Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 421: Giết Người Đoạt Bảo



Long Kình Thiên nhìn Thương tiểu thư:

- Các ngươi muốn giết người đoạt bảo?!

Ba người Điền trưởng lão trung niên mặc áo cẩm bào màu xám, thị nữ thiên thần nhất trọng, Thương tiểu thư thấy Long Kình Thiên giả bộ tức giận thì cười to tiếng.

- Tiểu tử, ngươi cứ nói đi!

Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám cười to bảo:

- Ta đã mở ra cấm chế bốn phía, cho dù ngươi có kêu cỡ nào thì ngoại giới cũng sẽ không biết, còn nữa, ta khuyên ngươi đừng cố sức công kích, cấm chế này cho dù là cổ thần thất trọng đỉnh cường giả cũng không thể phá vỡ, trừ phi ngươi là thiên thần cường giả!

Thị nữ thiên thần nhất trọng nói với Thương tiểu thư:

- Tiểu thư, không ngờ lần này chúng ta đến mua tinh tú băng quả, thế nhưng gặp được chuyện tốt như vậy.

Thị nữ thiên thần nhất trọng ngừng lại, nghi hoặc hỏi:

- Tiểu thư, xem ra tiểu tử này chiếm được tuyệt thế bảo tàng, trừ bỏ thần kiếm chắc trên người còn có báu vật khác.

- Đúng vậy.

Thương tiểu thư mắt lóe sáng:

- Nói không chừng tiểu tử này trên người có thiên phẩm linh mạch!

Thương tiểu thư quay đầu nói với Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám:

- Điền trưởng lão, đánh chết tiểu tử này xong chúng ta muốn sáu phần bảo bối trên người hắn, chúng ta sẽ giữ bí mật cho ngươi.

Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám nhướng mày nói:

- Sáu phần?

Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám lại cười nói:

- Tốt, cứ theo ý của tiểu thư.

Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám chậm rãi đi hướng Long Kình Thiên, biểu tình vặn vẹo:

- Tiểu tử, muốn trách, chỉ có thể trách ngươi mệnh không tốt, nhớ kỹ, kiếp sau đầu thai, nếu được đến báu vật gì thì đừng tùy tiện lấy ra!

Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám nói xong lắc người vung thần kiếm Long Kình Thiên mới đưa cho gã, đâm vào ngực hắn:

- Cho ngươi chết dưới thần kiếm này xem như tiện nghi cho tiểu tử nhà ngươi!

Nhìn Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám đâm ra một kiếm, Long Kình Thiên đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng cười lạnh.

Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám đâm tới trước ngực Long Kình Thiên, thấy ánh mắt hắn đùa cợt thì ngẩn ra, nhưng không nghĩ nhiều. Lúc này, thần kiếm rốt cục đâm trúng ngực Long Kình Thiên, Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám thấy vui vẻ nhưng rồi mặt ngơ ngác. Bởi vì Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám nhấn vào nhưng như đâm phải thần bích, phát ra tiếng keng.

Không đâm thủng được!

Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám sững sờn hìn mũi thần kiếm, không lẽ thần khí này là giả? Không đúng, Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám mới đánh giá xong, rõ ràng là hạ phẩm cao giai thần khí, như thế nào có thể là giả?

Nếu không phải giả, như vậy?!

Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám kinh ngạc nhìn hướng Long Kình Thiên.

Long Kình Thiên giơ tay lên đánh ra một chưởng, như thần Long rời ao. Lực lượng khủng bố vọt tới, Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám có cảm giác nghẹt thở, hoảng sợ muốn tránh, nhưng chưởng ấn của Long Kình Thiên đã đập vào ngực gã.

- Phụt!

Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám hét thảm văng ra. Trong ánh mắt khiếp sợ của thị nữ thiên thần nhất trọng, Thương tiểu thư, Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám như bánh rán ấn vào vách tường.

Cửa hàng tĩnh lặng quái dị.

Thần kiếm rớt khỏi tay Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám, bay lên trời, sau đó cắm vào mặt đất, nháy mắt cắm sâu vào chỉ còn thân kiếm nửa thước.

Thương tiểu thư phản ứng lại, hoảng sợ nhìn Long Kình Thiên:

- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?! Ngươi không khả năng là cổ thần!

Long Kình Thiên lạnh nhạt nói:

- Tại sao ta không thể là cổ thần?

Long Kình Thiên chậm rãi đi hướng thị nữ thiên thần nhất trọng, Thương tiểu thư.

Thị nữ thiên thần nhất trọng, Thương tiểu thư sợ hãi lùi ra sao.

- Ngươi muốn thế nào?! Chúng ta là người của thái thượng thần giáo, đại ca của ta là giáo chủ của thái thượng thần giáo!

Thương tiểu thư vừa lùi ra sau vừa vội nói:

- Ngươi dám bị thương ta thì trốn không thoát! Đến lúc đó Đại Huyền thần tông của ngươi sẽ bị diệt môn! xem tại TruyenFull.vn

Long Kình Thiên lắc đầu, thái thượng thần giáo? Mặc dù thái thượng thần giáo cũng là một trong vài siêu cấp thực lực mạnh nhất ở Chỗ sâu trong Thái Hư thần phủ nhưng Long Kình Thiên không để mắt cả Băng Phách thần giáo chứ nói chi là thái thượng thần giáo?

- Bị thương ngươi?

Long Kình Thiên đi tới gần thị nữ thiên thần nhất trọng, Thương tiểu thư, ánh mắt lạnh băng:

- Ngươi cho là ba người các ngươi còn có thể rời đi nơi này?

Thương tiểu thư, thị nữ thiên thần nhất trọng biến sắc mặt, Long Kình Thiên thế nhưng muốn giết các nàng?!

Các nàng thân phận tôn quý, cho dù là giáo chủ của Băng Phách thần giáo cũng không dám dễ dàng giết các nàng.

Hai người biến sắc, bỗng nhiên thị nữ thiên thần nhất trọng công kích Long Kình Thiên, không biết từ khi nào trong tay xuất hiện trường kiếm. Hai tay Thương tiểu thư vỗ vào cấm chế của cửa hàng, ý định phá vỡ cấm chế rồi bỏ trốn.

Long Kình Thiên thây vậy hừ lạnh, lắc người, hai đấm đánh ra. Thị nữ thiên thần nhất trọng, Thương tiểu thư cảm giác lực lượng như từ chỗ sâu nhất trong thiên địa oanh kích hai người. Lực lượng này kéo dài không dứt, khủng bố cực kỳ.

Thương tiểu thư, thị nữ thiên thần nhất trọng văng ra, giống như Điền trưởng lão mặc áo cẩm bào màu xám bị khảm vào vách tường.

- Ta có dấu vết nguyên thần trong thánh điện của thái thượng thần giáo, nếu ta chết thì các cường giả của thái thượng thần giáo sẽ biết ngay, ngươi không trốn thoát được!

Thương tiểu thư hộc máu, giọng khàn khàn căm hận nhìn Long Kình Thiên:

- Ngươi trốn không thoát!

Long Kình Thiên lạnh nhạt nói:

- Ta có trốn được hay không chẳng cần ngươi lo!

Long Kình Thiên nói xong giơ tay chỉ, ba chỉ kình xuyên thủng trán của ba người.

Long Kình Thiên giết ba người xong thu thần cách, thân thể vào viêm thần đỉnh. Long Kình Thiên thu luôn mười sáu xác của cường giả thiên thần, linh dược, tinh thiết trong cửa hàng, bao gồm Thương tiểu thư vốn muốn mua một trăm hai mươi vạn năm tinh tú băng quả.

Tinh tú băng quả hội tụ thiên địa chí âm chí hàn khí hình thành, lại sinh ra trong tinh không, không chỉ có ẩn chứa tinh thần lực, còn ẩn chứa không gian pháp tắc nguyên lực, cho dù đối với cường giả thiên thần thì tinh tú băng quả cũng là bảo bối hiếm có. Mười vạn năm tinh tú băng quả đã hiếm thấy, trăm vạn năm liền càng hiếm thấy.

Long Kình Thiên chỉ mất vài giây lất hết vật trong cửa hàng, lắc người biến mất tại chỗ.

Long Kình Thiên rời đi không lâu sau có mấy chục cái bóng đáp xuống từ bầu trời cửa hàng, toàn bộ đều là thiên thần cường giả.

Một gã đàn ông trung niên tóc dài đỏ rực, mặc đồ thái thượng thần giáo ngửa đầu lên trời, tức giận quát:

- Là ai?! Rốt cuộc là ai giết Thương Nghi?

Gã đàn ông trung niên này đúng là giáo chủ của thái thượng thần giáo, Thương Kỳ.

Các thái thượng trưởng lão thái thượng thần giáo xung quanh không ai dám lên tiếng trả lời, câm như hến.

Các thái thượng trưởng lão thái thượng thần giáo đến không lâu sau không gian lại dao động, có mấy chục cường giả thiên Thần Đến, không phải người của thái thượng thần giáo mà là Tiêu Vân các.

Ngườig Tiêu Vân các đi tới, hiển nhiên không ngờ giáo chủ của thái thượng thầ n giáo, Thương Kỳ, các thái thượng trưởng lão thái thượng thần giáo sẽ đến đây, ngẩn ra.

Một vị nguyên lão của Tiêu Vân các tiến lên, cẩn thận hỏi:

- Thương giáo chủ, các ngươi tới đây có chuyện gì?

- Tới đây có chuyện gì?

Mắt giáo chủ của thái thượng thần giáo, Thương Kỳ đỏ rực đánh ra một đấm. Nguyên lão của Tiêu Vân các kinh sợ, giơ tay đỡ một chưởng, nhưng dù là vậy cũng bị bay ngược, khóe miệng tràn đầy huyết.

Nguyên lão của Tiêu Vân các vừa sợ vừa giận hỏi:

- Thương giáo chủ, các ngươi có ý gì?

Mặc dù nguyên lão của Tiêu Vân các là thiên thần lục trọng cường giả, nhưng đối mặt thiên thần thất trọng đỉnh giáo chủ của thái thượng thần giáo, Thương Kỳ căn bản không là cái đinh gì.

- Có ý gì?

Giáo chủ của thái thượng thần giáo, Thương Kỳ tức giận quát:

- Muội muội Thương Nghi của ta, mới nãy linh hồn ngọc bài vỡ, nơi cuối cùng hơi thở của nàng biến mất ở cửa hàng Tiêu Vân các các ngươi nếu Tiêu Vân các các ngươi không giao ra hung thủ thì đừng trách Thương Kỳ ta không khách sáo!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.