Đông Lục nói không sai, Ân Thịnh quả thật đã sớm tìm được nơi ẩn mình của hung thủ.
Khi y gõ đến cánh cửa của căn hộ thứ năm thì phát hiện có điều bất ổn, kì thật căn hộ này so với những căn hộ gần kề khác cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng đáng nói chính là quanh thân nó lại mơ hồ tản ra một mùi hương quái dị lạ thường. Khâu Lạc vừa nhìn liền nhớ ra bản thân từng ghé qua đây, dán bùa trừ tà ở một góc khuất sau đó mới rời đi, thế mà hiện tại bùa trừ tà lại bị tháo xuống, vo tròn thành cục rồi quẳng vào một cái hố nhỏ cách đó không xa.
Khâu Lạc khẳng định cậu đã dán bùa trừ tà vô cùng cẩn thận, đảm bảo rất khó phát hiện, nhưng người trong nhà này lại có thể tìm thấy đồng thời còn xé bỏ, nếu không phải chán ghét mê tín dị đoán vậy thì chắc hẳn có nguyên nhân sâu xa khác.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều chứa đầy nghi vấn. Khâu Lạc hơi chau mày, nhỏ giọng: "Sáng nay tôi đã từng ghé qua nơi này, thế nhưng lại không phát hiện..."
"Cậu không phát hiện được cũng là điều bình thường thôi." Nhạc Chương nói: "Căn nhà này được niêm phong hoàn hảo đến mức lượng khí bên trong cũng chẳng thể lọt ra ngoài."
Dừng một chút, Nhạc Chương nheo mắt: "Kết giới này chắc chắc là do một quỷ sư sư thập phần cường đại tạo nên."
Khâu Lạc hiểu rõ gật đầu, đảo mắt nhìn Ân Thịnh đang tỉ mỉ quan sát bốn bề căn hộ, sau đó mới thản nhiên nói: "Không phải do Đông Lục làm."
"A?" Nhạc Chương cùng Khâu Lạc nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Kết giới này hoàn toàn không chút tỳ vết." Ân Thịnh đưa tay, chỉ chỉ về phía dưới hiên nhà- nơi mà bất luận là kẻ nào cũng không chú ý tới: "Đây vốn không phải là thứ mà Đông Lục có thể làm ra."
Nhạc Chương cùng Khâu Lạc nương theo hướng ngón tay y nhìn sang, cả nửa ngày sau mới phát hiện kết giới mà Ân Thịnh đề cập tới.
Quả nhiên là hoàn mỹ không chút tì vết, một tổ chim yến đặt dưới mái hiên, kết hợp cùng xà nhà phía trên tạo thành góc độ khá mất tự nhiên, thật giống như khi đặt một vật thể vào cốc nước thủy tinh, hiện tượng khúc xạ ánh sáng sẽ khiến hình ảnh thu vào mắt không được rõ ràng.
Mà vị trí được chọn quả thật rất tinh diệu, bởi lẽ mái hiên sẽ chắn toàn bộ ánh sáng bên ngoài vào kết giới, nếu người khác không tự dưng nhìn chăm chú hồi lâu, căn bản sẽ không phát hiện được những khác biệt nhỏ nhặt này.
Sau cửa truyền đến tiếng bước chân, có người ra mở cửa, Ân Thịnh bất động thanh sắc từ ống tay áo rút ra vài tờ bùa chú giấu trong lòng bàn tay, Nhạc Chương lặng lẽ tiến lên chắn trước thân Khâu Lạc.
"Két", cánh cửa sắt khẽ hé mở, một đôi mắt vằn vện tia máu lộ ra.
"Tìm ai?" Chất giọng khàn khàn đầy mệt mỏi, ánh mắt của hắn phía sau khe hở nhỏ dò xét qua từng người, Ân Thịnh nhìn hắn không nói, trong lòng càng thêm khẳng định đây đích thị là người bọn họ muốn tìm.
Nam nhân trước mắt không ai khác chính là người ngày hôm ấy ở cửa quán bar va vào vai y. Ân Thịnh biểu tình không thay đổi, lễ phép cúi đầu: "Tiên sinh, chúng tôi có chút vấn đề cần tìm đến anh để nhờ giúp đỡ."
"Cái quái gì..." Nam nhân tựa hồ rất thiếu kiên nhẫn, vừa muốn trực tiếp đóng sầm cửa lại, đã thấy Nhạc Chương từ trong túi áo moi ra xấp tiền giấy đỏ đến lóe mắt.
"Xe của chúng tôi bị chết máy ở ngoài kia, anh có thể xem giúp chúng tôi được không?" Nói đoạn, Nhạc Chương toe toét cười, đếm đếm xấp tiền rồ thuận tay rút ra vài tờ đưa qua cho đối phương.
Ánh mắt nam nhân dán chặt lên những tờ tiền đó, hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, mãi cho đến khi cổ tay Nhạc Chương mỏi nhừ, nam nhân mới đột nhiên mở cửa.
"Tôi không thể bước ra ngoài." Nam nhân thoạt nhìn rất chất phác, phản ứng cũng không được nhanh nhẹn, nói chuyện thì chậm rãi vô cùng: "Sân sau có xe của tôi, trên xe vẫn còn cắm chìa khóa, các người có thể tự mình đi lấy."
Dứt lời, lại đem ánh mắt rơi xuống bàn tay đang cầm tiền của Nhạc Chương, phảng phất như muốn nói vừa rồi hắn đã giúp đỡ xong, vậy nên số tiền đó phải thuộc về hắn.
Chân mày Nhạc Chương giật giật, nghi hoặc nhìn hắn: "Tại sao lại không thể ra ngoài? Anh không sợ chúng tôi đem xe của lái đi luôn sao?"
Hắn giương mắt nhìn Nhạc Chương: "Các người sẽ không làm vậy."
"Cứ coi như là các người sẽ làm đi, thì đến lúc đó tôi cũng biết rõ phải đến nơi nào để tìm các người."
Nói tới đó, hắn giơ tay chỉ chỉ Ân Thịnh: "Tôi nhận ra cậu...Cậu là cảnh sát."
Chân mày Ân Thịnh cau lại: "Làm sao anh biết?"
"Tôi từng nhìn thấy các người phá án ở trên đường." Nam nhân trả lời qua loa, chìa tay về phía Nhạc Chương: "Tiền."
Nhạc Chương suýt chút nữa đã kích động mà đem tiền ném thẳng vào mắt hắn, bất quá cậu đã kịp thời điều chỉnh hô hấp của bản thân, cùng Ân Thịnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó dùng một tốc độ vô cùng từ tốn cầm tiền đưa tới.
Nam nhân kia vẫn không nhúc nhích, cổ tay một mực giữ bên trong ngưỡng cửa, như thể kiêng kỵ thứ gì, mãi đến lúc Nhạc Chương đưa tiền qua ngưỡng cửa được một nửa, nam nhân tựa hồ vì bực bội do động tác của Nhạc Chương quá chậm chạp nên ngón tay hắn vô thức động đậy, bàn tay khẽ nhích về trước một chút.
Nhưng dù chỉ là một chút, cũng đủ để Ân Thịnh lập tức làm chủ được tình hình.
Y chộp lấy cổ tay nam nhân kia, đem hắn kéo ra ngoài, vốn thân thể hắn rất cường tráng, theo lẽ sẽ không dễ bị lay động, nhưng bởi vì Ân Thịnh bất thình lình ra tay nên hắn chẳng hề chuẩn bị trước, trọng tâm không vững vàng, mất đà chúi tới trước một bước.
Nếu người bình thường nhìn thấy thì trong mắt họ cảnh tượng đó chỉ đơn giản là hắn vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, nhưng trong mắt Ân Thịnh, Nhạc Chương cùng Khâu Lạc lại hoàn toàn không phải vậy.
Hóa ra phong ấn hoàn mỹ đến thế là vì lý do này, bởi hung thủ ẩn mình ở bên trong, âm dương khí hỗn tạp trên người hắn hình thành một bát quái trận vô cùng phức tạp, sự cân bằng giữa bát quái và phong ấn chính là dùng sức đánh không vỡ cũng chẳng thể dễ dàng khiến nó bị lệch nghiêng.
Mà một khi nam nhân đã xuyên qua kết giới cũng đồng nghĩa với việc tạo nên một kẽ hở nhỏ, lập tức oán khí sẽ không chần chừ mà tràn ra ngoài, có lẽ đấy chính là nguyên nhân vì sao Khâu Lạc và Nhạc Chương nhiều lần giữa lúc điều tra bỗng phát hiện có mùi lạ xộc vào mũi, nhưng chỉ chốc lát sau lại không ngửi thấy gì
Lúc này kết giới đã đứt mất một đoạn, Ân Thịnh liền cảm nhận được khí tức bên trong nhà không ngừng tạt vào mặt mình một cách tàn bạo, tiếng gào thét thê lương của những vong linh bị giam cầm vang vọng tận trời xanh, nhưng bởi người bình thường chẳng thể nghe thấy, thế nên hoàn toàn không thấu được nỗi đau xót lẫn sự kinh hoàng tột cùng của thời khắc hiện tại.
Tuy nhiên ba người Ân Thịnh, Nhạc Chương và Khâu Lạc khi đã tận tai nghe thấy chính là hãi hùng đến mức không còn từ nào để nói.
"Hung thủ giết người..." Sắc mặt Khâu Lạc trắng bệch, cậu từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ gặp phải tình huống đáng sợ như thế này, tiếng thét chói tai liên tục đập vào màng nhĩ khiến lồng ngực cậu quặn thắt từng cơn.
"Anh là hung thủ giết người!" Khâu Lạc giơ tay chỉ nam nhân kia, mặt hắn ta lập tức biến sắc, vội đẩy Ân Thịnh ra bỏ chạy.
Ân Thịnh nheo mắt, cũng không quản hắn chạy đi đâu, chỉ im lặng xuất ra vài tờ bùa chú đang bốc cháy, hướng về vết nứt trên kết giới mà đánh tới, tức thì bề mặt kết giới tựa kính thủy tinh tan vỡ ngay tại chỗ, chẳng khác nào mạng nhện ngổn ngang chỉ lát sau liền nát tan trong không khí.
Oán khí dâng lên ngút trời, âm thanh gào thét so với lúc nãy dữ dội hơn gấp trăm lần, khắp nơi đồng loạt vang lên tiếng chó sủa một cách điên cuồng, mây đen ùn ùn kéo đến cùng sấm chớp giữa bầu trời vừa rồi hẵng vẫn còn quang đãng.
Gió cuốn tiếng kêu rên lúc ẩn lúc hiện truyền vào tai người dân, vừa như tiếng vù vù đầy quỷ dị, lại vừa như tiếng ồn ào xôn xao của một đám đông.
Bất quá không thể nghe rõ cụ thể là đám đông đó đang nói gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trong nháy mắt nhiệt độ giảm xuống rõ rệt, khiến da đầu rét run từng cơn.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?!" Có người từ trong những căn hộ xung quanh lao ra ngoài nhìn về phía bầu trời, mà lúc này ngay tại trung tâm thành phố, đám người Tư Đồ đã nhìn thấy phía xa xa mây đen tầng tầng lớp lớp tụ lại chồng chất lên nhau.
"Chẳng lẽ là Ân tiên sinh bọn họ..." Tiểu Nhị kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn đám mây đen dày đặc kia, Tư Đồ sốt ruột đến nỗi đầu cũng không thèm ngoái lại, trực tiếp lao xuống cầu thang.
Nam nhân muốn chạy trốn bị vô số vong linh bao vây, bởi vì lúc trước kết giới cầm giữ linh hồn của những cô gái đó vậy nên bọn họ không cách nào động đậy, bây giờ rốt cục đã có thể báo thù rửa hận.
Nam nhân bịt chặt lỗ tai, đầu đau như búa bổ, phảng phất có rất nhiều người lôi kéo cắn xé thân thể hắn, cái cổ dần dần bị siết chặt, càng lúc càng khó thở.
Khâu Lạc mặc dù cảm thấy nam nhân này quả thật rất đáng đời, nhưng cậu vẫn không thể chỉ đứng trơ mắt ra nhìn hắn ta bị một đám oán linh giày vò cho đến chết, cậu đứng tại chỗ lưỡng lự, hồi sau đưa tay xuất ra bùa chú, vừa định bước tới lại bị Nhạc Chương ngăn cản.
"Chớ nên làm loạn." Nhạc Chương hờ hững nói: "Nhiều vong linh như vậy, nếu cậu tấn công bbon5 họ, thì cậu cũng sẽ không tránh khỏi mà bị vạ lây."
"Nhưng mà..."
Chân mày Khâu Lạc cau lại, như thể vẫn muốn tiếp tục ra tay.
"Cho hắn lãnh chút hình phạt đi." Nhạc Chương nhún vai: "Ân Thịnh sẽ lo phần đó, cậu cứ việc ngoan ngoãn đứng một bên xem thôi."
Vừa dứt lời, từ bốn bốn phương tám hướng bỗng xuất hiện một loạt bùa chú Ân Thiên quân bay tới, giữa không trung liên kết với nhau tạo thành một vòng vây màu vàng.
Tiếng chuông chùa mơ hồ vang lên, những oán linh đột nhiên ôm lấy đầu, đồng loạt buông nam nhân kia ra.
"Lợi hại quá!"
Khâu Lạc tròn mắt nhìn: "Chỉ cần một chiêu là có thể áp đảo được oán khí nặng như vậy..."
Cậu lờ mờ cảm nhận được rằng ngay cả sư phụ của mình chưa chắc đã có thể làm được.
Nhạc Chương cười cười, cũng không trả lời, lại thấy Ân Thịnh bất thình lình quay đầu nhìn mảnh vườn trống không chẳng một bóng người phía sau lưng.
Có bóng người chợt lóe lên, Ân Thịnh khẽ nhíu mày.
Vừa nãy nơi đó quả thật xuất hiện thức gì đó, nhưng hiện tại lại hoàn toàn chẳng cảm nhận được chút khí tức nào, chẳng lẽ là ảo giác?
Lần nữa quay đầu, đã thấy nam nhân dướt đất miệng sùi bọt mép, mê man bất tỉnh.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt phong tỏa hiện trường.
Dám chắc rằng quãng thời gian sắp tới sẽ rất khó khăn đối với tổ pháp y, bởi vì bọn họ vừa từ trong sân đào lên tổng cộng mười ba cái xác, hết thảy đều là phụ nữ, có cả những cái xác đang trong quá trình thối rữa lẫn những cái xác vẫn còn tươi mới.
Tư Đồ sau khi hỏi cung mới biết nam nhân kia tên gọi Hứa Dũng, năm nay hơn bốn mươi tuổi, gia cảnh đặc biệt nghèo khó. Hắn không biết cha mình là ai, mẹ hắn thì làm việc trên lề đường, hay còn thường được gọi là gái bán dâm, cũng vì vậy mà từ nhỏ tính cách của Hứa Dũng đã luôn tự ti, tăm tối; thêm cả việc mẹ hắn ngày càng sa lầy vào rượu chè ma túy, thường xuyên dẫn nam nhân khác về nhà đánh đập Hứa Dũng, dần dần trong con người Hứa Dũng mới hình thành nên một nhân cách vặn vẹo đến kinh hoàng như ngày hôm nay.
"Trường hợp của Lục Phượng đúng thật là ngộ sát, hắn đem Lục Phượng đang đứng đợi con trai tan học trên đường lầm tưởng thành các cô nàng ở khu đèn đỏ." Hồ Diệp thở dài: "Cũng bởi vì điểm này mà lúc bắt đầu chúng ta liền đi chệch hướng điều tra, cho đến thời điểm hiện tại vẫn không rõ mục đích thực sự của hắn là gì."
"Theo như lời hắn nói, dạy hắn đem xác chết chôn giấu trong sân là một người đan ông đeo kính đen." Tư Đồ khép phần bút lục lại, Ân Thịnh ngồi phía đối diện nói: "Hắn hoàn toàn dựa theo sự chỉ dẫn của người đàn ông kia mà làm, thế nên mới không bị cảnh sát phát hiện."
"Hẳn là chỉ dẫn cách bố trí kết giới cũng như thu thập hồn phách." Ân Thịnh lười nhác tựa người vào ghế sofa, ánh mắt tùy ý dán lên trần nhà, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh bóng đen chợt vụt qua trong sân nhà Hứa Dũng.
"Tên Hứa Dũng này thì có dính dáng gì tới nước nhỉ?" Tiểu Nhị vẫn chưa rõ, vội quay sang nhìn Hồ Diệp: "Mặc dù sinh sống ở phương Bắc, cũng thuộc dạng bần cùng, thế nhưng lại không có nước a."
"Có đấy." Hồ Diệp chỉ chỉ vật chứng quan trọng đặt trên bàn do bên giám chứng vừa mới mang vào −−−− Một bộ đồng phục nhân viên đẫm máu.
"Nhân viên trạm xăng dầu." Hồ Diệp nhún vai: "Nơi làm việc của hắn là một trạm xăng nhỏ gần kề khu đèn đỏ."
"...Trạm xăng dầu..." Khóe miệng Tiểu Nhị co giật: "Không phải quán bar? Không phải nơi bán hải sản?"
Hồ Diệp nhịn cười: "Đều không phải, có điều trạm xăng dầu cũng coi như là có dính dáng tới nước đó thôi."
Tuy điều này quả thật rất khó để người ta chấp nhận...
Đợi cho đến lúc Tư Đồ và những người khác phân loại xong tất cả tài liệu, xoa vai ngẩng đầu nhìn thì đã thấy Ân Thịnh vùi mình vào sofa ngủ thiếp đi tự bao giờ.
Lời tác giả: Giới thiệu trước vụ án kế tiếp: Socola nhân ngày lễ tình nhân.
Còn có, Giải Ứng Tông cùng một nửa của anh ta sẽ được gặp mặt nhau trong chương sau. =W= Phần Nhạc Chương thì phải đợi thêm chút nữa cơ.