Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 439: Khổ Nhục Kế



Không gian tuyệt sát trận đúng là sát trận mạnh nhất của Âm Dương Môn. Sáu người Trần Lượng liên thủ thi triển, vậy mà vẫn để Long Kình Thiên chạy! Âm Dương Thiên cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Nói như vậy, chẳng lẽ đây là cường giả có thể so với Chân Thần sơ kỳ sao?!

Âm Dương Phong thấy thần sắc đám người phụ thân, biết phụ thân đang suy nghĩ gì, nói:

- Phụ thân đại nhân. Thực lực của Long Kình Thiên này nhiều nhất chỉ có thể so với Thiên Thần thất trọng đỉnh phong, còn yếu hơn Âu Tu Văn một chút. sáu vị thái thượng trưởng lão Trần Lượng dùng không gian tuyệt sát trận không giết được hắn, ta nghĩ chỉ bởi hắn tu luyện một loại công pháp nào đó, phòng ngự bản thể tương đối mạnh mà thôi.

Đám người Âm Dương Thiên nghe tới đây mới không khỏi thở phào một hơi. Nếu như vậy thì còn nắm chắc một chút. Chỉ cần Long Kình Thiên này không có thực lực Chân Thần là tốt rồi!

Chẳng qua dù là tế, một cường giả Cổ Thần như Long Kình Thiên này lại có thực lực Thiên Thần thất trọng thiên, trong lòng mấy người Âm Dương Thiên cũng đều khiếp sợ rất lâu, hai mắt lóe lên bất định, không biết đang nghĩ gì.

Trên đại diện, hầu như ánh mắt mọi người đều đang tập trung vào người Long Kình Thiên.

Đối mặt với ánh mắt của mấy vạn cường giả Thiên Thần trên đại điện, sắc mặt Long Kình Thiên bình thản. Dưới sự hộ tống của Âu Tu Văn và các giáo chúng Băng Phách Thần Giáo, hắn đi vào trong đại diện, ngồi xuống bảo tọa. Cường giả của Băng Phách Thần Giáo đều đứng phía sau Long Kình Thiên, không ai dám ngồi.

Nhìn thấy cảnh này, Âm Dương Thiên, Thương Kỷ, Vương Bá Khí, Lục Phượng đều biến đổi sắc mặt. Đại điện ồn ào một vùng. Âu Tu Văn là giáo chủ Băng Phách Thần Giáo, đệ nhất Thái Hư Thần phủ, thế nhưng lại cũng không dám ngồi. Như bọn họ thì đã tính là cái gì? Bọn họ chẳng những còn không có tư cách đứng trước mặt hắn sao?

Một số người trong lòng còn sinh lửa giận, cảm thấy Âu Tu Văn cố ý làm như vậy khiến bọn họ mất mặt.

Chẳng qua cường giả các phái gì có đàm luận, tức giận nhưng cũng không ai dám mở miệng nói gì với Long Kình Thiên.

Đám người Âm Dương Thiên cau mày, cũng không nói gì.

- Các vị!

Đúng lúc này, Âu Tu Văn đứng phía sau Long Kình Thiên liền mở miệng tiếng nói không lớn nhưng ẩn chứa thần uy vô thượng. Đại diện vốn ầm ỹ liền lập tức yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Âu Tu Văn.

Âu Tu Văn nhìn quét các cường giả các phái, dừng lại một hồi ở bốn người Âm Dương Thiên, Thương Kỷ, Vệ Phong, Lục Phượng, sau đó nói:

- Các vị, lần này muốn mời các ngươi tới Băng Phách Thần Giáo để tham dự buỗi lễ kết minh này, nhưng thật ra là ý tứ của chủ nhân ta.

- Chủ nhân?!

Trên đại diện, các cường giả trăm miệng một lời, khiếp sợ nhìn Long Kình Thiên đang ngồi phía trên bảo tọa. Lúc trước mọi người có nhiều suy đoán nhưng bây giờ nghe Âu Tu Văn nói Long Kình Thiên không ngờ là chủ nhân của hắn thì không ai tránh khỏi kinh ngạc được, không thể nào tin.

Long Kình Thiên thu phản ứng của tất cả mọi người trong đại điện vào mắt, cũng không mở miệng.

Lúc này Âu Tu Văn tiếp tục nói với mọi người:

- Đây là chủ nhân của ta, Long Kình Thiên. Chủ nhân ta cử hành buổi lễ kế minh này, có ý đề cử ra một vị minh chủ, thống lĩnh các phái của Thái Hư Thần phủ.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Long Kình Thiên. nguồn TruyenFull.vn

Âu Tu Văn dù chưa nói rõ nhưng tất cả mọi người đều hiểu là lúc ấy sẽ đưa Long Kình Thiên lên làm Minh Chủ, thống nhất các phái Thái Hư.

- Âu Tu Văn, ngươi có ý gì đây?

Vương Bá Khí tính bốc đồng nhất của Phách Khí Môn rốt cục không nhịn nổi nữa, đứng lên quát lớn:

- Ý của ngươi là nói lúc đó sẽ cho cái tên chủ nhân rắm chó của ngươi lên làm Minh Chủ, thống lĩnh các phái Thái Hư sao?!

- Không sai. Âu Tu Văn ngươi tu luyện công pháp tẩu hỏa nhập ma, biến thành ngu ngốc rồi à? Nhận một Cổ Thần làm chủ nhân, hơn nũa còn muốn một Cổ Thần thống lĩnh các phái Thái Hư chúng ta?

Giáo chủ Lục Phượng của Phượng Hoàng Giáo cũng không nhịn được mà cười lạnh nói. Nếu đã quyết vạch mặt với Băng Phách Thần Giáo thì hắn cũng không cần nể mặt nữa.

- Đúng vậy. Quả là si tâm vọng tưởng. Một Cổ Thần còn muốn làm Minh Chủ sao?!

Giáo chủ Thương Kỷ của Thái Thượng Thần Giáo hừ lạnh, chỉ về phía Long Kình Thiên.

- Tiểu tử, ngươi có tư cách gì mà làm Minh Chủ chứ? Trên đại điện đều là cường giả Thiên Thần. Cổ Thần ngay cả tư cách tiến vào đại điện này còn không có. Ngươi cút xuống cho ta!

Thương Kỷ nói xong, đột nhiên đánh một quyền về phía Long Kình Thiên.

Chỗ Thương Kỷ ngồi cách Long Kình Thiên không xa, một quyền đánh tới, dù là Âu Tu Văn và đám người của Băng Phách Thần Giáo muốn ra tay cũng không kịp.

Âm Dương Thiên, Lục Phượng thấy thế còn hơi hả hê. Bọn họ muốn thấy Long Kình Thiên này ứng phó thế nào. Mặc dù lúc trước Âm Dương Phong nói sáu người Trần Lượng thi triển không gian tuyệt sát trận không giết được Long Kình Thiên nhưng bọn họ vẫn cảm thấy, một Cổ Thần dù có mạnh thì có thể mạnh tới đâu chứ? Một quyền này của Thương Kỷ nhất định đánh văng hắn xuống.

Long Kình Thiên nhìn một quyền của Thương Kỷ đánh tới, ngồi tại chỗ, tay phải phất nhẹ một cái như phủi bụi, đón quyền kình của đối phương.

Mọi người thấy thế thì kinh ngạc, sau đó cười ồ lên một tiếng. Nhưng bọn họ đang muốn mở miệng giễu cợt thì đột nhiên thấy quyền kình mạnh mẽ của Thương Kỷ biến mất. Mà Thương Kỷ vốn đang ngồi đột nhiên hét lên, chỗ ngồi bể nát thành vô số mảnh vụn, cả người cũng bay ra ngã xuống, cút tới một góc của đại điện mới dừng lại.

Toàn bộ đại điện im bặt, một giọt nước rơi cũng có thể nghe rõ.

Nụ cười của mọi người đều cứng đờ ra.

Ngay cả Âm Dương Thiên, Lục Phượng và Vương Bá Khí cũng đều kinh ngạc nhìn Thương Kỷ ở một góc đại điện, đầu óc trống rỗng.

Âm Dương Phong và đám cường giả ban đầu đuổi giết Long Kình Thiên tại Phá Diệt Thần Điện đều như thấy ảo giác, mặt dại ra?!

- Không thể nào. Long Kình Thiên! Mới có mấy tháng, thực lực của ngươi sao lại mạnh tới vậy được?

Sau đó, Âm Dương Phong liền không tin hô lên, lại nói với phụ thân Âm Dương Thiên:

- Nhất định là giả dối. Phụ thân đại nhân, đây căn bản là chuyện không thể nào. Bọn họ phái người liên thủ, bố trí âm mưu.

Long Kình Thiên trong Phá Diệt Thần Điện bị đám người Âm Dương Phong đuổi giết, bây giờ qua mấy tháng, thực lực đã tăng tới thế này thì hắn không thể nào tin nổi.

- Không sai. Môn chủ. Bọn họ đang sử dụng khổ nhục kế để lừa gạt chúng ta!

Thái thượng trưởng lão Trần Lượng của Âm Dương Môn cũng nói:

- Như vậy sẽ khiến không ai dám ra tay với người kia, sau đó hắn liền lên ngồi vị trí Minh Chủ.

Âm Dương Thiên, Vương Bá Khí, Lục Phượng đều nghĩ, cảm thấy lấy Âm Dương Phong, Trần Lượng cũng không phải không có lý. Thương Kỷ của Thái Thượng Thần Giáo hợp tác với bọn họ, không chừng lại ngầm cấu kết với Băng Phách Thần Giáo.

Dù sao thì có là Âu Tu Văn cũng không thể tùy tiện phất nhẹ một cái khiến Thương Kỷ bị bay đi được! Thực lực của Thương Kỷ bọn họ đều rõ cả, cho dù không bằng được Âu Tu Văn thì cũng không kém bao nhiêu.

Một Cổ Thần nho nhỏ phất nhẹ một cái có thể đánh bay Thương Kỷ thì bọn họ không tin nổi. Cách giải thích duy nhất là đúng như Âm Dương Phong và Trần Lượng nói, đây là giả dối. Thái Thượng Thần Giáo và Băng Phách Thần Giáo thông đồng diễn trò thôi.

Vương Bá Khí nghĩ thông điểm này, nhìn Âu Tu Văn, trợn mắt nói:

- Âu Tu Văn, các ngươi thật hèn hạ. Hai phái các ngươi thông đồng muốn dùng khổ nhục kế lừa gạt chúng ta?!

Nhưng tiếng Vương Bá Khí còn chưa hết, đột nhiên bóng người nhoáng lên. Long Kình Thiên đã tới trước mặt Vương Bá Khí, đánh ra một quyền. Lực lượng kinh khủng điên cuồng truyền ra. Tất cả đại điện đều hơi rung chuyển. Vương Bá Khí còn chưa kịp phản ứng liền bị một quyền của Long Kình Thiên đánh bay, đập vào vách tường đại điện như chó chết, sau đó tụt xuống, chết không thể chết hơn nữa!

Tiện đà, thân thể Long Kình Thiên nhoáng lên. Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Âm Dương Thiên và Lục Phượng đồng thời bị Long Kình Thiên một chưởng đánh bay, dán lên vách tường đại diện, không nhúc nhích nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.