Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 488: Phản Rồi, Phản Rồi!



Long Kình Thiên không thèm để ý tới ánh mắt mọi người mà chậm rãi đi về phía thiếu điện chủ Quy Hư điện Quy Long Nhất.

- Ngươi muốn tự phế tay phải cùng chân trái, hay là để ta tới?

Thanh âm vẫn đạm mạc như trước.

Quy Long Nhất nhìn Long Kình Thiên, trong lòng tức giận, sát ý bốc lên, rống lớn.

- Chết cho ta!

Dứt lời, Kim Ô chi hoả toàn thân vọt lên như hồng thuỷ.

Lập tức, bốn phương tám hướng hoá thành một cái biển lửa, nhuộm hồng cả thiên không.

Dưới Kim Ô chi hoả thiêu đốt, toàn bộ mây trên bầu trời đều bị bốc hơi đi, ngay cả một ít cổ mộc bốn phía cũng bị biến thành hoả thụ.

Quy Long Nhất đem toàn bộ thực lực của mình bạo phát rồi, không tiếp tục giữ lại gì nữa.

Thiếu môn chủ Ngũ Đế tiên môn cùng thánh nữ Vô Lượng giáo đều cảm nhận được khí tức trên người Quy Long Nhất cũng phải biến sắc, hiển nhiên hai người không có ngờ tới Quy Long Nhất vậy mà so với bề ngoài còn muốn cường hoành hơn nhiều như vậy.

Lúc này, trong đại điện tiên cung Diệt Tinh tiên quốc, Hoắc Cương, Đế Lạc, chúng thái thượng trưởng lão cùng các cao thủ của Quy Hư điện, Ngũ Đế tiên môn, Vô Lượng giáo, Thành Tiêu Thành gia lão tổ, Băng lão nhân Băng cung lão tổ đang đàm tiếu.

Đột nhiên, mọi người cảm ứng được khí tức của Quy Long Nhất thì không khỏi nhướng mày mà ngừng nói chuyện với nhau.

- Thái Nhất, ngươi đi ra ngoài xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

Đế Lạc nói với con trai của mình.

- Vâng, phụ thân!

Đế Thái Nhất đứng lên cung kính nói, sau đó phi thân ra khỏi Diệt Tinh tiên quốc, hướng chỗ đám người Long Kình Thiên bay tới.

- Kim Ô Loạn Thế!

Quy Long Nhất đem khí tức toàn thân đẩy lên cao nhất xong đột nhiên hướng Long Kình Thiên đánh tới một chưởng, lập tức vô số Kim Ô do Kim Ô chi hoả hoá thành hướng Long Kình Thiên gào thét đánh tới.

Biển lửa cuộn trào, sóng lửa trùng thiên, không gian vậy mà cũng xuất hiện một vết rách dài hẹp.

Quy Long Nhất sắc mặt nanh ác.

Nhìn Kim Ô hoả hải đang bao trùm tới mình, Long Kình Thiên đột nhiên toàn thân chấn động, vô số lôi quang lập loè loé lên, tiếp đó mọi người liền nhìn thấy vô số lôi long từ trên cao đáp xuống.

Dưới vài đầu lôi long oanh kích, Kim Ô hoả hải kia vậy mà bị xé nát, tắt ngúm!

Tiếp đó, thân hình Long Kình Thiên loé lên, đi tới trước mặt Quy Long Nhất, tay phải nâng lên đánh ra một trảo, đem tay phải của Quy Long Nhất từ trên người xé xuống.

Quy Long Nhất kêu thảm thiết.

Bất quá, như vậy vẫn còn chưa có kết thúc.

Tay phải Long Kình Thiên lại giơ lên cao, lập tức đem chân trái của Quy Long Nhất cắt xuống!

Tiếng kêu thảm thiết lần nữa vang lên.

Quy Long Nhất bay ngược ra ngoài.

Đế Thái Nhất đang chạy tới, thấy một màn kinh người này thân hình không khỏi đình trệ giữa không trung, vẻ mặt ngây ngốc mà nhìn Quy Long Nhất bị Long Kình Thiên phế đi một tay một chân. Truyện được copy tại Truyện FULL

Quy Long Nhất rơi xuống mặt đất, lăn lộn mà kêu la thảm thiết liên tục.

- Tay của ta, chân của ta!

Cửu Thiên Huyền Tiên coi như tay chân gãy đi thì vẫn có thể lần nữa mọc ra được, thế nhưng mà Quy Long Nhất cảm thấy một tay một chân của mình tại nơi đứt rời lại có một loại lôi hệ lực lượng không ngừng phá hư Cửu Thiên Huyền Tiên pháp tắc của hắn, tay gãy chân đứt căn bản không thể nào sinh dài ra nữa. Không chỉ thế, loại lôi hệ lực lượng huỷ diệt này mỗi lần lưu chuyển như thể thuận tiện hung đâm vào thần hồn của hắn một cái, thống khổ dị thường.

Tất cả đệ tử bốn phía đều ngây người, nhìn Quy Long Nhất lăn lộn chỗ đó mà không nhúc nhích.

Sau đó, Ngũ Đế tiên môn thiếu chủ Lâm Giang, thánh nữ Vô Lượng giáo Hồ Chỉ Tuyết mới có phản ứng lại.

- Long Nhất huynh đệ! Ngươi làm sao vậy?

Lâm Giang lách mình chạy tới bên người Quy Long Nhất, năm ngón tay lập loè ngũ thải quang mang điểm xuống chỗ tay chân đứt gãy trên người Quy Long Nhất.

Tiếp đó, Quy Long Nhất thống khổ mới chậm rãi hoà hoãn xuống, bất quá một tay một chân vẫn không cách nào mọc dài ra được.

Lúc này, tiếng xé gió truyền đến, Đế Thái Nhất đã chạy tới.

- Quy Long Nhất thiếu điện chủ, ngươi có sao không?

Đế Thái Nhất vừa hiện thân liền vội vàng chạy tới bên người Quy Long Nhất ân cần hỏi han. Lúc này, trong óc hắn là một mảnh đại loạn, Quy Hư điện thiếu điện chủ vậy mà bị người ta phế đi một tay một chân tại Diệt Tinh vương thành! Hơn nữa lại còn bị đệ tử Diệt Tinh tiên môn phế!

Một loại cảm giác sợ hãi cùng phẫn nộ như núi lửa hừng hực bốc lên toàn thân hắn!

Quy Long Nhất thấy Đế Thái Nhất, thiếu môn chủ Diệt Tinh tiên môn chạy tới chỗ mình hỏi bản thân có sao không, một tay cùng chân hắn bị Long Kình Thiên phế đi, Đế Thái Nhất lại chạy tới hỏi han, rơi vào tai hắn quả thực là nhục lại càng thêm nhục!

Quy Long Nhất nổi giận, một tát hung hăng quét tới, đánh cho Đế Thái Nhất phải nghiêng người một cái.

- Ngươi mù à? Ngươi nói xem ta có sao không!?

Đế Thái Nhất lấy tay bụm mặt, kinh ngạc mà nhìn Quy Long Nhất.

Hắn thân là thiếu môn chủ Diệt Tinh tiên môn, lớn như vậy mà đây vẫn là lần đầu bị người ta đánh, hơn nữa còn là bạt tai, bạt tai trước mặt mọi người.

- Đế Thái Nhất, đệ tử Diệt Tinh tiên môn ngươi dám phế tay phải cùng chân trái của ta!

Tiếp đó, Quy Long Nhất chỉ vào mặt Đế Thái Nhất mà gào lên, nước miếng tung toé bắn lên cả mặt Đế Thái Nhất.

- Diệt Tinh tiên môn các ngươi chờ diệt môn đi!

Quy Long Nhất gào khản cả giọng, tiếng gào chấn cho mọi người bốn phía phải ù cả tai.

Da mặt Đế Thái Nhất run rẩy, trong lòng phẫn nộ, sỉ nhục nhưng hắn lại không dám phát tác ra ngoài, hắn quay đầu giận cá chém thớt lên người Long Kình Thiên, hắn một tay chỉ Long Kình Thiên mà quát.

- Long Kình Thiên, gan chó ngươi thật lớn! Cũng dám động thủ đánh Quy Hư điện thiếu điện chủ Quy Long Nhất? Còn không mau mau cút lại đây cho ta, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với thiếu điện chủ!

Long Kình Thiên lạnh lùng nhìn Đế Thái Nhất.

- Dập đầu nhận lỗi? Ngươi cho rằng dập đầu nhận lỗi là xong chuyện rồi hả?

Lúc này, Quy Long Nhất lại rít gào lên.

- Ta muốn hắn chết, muốn hắn nhận vạn loại cực hình, vô cùng tra tấn, sau đó mới để cho hắn chết đi!

- Long Kình Thiên, có nghe hay không? Mau cút lại đây!

Đế Thái Nhất thấy Long Kình Thiên thờ ơ như vậy nộ hoả trong lòng càng lớn, hắn chỉ hận không thể đem Long Kình Thiên chém thành vạn khối ngay lập tức, dùng đó để tiết lửa giận. Rống xong, tay phải hắn nhấc lên, một chưởng quét tới Long Kình Thiên.

Nhưng mà, tay phải của hắn vừa tới trước mặt Long Kình Thiên liền bị Long Kình Thiên bắt lấy, tay siết lại, Đế Thái Nhất chỉ cảm thấy cánh tay của mình như muốn nát vụn ra.

- Ngươi, ngươi vậy mà còn dám động thủ? Phản rồi, phản rồi!

Đế Thái Nhất không ngờ Long Kình Thiên, một tiểu tử nội môn đệ tử lại dám động thủ với thiếu môn chủ hắn, nộ hoả ngút trời, quát.

- Buông tay cho ta!

Long Kình Thiên cười lạnh, tay chấn động một cái, thân hình Đế Thái Nhất liên tiếp lui về sau, thanh âm xướng nứt vỡ truyền ra.

Đế Thái Nhất ôm lấy tay phải mà kêu thảm thiết, vừa sợ vừa giận nói.

- Long Kình Thiên, ngươi, ngươi, ngươi cũng dám phế tay phải của ta!? Đáng chết, đáng chết, cẩu tạp chủng nhà ngươi, ta hiện tại liền khu trừ ngươi ra khỏi Diệt Tinh tiên môn, về sau không còn là Diệt Tinh tiên môn đệ tử! Tất cả Diệt Tinh tiên môn đệ tử nghe lệnh, giết cho ta, không, đem tên cẩu tạp chủng này bắt lại, lại để cho Quy Long Nhất thiếu điện chủ xứ trí!

Diệt Tinh tiên môn đệ tử bốn phía hai mặt nhìn nhau.

Đế Thái Nhất thấy chúng đệ tử bốn phía không có phản ứng, không khỏi nổi giận quát.

- Các ngươi điếc rồi hả? Ta là thiếu môn chủ, ta nói các ngươi có nghe hay không!? Ta nói các ngươi đem tên cẩu tạp chủng kia bắt lại, cho Quy Long Nhất thiếu điện chủ xử trí!

Đệ tử Diệt Tinh tiên môn bốn phía chần chờ một chút, lúc này mới nhao nhao nhận lệnh rồi sau đó hướng Long Kình Thiên vây lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.