Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 272: Không ai dám tranh với ta



- Một trăm hai mươi hai vạn!

Nhưng lão giả đó vừa dứt lời thì lại có người hét.

- Một trăm hai mươi ba vạn!

- Một trăm hai mươi lăm vạn!

Trong hội trường, tiếng trả giá vang lên không ngừng, dù mỗi lần chỉ tăng một hai vạn nhưng sau một lúc giá đã lên đến một trăm năm mươi vạn.

Trong chỗ khách quý ngồi không ai lên tiếng, từ nãy toàn những gia chủ, thái thượng trưởng lão ở bên ngoài trả giá.

- Một trăm sáu mươi vạn!

Cuối cùng, sau khi đến một trăm năm mươi lăm vạn, một người từ trong chỗ khách quý trả giá.

- Hai trăm vạn!

Ngay sau đó lại một người khác từ chỗ khách quý hô.

Hai trăm vạn?!

Chúng nhân kinh ngạc, những người ở bên ngoài vốn định trả giá tiếp bỗng ngừng lại.

Long Kình Thiên nhìn thì người vừa hét hai trăm vạn chính là người thanh niên phục sức kỳ quái kia.

Long Kình Thiên ngồi đó không trả giá.

Hắn biết chắc chắn giá của thiên phẩm lam tinh linh mạch này không chỉ như vậy, giờ có trả giá cũng vô ích.

- Hai trăm linh một vạn!

Cuối cùng thiếu chủ Vu Chân Giáo lên tiếng.

- Hai trăm mười vạn!

Chúng nhân khựng người, nhìn thì thấy lần này là lão giả tóc xám.

- Hai trăm năm mươi vạn!

Một khách quý hô.

- Hai trăm sáu mươi vạn!

- Hai trăm tám mươi vạn!

- Ba trăm vạn!

Từ trong chỗ khách quý không ngừng vọng ra tiếng trả giá, rất nhanh giá đã lên đến ba trăm vạn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Ba trăm vạn!

Cái giá này khiến các gia chủ, thái thượng trưởng lão bên ngoài lắc đầu, chỉ có thể nhìn dòng thiên phẩm lam tinh linh mạch kia mà cảm thán. Ba trăm vạn, dù là siêu cấp thế lực cũng khó mà có được.

Ba trăm vạn, gần gấp ba lần giá khởi điểm rồi, hội trường nhất thời tĩnh lặng.

- Ba trăm hai mươi vạn!

Thiếu chủ Vu Chân Giáo gần như nghiến răng nói, nắm đấm siết chặt.

Ba trăm hai mươi vạn, gần đến cực hạn hắn có thể chịu được rồi!

Trước kia Vạn Bảo Vị Diện cũng từng bán thiên phẩm linh mạch, giá cũng chỉ hơn ba trăm vạn, nhưng giờ xem ra giá đang trên đà tăng, chắc không thể dừng lại ở hơn ba trăm vạn. Điều này khiến sắc mặt hắn rất khó coi.

- Ba trăm năm mươi vạn!

Thiếu chủ Vu Chân Giáo trả giá không lâu thì người thanh niên phục sức kỳ quái nâng liền ba mươi vạn.

Ánh mắt thiếu chủ Vu Chân Giáo lạnh bằng nhìn về phía hắn.

Chỉ là, ngay sau đó đột nhiên có người nói:

- Ba trăm tám mươi vạn!

Ba trăm tám mươi vạn?!

Hàn quang trong mắt Vu Chân Giáo càng thêm bạo ngược.

Tất cả của hắn cũng chỉ có hơn ba trăm năm mươi vạn, ba trăm tám mươi vạn thì chắc chắn hắn và thiên phẩm lam tinh linh mạch không có duyên rồi!

Hắn nhìn thì thấy người vừa lên tiếng chính là Long Kình Thiên.

- Lại là tên tiểu tử đấy!

Hai mắt hắn loé sát ý.

- Ba trăm tám mươi vạn. Tên tiểu tử đó sao có thể có nhiều Cửu Dương Đan như vậy?

Phải biết là Long Kình Thiên vừa rồi đã dùng hai trăm vạn mua Tiên Thiên Hoàng Tinh Thiết và Triều Dương Tịch Thiết.

- Thiếu chủ!

Cổ Thần trưởng lão duy nhất phía sau thiếu chủ Vu Chân Giáo nói:

- Thân phận hắn có lẽ không đơn giản, chúng ta vẫn nên?

Có năm sáu trăm vạn Cửu Dương Đan đâu thể là người đơn giản? Hơn nữa bên cạnh hắn không có cường giả bảo vệ, có thể to gan như vậy trước mặt bao người?!

- Cái này bản thiếu chủ biết.

Thiếu chủ Vu Chân Giáo nói:

- Ta đã cho người điều tra, hắn không phải đệ tử nòng cốt của Cửu đại thần tông hay phủ Vực Chủ, chỉ cần không phải là được rồi.

Hai mắt hắn loé hàn quang.

Trưởng lão kia nhíu mày không nói gì.

Long Kình Thiên dùng thiên nhĩ nên nghe hết những gì chúng nói, cười khảy.

Khi Long Kình Thiên hét ba trăm tám mươi vạn thì ở hội trường lại tĩnh lặng.

- Ba trăm tám mươi vạn lần thứ nhất!

Một lát sau Ngũ Thanh nhìn quanh, lên tiếng.

- Bốn trăm năm mươi vạn!

Đúng lúc đó, đột nhiên có người từ chỗ quý khách lên tiếng. Mọi người kinh hoàng, nâng liền bảy mươi vạn?!

Long Kình Thiên nhìn thì chỉ thấy hai nữ nhân. Một người mặt trái xoan, một người mặt tròn. Người có gương mặt trái xoan đoan chính, thanh tú, cao quý; người mặt tròn thì lạnh lùng như băng sơn mỹ nhân. Long Kình Thiên cũng chú ý tới ở hông hai người này có hai miếng ngọc bội khắc chữ cổ "Vực Phủ".

- Người của Vực Chủ Phủ?

Long Kình Thiên thầm nghĩ.

Ở Xích Thành Tinh Vực, thế lực lớn nhất là Vạn Bảo Thần Tông, nhưng đó là khi không tính Xích Thành Vực Chủ Phủ.

Theo Tử Thiên Long Hoàng, Cửu Vĩ Thiên Miêu Băng, Băng Tuyết Cự Long mấy người họ, Xích Thành Vực Chủ Phủ thần bí khó lường, phủ chủ các đời đều là Thiên Thần cường giả, hơn nữa không phải Thiên Thần cường giả bình thường, bên dưới Vực Chủ Phủ là tám vị đại quản gia, mỗi vị thực lực đều chấn nhiếp bát hoang, quản lý các sự vụ lớn ở Xích Thành Tinh Vực.

Bên dưới tám đại quản gia là vô số cường giả và Vực Chủ Quân.

Từng có một Vị Diện động đến lợi ích của Xích Thành Vực Chủ Phủ, trong một đêm cả Vị Diện đã bị giết sạch sẽ không còn một ai!

Giết cả một Vị Diện cũng không có gì, nhưng giết trong một đêm thì quá khủng bố!

Lúc này, hai nữ tử ấy cũng nhìn xuống Long Kình Thiên.

- Phần tỷ, tiểu tử kia đang nhìn chúng ta.

Nữ tử mặt trái xoan đột nhiên cười, chỉ Long Kình Thiên nói.

- Hắn không nhìn thấy chúng ta, muội quan tâm làm gì.

Nữ tử mặt tròn lạnh lùng nói.

- Cũng phải.

Nữ tử mặt trái xoan nói rồi quay lại nhìn lên đài, cười nói:

- Bốn trăm năm mươi vạn, chắc không ai cao hơn được nữa nhỉ? Lần này chúng ta mang nhiều Cửu Dương Đan như vậy, cũng đang buồn không có chỗ tiêu.

- Bốn trăm năm mươi vạn lần thứ nhất!

Lúc này, Ngũ Thanh hô.

Cả hội trường yên lặng.

Thiên phẩm linh giới tuy rất quý nhưng vượt qua bốn trăm vạn Cửu Dương Đan thì ít khi có người cạnh tranh tiếp, huống hồ là bốn trăm năm mươi vạn? Thử nghĩ xem bốn trăm năm mươi vạn Cửu Dương Đan đủ cho bao nhiêu Thần Cấp, Thánh Cấp cường giả tu luyện trong bao nhiêu năm?

- Bốn trăm năm mươi vạn lần thứ hai!

Ngũ Thanh lại hô.

- Năm trăm vạn!

Long Kình Thiên vẻ mặt lạnh lùng, lên tiếng.

Lập tức tất cả mọi người đều nhìn Long Kình Thiên. Chúng nhân kinh ngạc, ngay cả Ngũ Thanh cũng phải nhìn hắn.

Hai nữ tử của Vực Chủ Phủ cũng vậy.

- Không ngờ hắn lại có nhiều Cửu Dương Đan như vậy.

Nữ tử mặt trái xoan cười.

- Nếu đã vậy thì ta phải lấy bằng được dòng thiên phẩm linh mạch này!

Nói đến đây, nàng nói lớn:

- Sáu trăm vạn!

Nói rồi nhìn về phía Long Kình Thiên thị uy.

Ánh mắt ấy rõ ràng là đang nói. Chưa có thứ gì ta muốn mà không có được! Cũng chẳng mấy kẻ dám tranh với ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.