Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 490: Hoắc Cương, Ngươi Có Ý Gì?



Lão tổ các phái, thái thượng trưởng lão, gia chủ thực lực đều đã ngoài Tiên Quân, cho nên rất nhanh liền ra khỏi tiên quốc, hướng Diệt Tinh vương thành chạy tới.

Mấy ngàn Tiên Quân cường giả không che dấu khí tức, hội tụ lại một chỗ, kinh thiên động địa!

Mọi người vừa ra khỏi tiên quốc, sinh vật trong phương viên mấy ngàn vạn dặm đều cảm thấy uy áp khủng bố!

Tất cả mọi người hoảng sợ.

Mấy ngàn Tiên Quân cường giả dùng tốc độ cực nhanh chạy tới Diệt Tinh vương thành.

Đi sau mọi người, Thành gia lão tổ Thành Tiêu vui đùa với Cửu Băng cung lão tổ Cửu Băng lão nhân.

- Không nghĩ tới một Diệt Tinh tiên môn nội môn đệ tử nho nhỏ lại có thể đả thương thiếu điện chủ Quy Hư điện cùng Diệt Tinh tiên môn thiếu môn chủ được, ta đối với Long Kình Thiên này ngược lại có chút tò mò, muốn nhìn một chút Long Kình Thiên này có hay không lớn lên ba đầu sáu tay!

Cửu Băng lão nhân cười nói.

- Long Kình Thiên này có phải lớn lên ba đầu sáu tay hay không ta không biết, bất quá ta biết rõ, lát nữa Long Kình Thiên này sẽ chết không toàn thây!

Thành Tiêu lắc đầu, nói.

- Đáng tiếc, yêu nghiệt thiên tài như thế, nhưng bây giờ chỉ sợ phải rơi rụng rồi!

Cửu Băng lão nhân nói.

- Yêu nghiệt thiên tài tại Tiên giới này nhiều không kể siết, nhưng có thể thực sự trở thành Tiên Quân, Tiên Đế đã ít lại càng thêm ít, cũng không có gì thật đáng tiếc.

Thành Tiêu nhẹ gật đầu.

- Thiếu môn chủ, Quy Hư điện thiếu điện chủ, đang ở đó!

Tên đệ tử Diệt Tinh tiên môn dẫn đường chỉ tay về phía trước, mọi người đi tới liền chứng kiến được cảnh Đế Thái Nhất cùng Quy Long Nhất hai người song song bị nắm cổ, treo giữa không trung.

Bất quá, kẻ nắm cổ hai người kia lại đứng quay lưng về phía bọn họ, cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy được cái bóng lưng của người kia mà thôi.

Đột nhiên, Hoắc Cương toàn thân run lên, hai mắt không thể tin tưởng nổi mà nhìn cái bóng lưng kia.

Bóng lưng kia thực quen thuộc!

Thật giống bóng lưng một mực in trong óc, một mực khắc thật sâu trong trí nhớ hắn!

Đúng vậy, chính là bóng lưng này! nguồn TruyenFull.vn

Cao ngạo như thế, bễ nghễ như thế! Đứng ở nơi đó, phảng phất thiên địa đều nằm dưới chân hắn!

Toàn thân Hoắc Cương run rẩy lên, hai mắt phơn phớt hồng nhuận, tự thì thào nói ra.

- Là thật sao!?

Đúng lúc này, Thành gia lão tổ Thành Tiêu cũng vẻ mặt không thể tin được, toàn thân run lên, phảng phất như thấy được sự tình không thể tưởng tượng nổi, hai mắt đồng dạng nhìn chăm chú bóng lưng kia.

Hắn nghe giảng đạo tại Đại La thiên cung đã có hơn mười vạn năm, đối với cái bóng lưng này làm như thế nào không thể quen thuộc được?

Theo khoảng cách ngày càng gần, thân thể của hắn càng run rẩy không thôi, không thể ức chế được mà hô hấp phải dồn dập lên, như là thiếu dưỡng khí vậy.

Cửu Băng lão nhân nhìn ra được sự khác thường của Thành Tiêu thì không khỏi nhìn bóng lưng Long Kình Thiên một cái, một cái nội môn đệ tử nho nhỏ có tất yếu phải kích động như thế không?

Long Kình Thiên hai tay đang nắm cổ hai người đột nhiên quay người lại, nhìn về phía chúng cường giả đang từ xa áp lại kia.

Mà, Hoắc Cương, Thành Tiêu hai người lại đột nhiên ngốc trệ.

Tuy rằng cách xa vạn dặm nhưng mà ánh mắt bễ nghễ của Long Kình Thiên kia phảng phất như vô số lưỡi đao sắc bén đâm sâu vào linh hồn hai người, doạ cho hai người thiếu chút nữa phải quỳ xuống giữa không trung.

- Đại Đại, La, La!

Thành Tiêu nói năng lộn xộn.

- Thành Tiêu lão tổ, ngươi không sao chứ!?

Cửu Băng lão nhân vẻ mặt quái dị nhìn Thành Tiêu.

Đúng lúc này, bên tai Thành Tieu chợt vang lên một giọng nói, đạo thanh âm kia làm cho thân hình Thành Tiêu cứng lại, tiếp đó là vẻ mặt cung kính, phảng phất như cúi đầu lắng nghe vậy.

Cửu Băng lão nhân thấy thế lại lắc đầu cười cười.

- Thiếu điện chủ!

Trần Phi thái thượng trưởng lão Quy Hư điện chạy tới, thấy thiếu điện chủ của bọn hắn bị Long Kình Thiên nắm cổ như vậy liền gào lên, còn cách cả vạn dặm mà đột nhiên xuất quyền hướng Long Kình Thiên đánh tới.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết! Đem thiếu điện chủ buông ra!

Tiên Đế giận dữ, thiên địa biến sắc!

Quyền đầu khủng bố phá toái hư không, không gian vạn dặm chấn động, toàn bộ người có mặt tại Diệt Tinh vương thành đều cảm giác được một loại cảm giác diệt thế.

Mắt thấy quyền ảnh kia đánh tới Long Kình Thiên, tất cả mọi người đều cho rằng Long Kình Thiên phải chết thì đột nhiên một đạo thân ảnh loé lên, một người vậy mà chắn trước mặt Long Kình Thiên tiếp lấy một quyền đang đánh tới kia.

- Diệt Tinh Sát Sinh quyền!

Vô số tinh tú xuất hiện, tinh quang vạn trượng, chiếu sáng thiên địa, sát khí như cụ phong mãnh liệt càn quét.

- Ầm ầm!

Toàn bộ thiên địa chấn động, đại địa tan vỡ, một mảng kiến trúc của Diệt Tinh vương thành toàn bộ đổ nát, hoá thành bột phấn, lấy khí vị trí va chạm làm trung tâm, khí lãng cuốn ra đánh cho một ít sơn mạch xa xa phải sụp đổ.

Một ít đệ tử các phái đang vây xem không kịp tránh né toàn bộ tan xác, hoá thành một đám huyết nhục mà bắn tung toé trên không trung.

Khí lãng huỷ diệt chậm rãi hoà hoãn xuống, tiêu tán đi.

Mọi người rốt cục nhìn rõ người ngăn cản một quyền kia của Trần Phi, dĩ nhiên là Hoắc Cương!

- Hoắc, Hoắc Cương thái thượng trưởng lão!

Đế Lạc cùng phần đông thái thượng trưởng lão Diệt Tinh tiên môn đều giật mình, không rõ Hoắc Cương tại sao phải làm như vậy!

Trần Phi cũng khẽ giật mình, nhưng sau lại như bị chọc tức, hắn chỉ vào Hoắc Cương mà quát.

- Hoắc Cương, ngươi có ý gì?

Hoắc Cương lạnh lùng nhìn Trần Phi, nói.

- Không có ý gì!

Dứt lời, hắn quét mắt về phía chúng cường giả Quy Hư điện.

- Ai dám xuất thủ với Long Kình Thiên, chính là cùng Hoắc Cương ta gây khó dễ!

Trong lời nói, sát ý đậm đặc lộ ra.

Mọi người sắc mặt đại biến, Hoắc Cương đã nói như vậy, đó chính là không có đường sống rồi!

Trần Phi đột nhiên cười phá lên, là giận quá hoá cười.

- Hoắc Cương, ngươi nói là, ngươi vì một nội môn đệ tử nho nhỏ, không tiếc cùng Quy Hư điện chúng ta là địch?

Khí lưu bốn phía ngưng trệ xuống, tất cả hô hấp của mọi người đều bị bóp nghẹt lại, ai cũng đều không ngờ sẽ phát sinh biến cố như vậy.

Thanh âm lạnh lùng của Hoắc Cương vang lên.

- Ta mới vừa nói đủ đã minh bạch, không cần phải giải thích lại.

Mọi người lần nữa đại biến sắc mặt.

Hoắc Cương chỉ vì một nội môn đệ tử mà cùng Quy Hư điện trở mặt? Cho dù thiên phú của người kia có mạnh hơn nữa, yêu nghiệt hơn nữa, về sau cho dù có trở thành Tiên Đế thì cũng không cần phải bao che như vậy a, đây chính là một cái giá quá lớn!

Quy Hư điện dù sao cũng là một đế vương đại phái cổ xưa, Diệt Tinh tiên môn cùng Quy Hư điện đối địch, kết cục rất có thể là diệt môn!

- Hoắc Cương thái thượng trưởng lão, ngươi, ngươi!

Đế Lạc gấp gáp nói, tiếp đó liền giải thích với Trần Phi.

- Trần Phi thái thượng trưởng lão, Hoắc Cương thái thượng trưởng lão tuyệt đối không có cái ý tứ kia, Diệt Tinh tiên môn chúng ta tuyệt đối không có ý tứ đối địch với Quy Hư điện!

Hoắc Cương mở miệng ngắt lời.

- Đã như vậy, ta đây liền rời khỏi Diệt Tinh tiên môn!

Hoắc Cương vừa dứt lời, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Đế Lạc có cảm giác như muốn phát điên, hắn thật sự không nghĩ ra Hoắc Cương vì cái gì mà muốn vì một nội môn đệ tử nho nhỏ lại muốn trở mặt với Quy Hư điện, thậm chí còn vì tiểu tử kia mà rời khỏi Diệt Tinh tiên môn!

Đế Lạc nghĩ mãi không rõ, chúng cường giả Quy Hư điện cũng không rõ, tất cả mọi người ở đây cũng chỉ có Thành gia lão tổ là minh bạch chuyện gì đang xảy ra.

Kỳ thật, Hoắc Cương tới cũng không có lập tức bái phục Long Kình Thiên, xưng hắn làm sư tôn, cùng Thành gia lão tổ Thành Tiêu đồng dạng, đều nhận được truyền âm của Long Kình Thiên. Long Kình Thiên thực lực bây giờ còn chưa có khôi phục, còn chưa muốn bạo lộ thân phận.

- Được, được!

Trần Phi hai mắt lập loè hàn mang, nhìn thẳng Hoắc Cương, một tay chỉ Long Kình Thiên, cười lạnh.

- Hoắc Cương, ta muốn giết tiểu tử này, ngược lại muốn nhìn ngươi như thế nào ngăn trở!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.