất định sẽ hỏi.
Nàng liền vờ đưa tay lên thái dương, biểu cảm có chút mệt mỏi.
“Bạch Ngữ, nàng cảm thấy không khỏe sao?” Lam Khải rất nhanh liền nhận ra thứ Cố Ngữ Yên muốn hắn phát giác.
Tiểu Hắc ân cần phối hợp, đứng bên cạnh tỷ tỷ, đương nhiên là đứng chen ngang giữa Cố Ngữ Yên và Lam Khải.
“Tỷ tỷ, hôm qua sau khi dùng bữa thì liền nổi hứng luyện đan, tâm huyết quá nên trong người có phần mệt mỏi, nhưng mà Lam công tử yên tâm, tỷ tỷ ta vẫn rất khỏe mạnh.”
“Nhưng mà…hiện tại còn tỷ thí…Yên tiểu thư, nàng ấy…”
Tiểu Hắc nhanh chóng cắt ngang lời của Lam Khải.
“Đúng đúng, hôm nay là ngày tỷ thí, Lam công tử là người trẻ tuổi tài cao của Khai Thiên thành, công tử nhìn giúp hai tỷ đệ chúng ta một chút, những vị xuất hiện ở đây hôm nay đều là anh tài hào kiệt, gia thế thân phận nhất định không tầm thường đi.”
Lam Khải nghe hiểu được ý của Yên Hắc Ngữ chính là đang muốn tìm hiểu đối thủ, dù sao thì biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Thế là hắn liền nhanh chóng bày ra vẻ hiểu biết, nhiệt tình giới thiệu với Tiểu Hắc, dù sao thì trong Khai Thiên thành này người bước vào được tới màn tỷ thí phân hạng, hắn biết cũng không ít.
Lam Khải hướng ánh mắt về phía một nam tử thân khoác lam y, tay cầm trường kiếm.
“Người kia chính là Trường Trạc, hắn được xưng tụng là người trẻ tuổi nhưng có thiên phú kiếm thuật nhất của Trường gia, đại hào môn ở thành Bắc Khai Thiên thành, trước đây biểu ca của hắn là Trường Thiết Nghị trong đợt khảo hạch ba năm trước cũng vững vàng nắm lấy vị trí năm danh ngạch đầu, tiến vào nội môn, trực tiếp trở thành đệ tử trung kỳ.”
Tiểu Hắc ra chiều gật gù, sau đó ánh mắt của tiểu hồ ly nhìn qua Lam Khải, ha ha hắn biết ngay là tên Lam Khải này đang nhìn vị cô nương y phục màu hường phấn kia mà, nhìn đúng là dịu dàng hiền thục nha, như một nụ hoa hồng mới nở.
“Khụ khụ.”
Lam Khải ho khan hai tiếng, để che giấu đi sự lúng túng của mình.
“Cô nương kia…” Yên Hắc Ngữ mở miệng gợi ý trước.
Lam Khải lại tiếp tục ho khan.
“Khụ, khụ…cô nương kia là người của Kinh gia, Kinh Tiểu Nhược, Kinh gia nổi danh với tốc độ thi triển võ kỹ nhanh chóng, thần sầu.
Có điều so với Trường gia thì Kinh gia không được tính là hào môn, bọn họ xuất thân là thương nhân, là một đại hào phú quý.
Kinh Tiểu Nhược, nàng ta chính là con gái út của gia chủ Kinh gia, năm nay hẳn là…tầm mười chín, hai mươi tuổi.”
Tiểu Hắc lại bày ra vẻ gật gù hiểu chuyện, đùa à, đến tuổi tác con gái nhà người ta cũng biết rõ như vậy, cái tên Lam Khải này…thông tin đúng là đáng sợ quá đi mất.
Nó cũng chỉ muốn kiếm cớ nói chuyện một chút, giải vây cho chủ nhân mà thôi.
Chứ thử tưởng tượng xem, nếu Bạch Khả Ái đáng yêu của nó biết nó đang…bàn luận…ừ đúng chính là bàn luận, nhưng mà là bàn luận về nữ nhân với một tên tra nam như Lam Khải…cái kết…thôi đừng suy nghĩ.
Cố Ngữ Yên đứng bên cạnh cũng hóng tai nghe một chút, ừ thì nàng cảm thấy biết người biết ta cũng là một ý kiến không tồi mà.
Hơn nữa hiểu biết của Lam Khải cũng phải nói là sâu sắc đó.
Lúc này đôi tỷ muội Giang Thẩm Nguyệt và Giang Thẩm Thục cũng đến, Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc như thường lệ, mỉm cười xã giao, hữu lễ hữu lễ.
Cố Ngữ Yên lúc này không phải là muốn chú ý đâu, nhưng mà ừ thì…trên cổ của Giang Thẩm Thục tiểu thư hình như là bị “côn trùng cắn”, ừm nàng ta còn cố ý để lộ ra như vậy, muốn nàng không thấy cũng là chuyện lạ.
Không biết Giang Thẩm thục làm như vậy là có ý gì đây?
Mà nàng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì tới lượt nàng lên đài rồi đó.
Đối thủ của Cố Ngữ Yên chính là nam tử trường kiếm, Trường Trạc, không biết nên nói nàng xui rủi hay may mắn đây.
Bởi vì theo đánh giá của Cố Ngữ Yên thì Trường Trạc chính là một đối thủ đáng gờm, nếu có thể đả bại người này thì thứ hạng đầu của bảng khảo hạch, đến chín mươi phần trăm là lọt vào tay nàng rồi nhưng mà nàng cứ cảm thấy, người nam tử này có cái gì đó không đúng lắm.
Thái độ của hắn đối với đợt khảo hạch này không giống những người khác, nói không chừng, nàng và hắn như nhau, đều là kẻ vì mục đích riêng mà đến.