Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 213: Độ Kiếp Kỳ



Sau khi rời đi, Long Kình Thiên bay một mạch ra ngoài Băng Sơn Hải Vực, vài ngày sau ra khỏi khu vực này.

- Lão đại, chúng ta đang ở đâu vậy?

Ra khỏi Băng Sơn Hải Vực, Cửu Vĩ Thiên Miêu hỏi.

- Ma Thần Chiến Trường.

Long Kình Thiên đáp.

- Thượng Cổ Ma Thần Chiến Trường?!

Cả ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu cùng thốt lên.

- Đúng vậy.

Long Kình Thiên gật đầu.

- Lão đại, thật sự phải đến Thượng Cổ Ma Thần Chiến Trường sao?

Cửu Vĩ Thiên Miêu có chút không dám tin, hoặc có thể nói hắn không hiểu Long Kình Thiên vẫn muốn đến Thượng Cổ Ma Thần Chiến Trường làm gì.

Dù sao Cửu Sắc Hoa, Vô Diệp Tử Quả và Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm đều đã tìm được rồi.

- Thần khí của Thượng Cổ Ma Thần Chiến Trường là đồ tốt, lẽ nào ngươi không muốn tu luyện trong đó?

Long Kình Thiên nói.

Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu khựng người.

Với người khác mà nói thì Thượng Cổ Ma Thần Chiến Trường là cấm địa, nhưng với bọn Long Kình Thiên thì lại là bảo địa!

Long Kình Thiên vẫn muốn xây động phủ, mà Thượng Cổ Ma Thần Chiến Trường chính là nơi tốt nhất cho hắn.

Hồi đó rời khỏi Tà Thần Cung hắn đã có ý định này, chỉ cần đến Băng Xà Đảo tìm thấy ba loại linh dược Kim Giác Thảo là hắn quay về Thượng Cổ Ma Thần Chiến Trường tu luyện.

Đương nhiên, ngoài tu luyện ra hắn còn một ý định khác, đó chính là thống nhất Thượng Cổ Ma Thần Chiến Trường!

Chỉ cần thống nhất Thượng Cổ Ma Thần Chiến Trường, khống chế vô số tử linh yêu thú, biến dị yêu thú, bán ma bán thần quái vật, cộng với ma khí ở Thượng Cổ Ma Thần Chiến Trường làm lá chắn tự nhiên, đến lúc đó, dù là Ma Tộc tấn công hắn cũng không sợ.

Nhưng ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu không biết đến ý định này của Long Kình Thiên.

- Chúng ta đi thôi.

Long Kình Thiên nói.

Giờ hắn phải tìm một nơi tu luyện, đột phá Độ Kiếp Kỳ rồi nói.

Một ngày sau, Long Kình Thiên và ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu dừng lại ở một khu rừng rậm.

- Chúng ta ở đây mấy ngày, ba ngươi hộ pháp cho ta.

Long Kình Thiên đến khoảng đất trống trong rừng, nói.

Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu cung kính đáp vâng.

Long Kình Thiên bèn bố trí cấm chế ở xung quanh sau đó lấy ra hai quả Thánh Quả.

- Thánh Quả!

Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy thế kinh ngạc.

Giờ họ mới biết tại sao Long Kình Thiên lại vội đến đây tu luyện thế.

Long Kình Thiên ăn hai quả Thánh Quả, vô số dòng noãn lưu lưu động, chuyển hoá thành từng đợt Tiên Thiên Huyền Khí, Hỗn Độn Đại La Thiên vận chuyển luyện hoá Tiên Thiên Huyền Khí.

Dần dần toàn thân Long Kình Thiên được bao bọc quanh lôi điện, kim vân.

- Lần này chủ nhân sẽ đạt tới Độ Kiếp Kỳ.

Lục Dực Tử Phụng nhìn Long Kình Thiên nói.

Ba người theo Long Kình Thiên lâu như vậy cũng biết cảnh giới hắn tu luyện khác với họ.

Lục Dực Tử Phụng biết cảnh giới tiếp theo của Long Kình Thiên là Độ Kiếp Kỳ, tương đương với Thánh Cấp ở Vị Diện này.

- Nếu đệ tử ở Băng Sơn Hải Vực ăn Thánh Quả sẽ đột phá từ Đế Cấp lên Thánh Cấp, thì chủ nhân chắc chắn cũng sẽ đạt đến Độ Kiếp Kỳ!

Tử Thiên Long Hoàng nói.

Lúc này, Cửu Vĩ Thiên Miêu có phần chán nản:

- Giờ ta đã không phải đối thủ của lão đại, đến khi lão đại đạt đến Thánh Cấp, vậy thì không phải lão đại chỉ cần một ngón tay là đánh bại ta sao?!

Một ngón tay. Truyện được copy tại Truyện FULL

Lục Dực Tử Phụng cười:

- Một ngón tay? Đến lúc đó chủ nhân chẳng cần nửa ngón tay cũng khiến ngươi dở sống dở chết!

Cửu Vĩ Thiên Miêu nghe thế lại càng buồn.

Nửa ngón tay!

Giờ trong bốn người thực lực hắn là yếu nhất. Điều này khiến lòng tự tin Vương Thú của Dị Thú Tộc năm đó của hắn bị đả kích.

- Tiểu Miêu, ngươi không so được với chủ nhân đâu.

Lúc này Tử Thiên Long Hoàng đùa:

- Đương nhiên, ngươi có thể so với Tiểu Phụng. Chưa biết chừng hai năm sau ngươi sẽ đuổi kịp Tiểu Phụng.

Cửu Vĩ Thiên Miêu gọi Tử Thiên Long Hoàng là Lão Long, còn với Tử Thiên Long Hoàng thì Cửu Vĩ Thiên Miêu và Lục Dực Tử Phụng là Tiểu Miêu và Tiểu Phụng.

Thật ra tuy Tử Thiên Long Hoàng nói đùa nhưng cũng không phải hư ngôn. Với tốc độ hồi phục của Cửu Vĩ Thiên Miêu, trong hai năm chắc chắn sẽ hồi phục đến thực lực đỉnh phong năm đó, Thần Cấp thất trùng đỉnh phong, đuổi kịp Lục Dực Tử Phụng.

Đương nhiên với tiền đề là trong hai năm Lục Dực Tử Phụng không đột phá lên Thiên Thần Cảnh.

Hai ngày sau.

Kim vân xung quanh Long Kình Thiên đột nhiên trở nên bất định, những con lôi hệ thần thú bên trên đỉnh đầu cũng không ngừng biến đổi.

Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu giật mình, căng thẳng nhìn Long Kình Thiên.

Chỉ thấy kim vân quanh người hắn không ngừng lan rộng, khí lưu chạy bốn phía.

Trên không trung, lôi điện đan xen, hình thành vô số đạo kiếp vân.

- Đây là kiếp vân gì mà áp lực lớn vậy? Ngay cả Thần Cấp cường giả đột phá Cổ Thần, kiếp vân cũng không mạnh thế này chứ?

Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn lên trời, kinh ngạc nói.

Tử Thiên Long Hoàng và Lục Dực Tử Phụng cũng chấn kinh, đám kiếp vân này tạo ra áp lực khiến Cổ Thần cường giả như Tử Thiên Long Hoàng cũng cảm thấy nặng nề.

- Kiếp vân đã mạnh thế này, lát đến kiếp lôi chắc chắn sẽ cực kỳ khủng bố. Chủ nhân có vượt qua được không?

Lục Dực Tử Phụng không khỏi lo lắng.

- Chắc là được.

Tử Thiên Long Hoàng nói, chỉ là khi cảm nhận uy lực từ kiếp vân hắn cũng không dám chắc chắn.

Kiếp vân cuồn cuộn, áp lực ngày một lớn, không ngừng thai nghén sức mạnh huỷ diệt.

Ba người Tử Thiên Long Hoàng không khỏi thót tim.

Uỳnh!

Đột nhiên kiếp vân vỡ ra một cái lỗ lớn, một đạo lôi long từ trong thoát ra đánh xuống Long Kình Thiên.

Sắc mặt ba người Tử Thiên Long Hoàng đại biến.

Nhưng đúng lúc ấy họ nhìn thấy, khi lôi long đánh lên người Long Kình Thiên thì hắn không hề suy suyển lôi long tan đi, Long Kình Thiên giống như một cái hố đen hút hết sức mạnh kiếp lôi.

- Cái này?!

Ba người chấn kinh.

Rồi lại một đạo lôi long nữa đánh xuống, hết lượt này đến lượt khác. Sau mấy chục lượt cuối cùng kiếp vân tan đi, lôi quang lấp lánh quanh người Long Kình Thiên, một luồng khí tức cường hãn toả ra từ Long Kình Thiên khiến ba người kia bất giác thối lui.

Long Kình Thiên ngồi đó tiếp tục vận công pháp không ngừng hấp nạp sức mạnh trong kiếp lôi tôi luyện thân thể.

Khi kiếp lôi đánh lên người, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn nhận ra lôi điện kim sắc và hắc sắc trong linh hồn chi hải không ngừng lưu động, dường như lại có sự thay đổi.

Một ngày nữa trôi qua, Long Kình Thiên mở mắt.

- Lão đại!

- Chủ nhân!

Thấy Long Kình Thiên tỉnh lại, mấy người Cửu Vĩ Thiên Miêu cùng mừng rỡ bay lại.

Long Kình Thiên đứng dậy.

- Lão đại không sao chứ?

Cửu Vĩ Thiên Miêu không kìm được hỏi. Đây là lần đầu tiên hắn thấy người khác độ kiếp, lại ngồi đó cho kiếp lôi oanh kích!

- Ta có thể có chuyện gì được?

Long Kình Thiên cười, cuối cùng hồi phục đến Độ Kiếp Kỳ rồi, tâm trạng hắn rất tốt, nói với Cửu Vĩ Thiên Miêu:

- Tiếp một chiêu của ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.